CHƯƠNG 89: GẶP ĐƯỢC NGƯỜI QUEN
Sau bữa cơm chiều, Âu Dương Húc gọi hai vợ chồng Lưu Chí Siêu vào trong phòng.
"Chị dâu, cậu tìm chúng tôi à?" Hai người tay nắm tay đi vào phòng Âu Dương Húc.
"Ừ, vì để chúc mừng hai người chính thức trở thành vợ chồng, tôi muốn tặng cho hai người một món quà lớn là một tuần trăng mật du lịch sáu ngày, không biết hai người có muốn không?" Âu Dương Húc cười hỏi.
"Sáu ngày du lịch tuần trăng mật? Đi đâu du lịch chứ, không phải toàn cầu đều bùng nổ dịch bệnh W sao?"
Thật ra thì làm sao Lưu Chí Siêu lại không muốn cùng với vị hôn thê của mình trải qua thế giới hai người chứ, đi leo núi rồi xuống biển đi xem phim gì đó nhưng không có cách nào, điều kiện hiện giờ không cho phép!
"Tôi có thể tìm một nơi thế ngoại đào nguyên cho hai người nha~" Âu Dương Húc nhẹ nhàng nói.
"Nơi thế ngoại đào nguyên không có tang thi?" Lưu Chí Siêu không quá tin tưởng mở to mắt nhìn Âu Dương Húc.
"Trong không gian của tôi dĩ nhiên sẽ không có tang thi rồi!" Âu Dương Húc đáp.
"Không gian của cậu, thật sự, thật sự có thể chứ?" Lưu Phỉ Phỉ chớp chớp đôi mắt to sáng long lanh không xác định hỏi.
"Đương nhiên, đây là quà mà tôi tặng cho hai người." Âu Dương Húc lấy ra ba đôi nút bịt tai.
"Đeo lên, tôi mang hai người vào." Âu Dương Húc đưa qua.
Hai người nhìn nhau một cái rồi nhận lấy nút bịt tai đeo lên.
Âu Dương Húc giữ chặt cánh tay của hai người rồi trực tiếp đưa hai người đi vào không gian của chính mình.
Cảnh vật trước mắt nhoáng lên một cái, chờ hai vợ chồng Lưu Chí Siêu hoàn hồn lại thì đã thấy bản thân mình đang đứng ở đường biên giữa hai mảnh đất trồng rau xanh mướt.
Âu Dương Húc lôi kéo tay hai người, dẫn họ đi dọc theo đường biên nhỏ giữa hai mảnh đất trồng hướng về phía Bắc, đi vào trong sân.
Vào đến sân, Lưu Chí Siêu và Lưu Phỉ Phỉ nhìn thấy phía Đông và phía Tây có một đống kho hàng ngăn ngăn nắp nắp thì càng khiếp sợ mở to hai mắt mà nhìn.
Đưa người đi dạo trong phòng khách một vòng xong, Âu Dương Húc dẫn hai người vào phòng ngủ chính xem Huyết Anh đang được người máy bảo mẫu cho bú sữa, Âu Dương Húc hài lòng gật gật đầu. Cậu xoay người mang theo hai vợ chồng đi tới phòng phía sau phòng ngủ chính.
Đi vào trong phòng, Âu Dương Húc đóng cửa và cửa sổ lại, tháo xuống nút bịt tai. Lưu Chí Siêu và Lưu Phỉ Phỉ thấy vậy thì cũng theo cậu tháo nút bịt tai xuống.
"Chị dâu, không gian của cậu lớn thật đó, còn có đất trồng rau." Lưu Chí Siêu là người thứ nhất hưng phấn thốt lên.
"Cái thứ mà cứ chạy tới chạy lui ở đất trồng rau đó là người máy sao?" Lưu Phỉ Phỉ khó hiểu hỏi.
"Đúng vậy, mảnh đất trồng rau đó do 002 phụ trách, 002 rất có thực lực. Hiện giờ đa số rau dưa mà chúng ta ăn đều do 002 trồng ra đó." Âu Dương Húc gật đầu khen ngợi người máy trồng trọt của mình.
Những rau dưa lúc vừa mới mạt thế thu gom được đã ăn gần như sạch sẽ. Sau mạt thế lại đi siêu thị thu thập vật tư nhưng rất nhiều rau dưa và trái cây trong siêu thị đều đã hư thối nên hiện tại thức ăn đang ăn phần lớn đều từ trong không gian trồng ra.
"Âu Dương quân y, tôi thấy hình như Huyết Anh lớn hơn rất nhiều thì phải?" Kỳ lạ, chỉ mới mấy ngày không gặp mà bé con Huyết Anh này có vẻ như lớn hơn rất nhanh.
