CHƯƠNG 90: CẦU HÔN THẤT BẠI

Hai tên côn đồ to con từ trên mặt đất bò dậy, có chút xấu hổ không dám nhìn thẳng vào Âu Dương Lan đang tức giận như điên.

"Tiểu thư Âu Dương..."

"Còn ngơ ra đó làm gì? Không biết đi tìm người hả, đi tìm hai tên khốn kiếp đó lại đây cho tôi."

"Dạ dạ dạ..." Hai người vội vàng theo lời ả đi tìm. Đi ra khỏi chợ đen ngầm khu C, Âu Dương Húc và Ngô Hạo Thiên cả người sạch sẽ không nhiễm hạt bụi lập tức trở thành mục tiêu của những người sống sót nghèo khổ. Thời buổi này mà còn có thể ăn mặc quần áo tươm tất ngăn nắp thế này thì biết ngay là người có vật tư rồi.

"Xin ngài cho một ít thức ăn đi, xin ngài!"

"Xin ngài cho tôi chút đồ ăn đi!"

"Xin ngài thương xót cho tôi chút thức ăn đi!"

Âu Dương Húc thấy mọi người bắt đầu vây lại đây liền cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cậu lấy từ trong túi áo lông vũ của mình ra một nắm kẹo rồi ném lên nền đất đầy tuyết bên cạnh.

"A..."

Thấy có đồ ăn, nhóm người này lập tức trước sau chen chúc chạy tới chỗ đất tuyết đó lục lọi tìm kiếm.

Âu Dương Húc cười trừ nhìn người đàn ông bên cạnh mình rồi dẫn đầu cất bước đi ra ngoài.

Hai người vừa mới đi được vài bước thì một đám người chạy tới vây xung quanh hai người lại.

Nhận ra tình hình không đúng, vốn những người sống sót kia còn muốn chạy tới xin vật tư từ Âu Dương Húc và Ngô Hạo Thiên cũng lập tức như chim sợ cành cong chạy tán loạn mất hút, rất nhanh nơi này không còn một bóng người nào khác.

Âu Dương Húc thấy nhóm người đó chạy trốn nhanh còn hơn thỏ cũng nhịn không được trợn trắng mắt, xem ra bọn người tới vây hai người họ cũng có chút tiếng tăm trong khu này, nếu không thì những người sống sót kia cũng không tới mức sợ đến như vậy.

Khu C? Chẳng lẽ là đàn em của Hoàng béo? Cậu nhớ rõ hình như ông Trịnh có nói qua nơi này do một người là dị năng giả Hoàng béo cai quản thì phải.

"Chó má, người ở khu C mà mày cũng dám đánh, tao thấy chúng mày không muốn sống nữa." Người vừa lên tiếng chính là một trong hai tên côn đồ hơi lùn mà lúc nãy bị Ngô Hạo Thiên đánh.

"Tám người mà cũng muốn chặn đường tao à?" Ngô Hạo Thiên khinh thường quét mắt nhìn đám người đó.

"Các anh em cùng lên, nhanh chóng dọn dẹp hai tên khốn này cho tao." Tên côn đồ thét to một tiếng, tám người cũng dần áp sát Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc.

Tuy rằng không mạnh bằng Ngô Hạo Thiên có thể hạ gục bốn, năm tên nhưng 1 vs 1 đánh thì Âu Dương Húc vẫn có thể.

Phía bên này vừa mới đánh gục một tên nhóc gầy trơ xương thì bên kia đã có ba tên to con thô kệch nhào về phía Âu Dương Húc.

Ba người thì đúng là Âu Dương Húc không đánh lại thật, cậu lùi lại hai bước, duỗi tay vào trong túi của mình.

"Nhóc con, sợ rồi à?" Nhìn thấy Âu Dương Húc khiếp đảm lui về sau không dám nghênh chiến, vẻ mặt ba tên côn đồ hiện lên sự khinh thường.

"Ha ha, ai sợ ai không nói trước được đâu." Âu Dương Húc vừa nói xong đột ngột rút từ trong túi ra, sau đó là một tiếng súng vang lên.

"Đoàng..."

Một tiếng súng này vang lên làm cho cả đám người đều choáng váng, ngay cả bốn tên đang quấn lấy Ngô Hạo Thiên cũng hết cả hồn.

"A, a..."

Một viên đạn này Âu Dương Húc không bắn vào chỗ hiểm mà chỉ trực tiếp bắn vào đùi của tên côn đồ hùng hổ nhất.

Những người khác nhìn thấy đồng bọn té ngã trên đất ôm chân đau đớn gào thét liền ngây ngốc nhìn súng trong tay Âu Dương Húc, động cũng không dám động.

"Nơi này không cho phép giết người, có điều thưởng cho chúng bây một viên đạn để chúng mày tàn phế hết, vậy chắc vẫn được nhỉ?" Âu Dương Húc mỉm cười lạnh lẽo đảo qua đám người.

"Đi, đi..." Tám người nhanh như chớp nâng đồng bọn bị thương chạy mất hút.

