CHƯƠNG 91: ÂU DƯƠNG HÚC TÍNH TOÁN
Rạng sáng 3 giờ, Âu Dương Húc và Ngô Hạo Thiên bị tiếng đập cửa làm bừng tỉnh.
"Đại ca, chị dâu, cái ông họ Trịnh dẫn đường cho chúng ta muốn gặp hai người!"
"Đã biết!" Nghe được tiếng của người bên ngoài, Ngô Hạo Thiên lên tiếng.
"Muộn như vậy ông Trịnh đến làm gì nhỉ, chẳng lẽ tìm được Thu Thiên rồi à?" Âu Dương Húc nhắc đến cũng cảm thấy vui.
"Đi xem là biết!" Ngô Hạo Thiên mở đèn pin rồi cùng với Âu Dương Húc đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng khách.
Trong phòng khách không mở đèn nhưng ở giữa có bày một chậu than, trong chậu vẫn còn than đang cháy, tỏa ra ánh sáng leo lét.
"Đại ca, chị dâu!" Hai người lính thấy hai người ra vội kêu lên.
"Ừ." Ngô Hạo Thiên đáp lại rồi kéo Âu Dương Húc cùng nhau ngồi trên sô pha.
"Quấy rầy hai người ngủ phải không?" Ông Trịnh đứng ở bên kia chậu than ngượng ngùng hỏi.
"Ông Trịnh, có việc gì ông nói đi." Ngô Hạo Thiên cũng biết nếu không có chuyện gì thì ông Trịnh cũng sẽ không đêm hôm khuya khoắt chạy đến đây, chắc chắn đã xảy ra việc gì rồi.
"Có phải hai cậu đã đánh người ở khu C phải không? Có sử dụng cả súng nữa?"
"Ha ha ha, tin tức của ông đúng là nhanh thật đấy." Âu Dương Húc mỉm cười thừa nhận.
"Hai cậu thật là, hai người gặp phiền phức rồi. Buổi chiều nay Hoàng béo có tìm tôi qua đó hỏi rất kỹ về hai người, tôi thấy có thể Hoàng béo muốn xuống tay với hai người đó." Nói tới đây, ông Trịnh không khỏi có chút lo lắng.
"Tại sao gã lại muốn ra tay với chúng tôi, chỉ là vì chúng tôi đã đánh người của gã à?" Âu Dương Húc cười cười khó hiểu.
"Không, không chỉ như thế, còn có thể bởi vì trong tay hai người có vật tư, có súng. Hoàng béo là dân xã hội đen, vật tư của các cậu nhiều thì dĩ nhiên bọn họ sẽ theo dõi các cậu, chưa kể có vẻ như người đàn bà của Hoàng béo cũng có thù hằn gì với hai cậu nên vẫn luôn dặm mắm thêm muối bên tai của Hoàng béo, nói các cậu là thứ không ra gì còn nói cha mẹ của ả là do các cậu hại chết, muốn Hoàng béo báo thù cho ả!"
Âu Dương Húc nghe vậy nhíu mày. "Ông nói người đàn bà đó có phải là người mặc một bộ áo khoác nhung màu trắng, mang giày màu đỏ, tên là là Âu Dương Lan đúng không?"
"Đúng vậy, hình như gọi là Lan Lan!" Ông Trịnh gật đầu.
"Ồ, ra ả là người đàn bà của Hoàng béo, hèn gì."
Hèn gì từ một đứa con gái khố rách áo ôm, dơ bẩn túng quẫn giờ lại biến thành ăn trắng mặc trơn*, sung sướng sang trọng, thì ra là có kim chủ dựa vào!
(*Ăn trắng mặc trơn: Ăn mặc sang, sống sung túc, đầy đủ, nhàn hạ, không phải lao động vất vả - Mình dùng tục ngữ này để thay thế.)
"Hai cậu này, tên Hoàng béo đó là loại người giết người không chớp mắt, sắp tới tốt nhất các cậu đừng rời khỏi căn cứ nhé, nếu không chỉ sợ bọn họ sẽ ra tay với các cậu ở bên ngoài đấy."
"Ừ, trong lòng chúng tôi hiểu rõ, cám ơn ông đã tới đây mật báo!" Ngô Hạo Thiên tỏ vẻ cảm kích.