"Đúng vậy, thời gian trong này so với thời gian bên ngoài hơn gấp 12 lần. Cô nghĩ là chỉ mới năm ngày không thấy bé nhưng thực tế bé đã ở chỗ này hai tháng rồi!" Âu Dương Húc giải thích.
"A, nói như vậy thì không bao lâu nữa Huyết Anh có thể trưởng thành rồi!"
Nếu nhóc con trưởng thành thì có thể tự khống chế năng lực của mình, vậy thì có thể cùng với đội ngũ đi với nhau.
"Phải, không bao lâu nữa thì bé sẽ lớn lên nhanh thôi. Hai người ở chỗ này không có việc gì thì có thể đi ra ngoài trồng rau, giúp tôi trông bé. Kho hàng số ① có quần áo, kho hàng số ② có thức ăn, hai người cần cái gì thì có thể đi lấy cái đó. Phòng này cách âm rất tốt, hai người ở trong phòng thì không cần đeo nút bịt tai, hơn nữa người khác cũng sẽ không nghe được hai người ở trong phòng làm cái gì đâu."
Lưu Phỉ Phỉ nghe cậu nói vậy thì khuôn mặt đỏ lên như máu.
Ô ô, trồng trọt, trông em bé mà cũng kêu là đi du lịch sáu ngày, chị dâu, cậu xác định cậu không phải đem chúng tôi đi sung quân ở đây làm cu li cho cậu chứ?
"À đúng rồi, trong sân có cái giếng, đó chính là giếng Dược Tuyền, nước giếng dùng để chữa khỏi virus tang thi nên không thể uống được. Hai người muốn uống nước thì đi vào kho hàng số ② để lấy, còn nữa, trong phòng bếp có đồ dùng nhà bếp cùng với máy phát điện bằng năng lượng mặt trời, hai người có thể tự mình nấu cơm ăn cũng được."
Âu Dương Húc cẩn thận dặn dò xong xuôi rồi lại lấy ra hai hộp áo mưa đưa cho Lưu Chí Siêu.
"Kiềm chế chút!"
Lưu Chí Siêu thấy đồ vật mà cậu đưa cho mình thì lập tức vui vẻ. "Cám ơn chị dâu!"
Nhìn thấy vẻ mặt kích động của Lưu Chí Siêu rồi lại nhìn nhìn gương mặt đỏ rực của Lưu Phỉ Phỉ, Âu Dương Húc cười cười ra khỏi không gian.
Âu Dương Húc mới vừa ra khỏi không gian lập tức ngã vào trong lòng ngực người đàn ông của mình.
"Em đưa hai người họ vào không gian à?" Anh cúi đầu bên tai cậu hỏi.
"Đúng thế, chứ không nhiều người ở chỗ này như vậy, người ta làm sao thân thiết được!"
Thật vất vả mới tác thành được cho Lưu Chí Siêu và Lưu Phỉ Phỉ, Âu Dương Húc đương nhiên muốn rèn sắt khi còn nóng, khiến cho Lưu Phỉ Phỉ mau chóng trở thành người của Lưu Chí Siêu, nếu không về sau gặp lại Sở Hàn thì biết làm sao bây giờ?
"Em đó." Trong lòng người yêu tính toán thế nào làm sao Ngô Hạo Thiên lại không biết đâu?
"Em đây là đao sắc chặt đay rối* nha, hai người đó có quan hệ vợ chồng rồi thì Lưu Phỉ Phỉ sẽ không có vấn đề gì nữa." Âu Dương Húc nói.
(*Đao sắc chặt đay rối: Nghĩa là giải quyết nhanh chóng, dứt khoát.)
"Lấy năm cân vật tư cho Vương Quân, hắn nói muốn đi mua nhẫn kim cương."
"Cái gì? Anh ta cũng muốn cầu hôn à? Có hơi vội vàng quá không?"
Lưu Chí Siêu người ta có thể cầu hôn thành công là bởi vì y và Lưu Phỉ Phỉ đã cặp với nhau.
Quen nhau hai tháng rồi thì cảm tình khá ổn định, nhưng còn bên Vương Quân ngay cả quen nhau còn chưa được huống chi nói tới việc kết hôn, có thể hơi vội rồi đó?
"Hắn nói trực tiếp cầu hôn tương đối có thành ý, hắn nói cho mượn trước sau này sẽ trả lại." Vì năm cân vật tư này mà Vương Quân thao thao nói cả một xe lời hay ý đẹp làm cho Ngô Hạo Thiên hết cách từ chối mà chỉ có thể gật đầu đáp ứng hắn ta.
"Thôi được rồi, vậy để cho anh ta thử xem sao." Âu Dương Húc lấy ra năm túi mì ăn liền đưa cho Ngô Hạo Thiên.