Ngô Hạo Thiên thấy tám người vắt chân lên cổ mà chạy cũng lười đuổi theo liền cùng Âu Dương Húc rời khỏi khu này.

Buổi chiều, trong nhà Âu Dương Lan.

"Buồn cười, quả thật buồn cười, chẳng những bắt nạt bảo bối của tao còn dám đánh người của tao, nhóm người này quả là ăn gan hùm mật gấu." Trong phòng, một người đàn ông thân cao 1m68, nặng 168 kg bị tức giận tới nghiến răng nghiến lợi đi tới đi lui.

"Ông xã, anh phải báo thù cho em, cha mẹ em là do những người đó hại nên mới bị đói chết giữa đường, nếu không phải do em và anh trai em mạng lớn thì cũng đã sớm chết trên đường mất rồi còn đâu." Âu Dương Lan ngồi trên ghế ủy khuất khóc lóc kể lể.

"Bảo bối, em yên tâm, anh sẽ báo thù cho em." Hoàng béo đi đến bên cạnh ả, nhẹ nhàng ôm người ôn nhu dỗ dành.

"Ông xã, bọn chúng có vật tư rất nhiều, có cả súng, nếu anh có thể cướp hết vật tư và súng của bọn chúng thì anh đó, nhất định sẽ lợi hại hơn cái tên họ Trương kia rồi."

Hoàng béo và hội trưởng Trương ngoài mặt thì hòa thuận vui vẻ nhưng thật ra vẫn luôn ngầm phân cao thấp với nhau. Âu Dương Lan biết tên họ Trương đó vẫn luôn nhớ thương khu C của bên ả, chẳng qua Hoàng béo giữ rất chặt hơn nữa trong tay cũng có chút thực lực nên mới không để bọn họ chiếm được.

"Ừ, việc này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng mới được!" Nếu có thể cướp hết súng đạn của bên Ngô Hạo Thiên thì sau này gã cũng không cần sợ tên họ Trương kia nữa.

"Mao Tử, đi kêu ông Trịnh tới đây, chúng ta cần phải hiểu rõ về bọn chúng trước đã!"

"Dạ, đại ca!" Lập tức một tên đàn em đứng ra ứng tiếng rồi đi tìm ông Trịnh.

Sau cơm chiều, Trương Lộ nhìn thấy Vương Quân quỳ gối trước mặt mình, mọi người cũng khá bất ngờ, lại làm gì vậy, không lẽ tiểu đội trưởng Vương cũng muốn cầu hôn à???

"Đội trưởng Vương!" Trương Lộ ngẩn người nhìn người đàn ông quỳ gối trước mặt mình, Vương Quân lấy nhẫn ra cười hì hì nhìn Trương Lộ.

"Tiểu Lộ, anh thích em, từ ánh mắt đầu tiên nhìn đã thích. Em gả cho anh làm vợ anh đi! Anh đảm bảo cả đời này đều đối xử tốt với em, tuyệt đối sẽ không phản bội ngoại tình, tuyệt đối sẽ không nhìn người phụ nữ khác, chỉ thích em, yêu một mình em thôi."

"Này..." Trương Lộ nghe thế cũng mờ mịt, đây là cầu hôn sao? Nhưng mà hai người bọn họ còn chưa cặp với nhau mà, sao lại trực tiếp nhảy tới giai đoạn cầu hôn luôn rồi?

"Aa, gả cho hắn, gả cho hắn!" Các anh em vừa nghe Vương Quân thổ lộ lời cầu hôn cũng bắt đầu xôn xao lên.

Âu Dương Húc ngồi một bên nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Trương Lộ cũng cảm thấy cạn lời cmnr. Tên ngốc Vương Quân này cầu hôn thiệt luôn?

"Tiểu Lộ, gả cho anh đi!" Vương Quân khẩn cầu.

"Nhưng mà, nhưng mà chúng ta chỉ vừa mới quen biết nhau hai tháng, chưa kể chúng ta còn chưa có chính thức cặp với nhau mà!" Trương Lộ khó xử nói.

"Hai tháng cũng đã không ngắn, anh là dạng người gì em cũng biết rõ rồi. Hơn nữa, anh cầu hôn với em trước, chúng ta ở chung với nhau một khoảng thời gian, chờ tới khi đến được Cảnh Thành thì chúng ta kết hôn như vậy không tốt sao? Vả lại, anh cầu hôn trước với em cũng chứng tỏ anh quan tâm em, nghiêm túc với em mà?" Vương Quân nói rõ.

"Phải, chúng ta biết nhau hai tháng, anh là người thế nào tôi rất rõ ràng. Anh đối xử với anh em khoan dung rộng lượng, đối với mỗi người trong đội đều rất tốt, đặc biệt anh đã từng cứu mạng tôi mà bị nhiễm virus tang thi làm cho không còn nửa cẳng chân phải nằm trên giường hơn mười ngày mới có thể khỏe lại, những việc đó tôi đều rất biết ơn anh. Nhưng biết ơn và tình yêu là hai việc hoàn toàn khác nhau, tôi không thể bởi vì anh đã cứu tôi, bởi vì anh là người tốt, bởi vì biết ơn anh mà đồng ý gả cho anh được, anh có hiểu không?" Trương Lộ nghiêm túc nói với hắn.