Âu Dương Húc mỉm cười lấy ra hai bao mì ăn liền đưa cho ông Trịnh.
"Cám ơn, cám ơn các cậu!"
"Ông Trịnh, người mà tôi nhờ ông tìm giúp, ông đã tìm được chưa?" Âu Dương Húc hỏi.
"Vẫn chưa nhưng cậu cứ yên tâm, thêm một, hai ngày nữa thì nhất định tôi có thể tìm được người cho cậu ngay." Ông Trịnh vỗ ngực đảm bảo.
"Tốt, không còn gì nữa thì ông trở về đi." Ngô Hạo Thiên nói.
"Vâng, vậy tôi đi đây." Ông Trịnh cất hai bao mì ăn liền vào trong lồng ngực rồi xoay người đi khỏi.
Ông Trịnh đi rồi, Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc nhìn nhau. "Ha ha, xem ra chúng ta đã chọc phải ông lớn trong căn cứ rồi nhỉ?"
Tuy rằng trong căn cứ này, Hoàng béo là người có thế lực nhỏ nhất nhưng cũng được coi như là đại ca khu vực đó nha!
"Hừ, 50 mấy người mà thôi, có gì đâu mà sợ." Ngô Hạo Thiên hừ lạnh, không cho là đúng nói.
Ngày kế tiếp, sau bữa cơm sáng.
Ngô Hạo Thiên triệu tập mọi người lại rồi nói lại sự việc của Hoàng béo cho mọi người biết.
"Mẹ nó, con tiện nhân Âu Dương Lan này không biết xấu hổ dám nói đoàn xe chúng ta hại chết cha mẹ của ả, nói ra không biết ngượng miệng à?" Vương Quân khó chịu mắng người.
"Đúng đó, tôi cũng không ngờ đứa nhỏ này lại ác độc giống y như cha mẹ của nó." Tần Phương khẽ thở dài, cảm thấy có chút tiếc hận.
"Hừ, không phải nói chứ, người sống sót ở làng du lịch suối nước nóng Hải Lãng đều là kẻ xấu!" Lời Triệu Thiết Trụ nói ra như kim ở trong bông, nghiễm nhiên có ý tứ chỉ trích Trương Lộ.
"Không phải à, người thì phạm tội cưỡng hiếp, kẻ thì đoạt vật tư, người thì máu lạnh, lúc này thì lòi ra đứa vong ân phụ nghĩa." Lý Dũng cũng tiếp lời.
Máu lạnh, là nói mình sao? Trương Lộ nhấp nhấp môi, nhẹ nhàng rũ đầu xuống.
"Được rồi, đừng nói những lời vô nghĩa, bây giờ chúng ta tới quyết định các bước hành động." Ngô Hạo Thiên trực tiếp tách đề tài này ra.
Âu Dương Húc nghe Ngô Hạo Thiên nói cũng gật đầu. "Tôi cảm thấy chúng ta hẳn là nên chủ động rời khỏi căn cứ để dành chút không gian cho Hoàng béo nhảy nhót nào."
"Đúng vậy, tôi không làm rùa đen rụt đầu đâu, nếu gã đã muốn cướp vật tư và súng của chúng ta thì phải xem gã có bản lĩnh đó không đã!" Vương Quân tán thành.
"Phải đó chị dâu, thành Giang Hoài này đã không còn vật tư, thức ăn, nước uống, quần áo, ngọc thạch gì nữa rồi, ngay cả một ít đồ dùng sinh hoạt mà còn bị những người sống sót cướp đoạt sạch sẽ, lúc này chúng ta rời khỏi căn cứ cũng chỉ lãng phí xăng xe chứ cũng chả được gì!" Lưu Chí Siêu nói có chút bất đắc dĩ.
"Ai nói không có vật tư, không phải còn có tinh hạch à? Hiện giờ đã mạt thế được ba tháng rưỡi đều là tang thi sơ cấp và cấp một rất dễ giết, đây chính là cơ hội tốt để chúng ta có thể thu thập số lượng lớn tinh hạch đó chứ." Âu Dương Húc nói.
"Đánh tinh hạch?" Mọi người nghe vậy thì mắt sáng cả lên, đúng vậy nha, tinh hạch của tang thi cấp một còn quý hơn so với ngọc thạch đấy!