"Ừ." Ngô Hạo Thiên nhận lấy năm túi mì rồi đi ra khỏi phòng.
Chờ đến lần thứ hai Ngô Hạo Thiên trở về thì Âu Dương Húc đã thay sẵn áo ngủ, nằm xuống chuẩn bị đi ngủ.
"Ha ha, em đã ngủ một ngày rồi mà giờ còn có thể ngủ được nữa à?" Ngô Hạo Thiên chui vào ổ chăn bắt được người ôm vào trong ngực.
"Chỉ có thể làm một lần thôi, ngày mai em còn muốn đi dạo ở khu chợ đen một chút." Âu Dương Húc hôn hôn lên khóe môi anh.
"Được, ngày mai hai đứa mình cùng đi."
Hôm sau trời vừa sáng, Lưu Chí Siêu và Lưu Phỉ Phỉ mất tích một đêm cuối cùng cũng cùng nhau nhão nhão dính dính xuất hiện trong bữa cơm sáng.
Tuy rằng trong không gian chỉ có thể đi trồng rau, trông em bé và cũng không thể làm những việc lãng mạn hơn nhưng dù sao trong đó cũng chỉ có vợ chồng hai người họ, không khí vợ chồng son ngọt ngào như mật khỏi nói có bao nhiêu ấm áp tốt đẹp, lúc ra khỏi còn cảm thấy có một chút luyến tiếc.
Sau khi ăn xong, Ngô Hạo Thiên lại cho mọi người thêm một ngày nghỉ để mọi người tự do hoạt động, còn anh thì mang theo người yêu đi dạo ở khu C.
Vì để không khiến người chú ý nên Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc mỗi người đeo một túi leo núi và cũng không cầm súng.
Đồ mà Âu Dương Húc cảm thấy hứng thú dĩ nhiên là tinh hạch và ngọc thạch. Tuy nhiên sau khi lượn một vòng ở chợ đen khu C thì một viên tinh hạch cũng chả thấy. Ngọc thạch thì sao? Còn thê thảm hơn, chỗ này không có một khối ngọc nguyên vẹn mà chỉ có một ít trang sức đính ngọc mà những vật phẩm này đều là vật chất lượng kém, không tìm ra nổi một cái có tỉ lệ tốt. Thật đúng là "đại ý thất Kinh Châu"* mà. Chắc là các trang sức vật phẩm ngọc thạch có chất lượng tốt đều đã bị những người trong đội ngũ mua hết rồi!
(*Đại ý thất Kinh Châu: Có thể tham khảo "Tam Quốc Diễn Nghĩa". Vùng Kinh Châu thuộc Lưu Bị nhưng bị mất đi bởi Quan Vũ dưới trướng Lưu Bị.)
"Xem ra hai chúng ta tới chậm." Âu Dương Húc nhìn người đàn ông của mình, mất mát thở dài.
"Không sao, đồ tốt bị bọn họ mua cũng chẳng khác gì chúng ta mua."
Dù sao đều cùng một đội ngũ, ai mua thì cũng giống nhau thôi.
"Aiz, vậy chúng ta làm gì bây giờ, chẳng lẽ chỉ có thể hai tay trống trơn dẹp đường hồi phủ à?" Âu Dương Húc có chút buồn bực.
"Ha ha ha, coi như đi ra giải sầu cũng được mà!" Ngô Hạo Thiên nắm chặt tay cậu nói.
Lưu luyến đi dạo một vòng trong chợ đen khu C, sau khi xác định không có đồ gì giá trị có thể mua được thì hai người mới đi theo lối ra chuẩn bị rời khỏi.
Mắt thấy hai người đang nắm tay nhau sắp ra khỏi chợ đen khu C thì đột nhiên có ba người đi tới chặn lại hai người.
Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc nhìn thấy đường đi bị chặn thì dừng lại bước chân.
Chặn đường họ tổng cộng có ba người, đứng ở phía trước là hai người trung niên có thân hình đô con vạm vỡ mặc áo bông lôi thôi lếch thếch, vẻ mặt hết sức dữ tợn, nhìn một cái là biết tuyệt đối không phải người dễ chọc.
Đứng phía sau hai người đó là một người phụ nữ mặc áo khoác nhung trắng tinh sạch sẽ, chân mang giày boot màu đỏ, trang điểm khá đậm.
Ai cũng biết thời buổi này người có quần áo mùa đông mặc cũng không nhiều lắm, có thể ăn mặc sạch sẽ như vậy thì lại càng không nhiều. Vì thế không cần nhiều lời, chỉ cần nhìn thấy cách ăn mặc thời thượng này của đối phương cũng có thể đoán ra thân phận người này chắc chắn không hề đơn giản.
"Là cô?" Nhìn thấy người tới không phải ai khác mà chính là em gái họ của cậu – Âu Dương Lan, Âu Dương Húc nhíu mày.