"Ý em là sao? Em không thích anh? Vậy em giặt quần áo cho anh, anh bị thương em đưa cơm, thay thuốc cho anh, cẩn thận chăm sóc anh là thế nào?" Vương Quân khó hiểu nhìn Trương Lộ.

Trong mắt hắn thì Trương Lộ tốt với hắn đủ đường là bởi vì cô thích hắn nên mới như thế.

"Không, tôi làm những việc đó không phải vì tôi thích anh mà là vì tôi biết ơn anh, cho nên tôi không thể đồng ý lời cầu hôn của anh được." Trương Lộ quyết đoán từ chối hắn.

Sự biết ơn và tình yêu là hai việc khác nhau, cô không thể vì biết ơn mà gả cho đối phương vì đó là lừa dối, sẽ khiến cho Vương Quân càng tổn thương hơn.

"Tiểu Lộ!" Vương Quân thấy Trương Lộ trực tiếp từ chối mình, gương mặt tươi cười của hắn cũng xụ xuống, suy sụp.

"Vương Quân, xin lỗi anh, tôi không muốn làm cho anh tổn thương hơn nên không thể đồng ý với anh, cũng mong anh không cần yêu tôi nữa!" Trương Lộ trịnh trọng nhắc lại.

"Nè, cô sao lại thế này, đội trưởng Vương tốt với cô như vậy, sao cô có thể vô tình vô nghĩa như thế?" Lý Dũng khó chịu nói.

"Đúng, đội trưởng Vương vì cứu cô mà chịu tội lớn, cô không biết à?" Triệu Thiết Trụ cũng tức lên.

Vương Quân vì cứu cô gái này mà thịt trên đùi rớt bao nhiêu, chảy biết bao nhiêu máu chẳng lẽ đối phương đều quên hết rồi chăng?

"Không ngờ trong đội chúng ta lại có thứ vô tình vô nghĩa như vậy!"

"Phải, ngày thường nhìn cũng ra dáng lắm nhưng không ngờ lại máu lạnh như thế!"

"Phải, phải!"

"Haiz, đội trưởng Vương nhìn lầm người rồi."

"Thì đó còn không phải à."

"Chị họ!" Lưu Phỉ Phỉ nghe mọi người xung quanh nói ra nói vào liền kéo tay cô lại.

Trương Lộ nhìn em gái họ mình rồi cúi đầu, chìm vào im lặng...

"Được rồi, đừng cmn nhao nhao lên nữa!" Vương Quân mắng to một tiếng, hắn đứng dậy xoay người đi vào phòng ngủ của mình.

"Rầm..." Nhìn thấy cánh cửa gỗ bị Vương Quân đóng một cái vang lên tiếng trầm nặng nề, mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta không dám nói gì.

"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, mọi người đều đi ngủ đi!" Ngô Hạo Thiên xua tay kêu mọi người đi nghỉ ngơi.

"Rõ!" Mọi người gật đầu sôi nổi rời đi, trở về phòng của mình.

Ngô Hạo Thiên nhìn người yêu cứ rầu rĩ không vui ngồi trên giường thì nhíu mày, "Làm sao vậy?"

"Anh nói xem, nước cờ này em đi có phải sai lầm rồi không? Nếu lúc ở làng du lịch em cứ nhổ cỏ tận gốc thì cũng sẽ không xảy ra sự việc hôm nay!" Âu Dương Húc khẽ thở dài than.

Lúc trước cứ nghĩ biến lực lượng của kẻ thù trở thành của mình để mình sử dụng nhưng không ngờ sẽ biến thành như vậy!

Có lẽ là cậu đã xem nhẹ cảm tình của Trương Lộ đối với Sở Hàn rồi. Dưới tình huống một người phụ nữ đã biết rõ người đàn ông đó đã có vợ mà còn tình nguyện cùng người đàn ông đó ở bên nhau, chỉ nhìn việc này thôi là có thể biết được Trương Lộ dành tình cảm cho Sở Hàn sâu đến mức nào.

"Không, ván cờ này còn chưa đánh xong nên cũng không ai biết kết quả sẽ như thế nào, huống hồ không phải em còn đòn sát thủ hay sao?" Ngô Hạo Thiên ôm chầm bả vai của cậu, nhẹ giọng an ủi.

"Chỉ mong cô ta không nên lại yêu Sở Hàn, nếu không, em nhất định sẽ tiên hạ thủ vi cường*!"

(*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.)

Có Trung Tâm Phù, Âu Dương Húc cũng không sợ Trương Lộ có thể thoát ra khỏi lòng bàn tay cậu!

"Được rồi, đừng nghĩ linh tinh nữa, ngủ đi." Ngô Hạo Thiên kéo người vào ổ chăn, săn sóc đắp chăn lên cho cậu.

"Ừ." Âu Dương Húc lăn vào lòng anh, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

END CHƯƠNG 90.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play