"Tôi thấy ý kiến của Tiểu Húc không tồi, hai ngày này mọi người cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi, cũng nên đi ra ngoài hoạt động gân cốt đi, vừa lúc tạo cơ hội cho Hoàng béo." Ngô Hạo Thiên tán đồng.
"Tiểu Húc này, tang thi trong thành này nhiều lắm, cứ tùy tiện đi qua đánh tinh hạch như vậy có hơi nguy hiểm không?" Tần Phương có chút không yên lòng, rõ ràng có thể an toàn ở trong căn cứ, cần gì phải đi mạo hiểm chứ?
"Mẹ, mẹ không biết rồi, chờ tới khi mạt thế được năm tháng sẽ xuất hiện tang thi cấp hai, tang thi cấp hai thì không thể giết bằng đao được và súng của chúng ta cũng không có tác dụng đối với tang thi cấp hai luôn. Hơn nữa đến lúc đó thể chất của tang thi cũng sẽ được cải thiện, bọn chúng sẽ không còn sợ ánh mặt trời nữa, chẳng những buổi tối sẽ chạy ra đường kiếm ăn mà ban ngày dù có ánh mặt trời chói chang cũng có thể đi ra ngoài, vì vậy sau này một ngày so với một ngày càng nguy hiểm hơn còn tinh hạch cũng sẽ càng ngày càng không dễ dàng kiếm được."
Tất cả mọi người nghe Âu Dương Húc nói xong đều choáng váng mặt mày, sắc mặt Tần Phương cũng trở nên trắng bệch. Âu Dương Húc có dị năng tiên tri nên những gì cậu nói ra không hề khiến cho người trong đội ngũ nghi ngờ gì cả.
"Gì, ban ngày ban mặt cũng có thể ra ngoài à?" Vương Quân khiếp sợ.
"Chị dâu, không phải nguồn năng lượng W sẽ từ từ yếu bớt sao? Vậy tại sao tang thi lại càng ngày càng lợi hại thế?" Lưu Chí Siêu hoang mang hỏi.
"Tang thi có thể đồng thời hấp thu nguồn năng lượng W và virus W nên tốc độ thăng cấp của bọn chúng sẽ nhanh hơn so với dị năng giả và cường độ cấp bậc cũng cao hơn dị năng giả. Ví dụ thử một cái nhé, hiện tại Vương Quân đang là dị năng giả cấp ba, giờ kêu anh giết tang thi cấp một không cần súng thì chắc chắn anh ta có thể giết được, nhưng nếu kêu anh ta đi giết tang thi cấp hai thì xác suất anh ta có thể thắng được cũng chỉ có 50% mà thôi."
"Gì? Đám quái vật đó mạnh tới như vậy à?" Vương Quân nghe vậy trợn muốn rớt cả tròng mắt.
"Ý của Âu Dương quân y là tang thi cấp một cùng thực lực với dị năng giả cấp hai còn tang thi cấp hai sẽ cùng cấp với dị năng giả cấp ba, sức mạnh của tang thi so với chúng ta cao hơn một cấp?" Trương Lộ hỏi.
"Không sai, đúng là như vậy!" Âu Dương Húc gật đầu.
"Trời mịe, chúng ta có còn đường sống nữa sao?" Nghĩ đến việc tang thi sẽ càng ngày càng mạnh và việc nguồn năng lượng W sẽ ngày càng loãng đi, Lưu Chí Siêu cũng là vẻ mặt tang thương.
"Phải rồi, nếu mạt thế mà như vậy thì không bao lâu nữa, loài người sẽ bị diệt vong bởi tang thi mất thôi!"
"Đúng là vậy!"
"Phải đó!"
"Chị dâu này, cậu có thể dự đoán được tương lai, vậy cậu có biết được cuối cùng thì tang thi hay loài người, ai sẽ chiếm được trái đất và trở thành bá chủ mới không?"
"Đúng đó chị dâu, cậu có thể nói trước đi mà!" Những người khác cũng nhao nhao muốn biết.
"Các người suy nghĩ lung tung gì thế, thế giới này đương nhiên là thuộc về loài người rồi, chỉ có điều thế giới này không thuộc về những kẻ yếu đuối chỉ biết ham ăn biếng làm mà sẽ thuộc về những cường giả có thể thích ứng hoàn cảnh, có thể kiên cường sống sót. Nếu các người tự thấy mình là kẻ ăn xổi ở thì* thì bây giờ có thể tự mà chạy tới đút tang thi ăn ngay và luôn đi." Âu Dương Húc không vui nói.