Không ngờ lúc trước ở làng du lịch suối nước nóng Hải Lãng, đứa em gái họ đầu tóc rối bù, cả người dơ bẩn đó hiện giờ trước mặt cậu lại duyên dáng yêu kiều có chút giống con gái nhà giàu như vậy.
"Ngô Hạo Thiên, Âu Dương Húc, không thể tin được hai tên khốn kiếp các anh vậy mà còn sống!"
Âu Dương Lan trừng mắt nhìn hai người nắm tay nhau mà hận ý ngập tràn.
Âu Dương Húc nghe ả nói xong, gương mặt lập tức trầm xuống. Đúng là không thể làm người tốt được mà, nhìn thấy chưa, ngày xưa cậu cho người ta thức ăn vật tư, giờ thì người ta chạy tới mắng cậu đấy!
"Âu Dương Lan cô súc miệng sạch chút đi! Nếu không phải trước đây tôi cho cô vật tư thì căn bản cô không thể sống tới hiện tại đâu!"
"Gớm, mày cho tụi tao một xíu vật tư thôi mà còn không biết xấu hổ nói ra à? Nếu không phải tụi mày tàn nhẫn vứt 16 người tụi tao ném ở giữa đường thì tại sao cha mẹ tao lại có thể đói chết được? 16 người cũng chỉ còn có hai anh em chúng tao sống sót, những người khác là do tụi mày, là bị tụi mày hại chết!" Âu Dương Lan căm phẫn lên án chỉ vào kẻ thù ở đối diện ả.
"Ha ha, hài quá, chính bản thân cô không có năng lực tìm thức ăn cho cha mẹ cô mà giờ lại đi trách người khác, ngay cả con gái ruột mà còn mặc kệ cha mẹ ruột sinh ra mình, đã như vậy thì một người xa lạ như tôi mắc gì phải xen vào?" Âu Dương Húc nói.
"Còn không phải à, bây giờ là mạt thế chả ai thiếu ai cả, có thể sống sót được hay không là vấn đề cá nhân mỗi người, lại có liên quan gì đến người khác đâu?"
Không ai quy định đội ngũ bọn họ nhất định phải nuôi đám 16 người sống sót đó cả đời cả.
"Tụi mày, vậy mà tụi mày lại có thể nói ra những lời máu lạnh như thế được? Những người đó đều là người sống sờ sờ đấy!" Âu Dương Lan quả thực không ngờ đến hai người sẽ máu lạnh tới tình trạng này.
"Chúng tôi máu lạnh, vậy cô không máu lạnh sao? Nếu cô đem thức ăn của cô chia cho cha me cô thì biết đâu người còn sống chính là cha mẹ cô còn người chết chính là cô đó?" Âu Dương Húc khinh thường nhìn ả, đáy mắt cậu ngập tràn sự rẻ rúng trào phúng. Chó chê mèo lắm lông* lại còn không tự thấy xấu hổ mà đi nói người khác máu lạnh trong khi không nghĩ lại xem bản thân ả sống sót bằng cách gì.
(*Chó chê mèo lắm lông: Hay là "Chó chê mèo rậm lông" chỉ sự mỉa mai về hành vi chê bai phán xét người khác trong khi bản thân cũng không tốt đẹp gì hơn.)
"Tụi bây! Đánh, dạy dỗ chúng nó cho tao!"
Chuyện cũ bị nhắc tới chọc tức Âu Dương Lan, không sai, là do ả và anh trai ả độc chiếm thức ăn, là hai anh em ả trộm ăn hết những thức ăn đã tìm được nên cha mẹ ả mới bị đói chết. Nhưng những việc này là bí mật lớn nhất trong lòng của bọn họ không có người biết được, lại không nghĩ tới bị vài câu nói của Âu Dương Húc vạch trần tất cả. Nhận được lệnh của Âu Dương Lan, hai gã vạm vỡ đó liền nhào về phía Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc.
Ngô Hạo Thiên bước lên trên một bước, một chân quét về phía bên trái của tên to con này rồi đập một quyền vào tên ở phía bên phải, một mình anh đánh hai người, đánh cực kỳ nhẹ nhàng vui vẻ.
Thấy hai gã chỉ mới vài ba chiêu đã bị Ngô Hạo Thiên quăng qua vai ngã đùng ra đất nằm chồng lên nhau, Âu Dương Lan tức tới mức dậm chân.
"Đồ vô dụng, thứ phế vật vô dụng!"
"Hừ..." Khinh thường hừ một tiếng, Âu Dương Húc và Ngô Hạo Thiên đi khỏi chợ đen khu C trong ánh mắt oán độc của Âu Dương Lan.
END CHƯƠNG 89.