(*Ăn xổi ở thì: Cách sống tạm bợ trước mắt cho qua ngày, không tính đến lâu dài – Như cũ, mình thay bằng tục ngữ VN.)
"A..." Nhận được ánh mắt như tia lazer bắn phá của Âu Dương Húc, những người nói chuyện trước đó đều hổ thẹn cúi đầu.
"Tiểu Húc nói rất có lý, bây giờ thế đạo đã rối loạn. Mặc dù nhìn như căn cứ rất kiên cố không phá vỡ nổi nhưng cũng có khả năng tùy thời bị tang thi công phá cho nên dù là lúc nào, ở đâu cũng sẽ không có nơi tuyệt đối an toàn. Thay vì ngồi chờ chết thì không bằng chúng ta tiên hạ thủ vi cường cố gắng giết nhiều tang thi cấp một, như vậy chẳng những chúng ta có thêm tinh hạch mà còn giúp tăng thực lực của chúng ta lại vừa có thể giảm bớt sức mạnh của tang thi.Thử nghĩ xem, nếu tang thi cấp một bị chúng ta giết sạch rồi vậy một tháng rưỡi sau sẽ xuất hiện được tang thi cấp hai sao?"
"Đúng ha, đại ca nói rất đúng, làm thịt hết cấp một xong để xem bọn chúng làm sao biến thành cấp hai!" Vương Quân nói.
"Phải, bây giờ tang thi cấp một không nhiều lắm, giết chết một con bớt đi một con."
"Quan trọng vẫn là tinh hạch. Mọi người đều là cấp ba, ba người Vương Quân, Đại Siêu và Thiết Minh đã đến hậu kỳ cấp ba nhưng trong tay chúng ta cũng chỉ có 12 viên tinh hạch như muối bỏ biển, thiếu tới đáng thương."
"Âu Dương quân y, một dị năng giả cấp bốn muốn lên cấp năm thì cần phải hấp thu bao nhiêu tinh hạch?" Thiết Minh nghiêm túc hỏi.
Trong một đám người bọn họ thì chỉ có Ngô Hạo Thiên là người đầu tiên lên cấp bốn nhưng anh đã hấp thu năm viên tinh hạch lại vẫn cứ cấp bốn như cũ, việc này không khỏi khiến cho Thiết Minh có chút buồn rầu, rốt cuộc thì phải hấp thu bao nhiêu tinh hạch mới lên được tới cấp năm đây?
"Muốn trở thành cấp năm, ngoại trừ việc mỗi ngày cần phải luôn hấp thu nguồn năng lượng W thì cũng phải hấp thu ít nhất 10 đến 15 viên tinh hạch, dĩ nhiên tôi nói là tinh hạch cùng hệ mới được như vậy."
Nghe cậu nói xong làm cho mọi người héo queo. Bọn họ có tổng cộng 23 người, nói cách khác bọn họ nhất thiết phải kiếm được 230 viên tinh hạch mới có thể đảm bảo thuận lợi thăng lên cấp năm lận.
"Ừ, số lượng cần đúng là không ít!" Ngô Hạo Thiên nghe cậu nói thế cũng nhăn mày lại.
Lên cấp năm mất từ 10 đến 15 viên tinh hạch, vậy còn cấp sáu thì sao? Cấp bảy thì sao? Chỉ sợ càng về sau thì số lượng tinh hạch cần phải có ngày càng nhiều.
"Nếu cứ tính như thế thì không phải chúng ta đang thiếu nhiều lắm à? Đại ca, chúng ta đi đánh tang thi kiếm tinh hạch đi!" Vương Quân gấp không chờ nổi.
"Đúng vậy, chúng ta đi kiếm tinh hạch đi!" Lưu Chí Siêu cũng đồng ý, chỉ còn có một tháng rưỡi thôi, gấp lắm rồi!
"Tốt, mọi người chuẩn bị một chút, mười lăm phút sau xuất phát!" Ngô Hạo Thiên hạ lệnh.
"Rõ!" Mọi người lập tức xoay người trở về phòng thay quần áo.
END CHƯƠNG 91.