CHƯƠNG 87: MUA VẬT PHẨM TRANG SỨC NGỌC THẠCH
Lưu Chí Siêu và Lưu Phỉ Phỉ nắm tay cùng nhau đi vào chợ đen khu C. Lưu Phỉ Phỉ mở to mắt nhìn các sạp thương phẩm lớn lớn bé bé bày đủ các loại hàng hóa, cô thường thường cười nhưng lại chưa từng lên tiếng muốn bất kỳ cái gì.
Đi tới một sạp bán đồ trang điểm và băng vệ sinh, Lưu Chí Siêu dừng lại bước chân.
"Cái này bán thế nào?" Lưu Chí Siêu cầm lên một hộp bộ đồ trang điểm lớn trên mặt đất hỏi chủ sạp, đó là một người phụ nữ trung niên mặc một áo bông chấm hoa rách rưới.
"Không mắc không mắc đâu, chỉ một cân lương thực một hộp!"
"Cái gì, một cân lương thực, này cũng mắc quá rồi, dù sao cũng chỉ là đồ trang điểm mà thôi." Lưu Phỉ Phỉ cau mày chê mắc.
"Aiz, cô gái nhỏ, đây là đồ trang điểm hàng hiệu đấy, chưa kể lại là nguyên một bộ luôn, nếu bây giờ là thời đại hòa bình thì phải tới năm sáu ngàn đồng lận." Người phụ nữ trung niên nói.
"Bà cũng biết đó là lúc thời thế còn ổn, hiện giờ là mạt thế, một cân lương thực nếu ăn tiết kiệm cũng có thể ăn được ba, năm ngày." Lưu Phỉ Phỉ trả giá.
"Cô nhóc con này nha, thật biết trả giá. Như vậy đi, một cân lương thực tôi lại đưa thêm một gói băng vệ sinh, vậy được rồi chứ?" Vừa nói xong, người phụ nữ trung niên lấy qua một gói băng vệ sinh.
"Đây là...dùng để lau mặt à?" Lưu Chí Siêu cầm lấy gói băng vệ sinh màu sắc sặc sỡ, khó hiểu nhìn về phía Lưu Phỉ Phỉ.
Nghe vậy, Lưu Phỉ Phỉ lập tức quẫn bách đỏ mặt.
"Ha ha ha, thằng nhóc này, đây không phải dùng để lau mặt, đây là bảo bối mà mỗi tháng phụ nữ đều phải dùng đó nha!" Người phụ nữ trung niên nhìn hắn như nhìn tên ngốc mỉm cười nói.
"Nếu là bảo bối, vậy bán thế nào?" Lưu Chí Siêu nghe xong hỏi.
"Một cân lương thực hai gói."
"Ba gói, ba gói đi, hai thứ này chúng tôi đều mua!" Lưu Chí Siêu cười cười trả giá.
"Được, vậy ba gói!" Thấy bà chủ đồng ý rồi, Lưu Chí Siêu mở balo của mình ra lấy bốn bao bánh nén khô đưa cho đối phương.
"Đại Siêu!" Thấy người đàn ông lấy balo của mình cất vào đó hộp đồ trang diểm cùng với băng vệ sinh, Lưu Phỉ Phỉ nhẹ gọi một tiếng.
"Cầm lấy, hai bao vật tư đều cho em mua đồ cả, em thích cái gì thì anh mua cái đó!" Vật tư của Lưu Chí Siêu và Lưu Phỉ Phỉ đều để trong balo của Lưu Chí Siêu, còn balo của Lưu Phỉ Phỉ là balo rỗng dùng để chứa đồ vật.
"Ô ô, cô gái nhỏ, bạn trai cô thương cô quá ta!" Nhìn thấy hai người trẻ tuổi tình nồng như mật, bà chủ trung niên hâm mộ tươi cười.
"A..." Bị bà chủ sạp nói như vậy, mặt Lưu Phỉ Phỉ còn đỏ hơn.
"Đi thôi!" Kéo tay Lưu Phỉ Phỉ, hai người đi khỏi chỗ này, lại đi về trước không xa thì một lần nữa Lưu Chí Siêu bị đồ vật bày trên vỉa hè hấp dẫn.
"Ông chủ, cái này bán thế nào?" Lưu Chí Siêu chọn lấy một chiếc nhẫn kim cương lớn nhất cũng chất lượng nhất từ trong một đống trang sức hỏi.
Ông chủ sạp nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay của Lưu Chí Siêu cũng tươi cười đầy mặt. "Chàng trai này ánh mắt tốt lắm đó! Cậu nhìn xem trong tất cả đồ của tôi thì đây là chiếc nhẫn kim cương lớn nhất, nếu là trước đây không phải 30 vạn thì tôi sẽ không bán, lúc này kinh tế trì trệ, một miếng cơm cũng khó khăn, vậy cậu chỉ cần cho tôi năm cân lương thực là được!"
"Năm cân? Quá mắc!" Lưu Phỉ Phỉ nghe thấy giá trên trời không khỏi cứng lưỡi.
Lúc bọn họ được cho nghỉ phép, Âu Dương quân y cũng chỉ chuẩn bị cho mỗi người bảy cân lương thực vật tư thôi à. Năm cân? Nếu Đại Siêu lại tiêu mất năm cân vậy vật tư của anh ấy sẽ không còn gì nữa rồi!
"Aiz, người đẹp đây chính là kim cương 5 cara lận đấy, sao lại không đáng giá năm cân lương thực chứ!" Ông chủ sạp nói.
"Được, năm cân thì năm cân!" Lưu Chí Siêu mí mắt cũng không chớp một cái đã gật đầu, sắp sửa lấy vật tư ra.
"Đại Siêu đừng mua, em đâu cần nhẫn quý như vậy làm gì? " Lưu Phỉ Phỉ giữ chặt tay hắn, vội vàng cản lại.
"Đúng rồi, để em thử trước đã chứ mua rồi lại mắc công đeo không được!" Vừa nói Lưu Chí Siêu vừa kéo tay của cô qua thử nhẫn trên ngón áp út của cô, nhìn thấy đeo lên không lớn không nhỏ vừa hợp mới hài lòng đem nhẫn cất vào trong hộp, hắn lấy ba bao mì ăn liền cùng với bốn cây xúc xích và giăm bông ra.
"Không để vào balo của em à?" Thấy hắn bỏ hộp nhẫn vào balo của hắn, Lưu Phỉ Phỉ sửng sốt.
Lúc ra cửa không phải đã nói tốt là vật tư để trong balo của anh ấy còn đồ vật mua về sẽ để trong balo của cô à?
"Cô bé ngốc, mua cái này là để cầu hôn với em. Bây giờ đưa cho em rồi thì làm sao cầu hôn được?" Lưu Chí Siêu mỉm cười.
Lưu Phỉ Phỉ nghe vậy khá bất ngờ, sau đó lại đỏ mặt. "Đại Siêu!"
Cầu hôn? Không thể tin được người đàn ông này lại nghĩ đến chuyện này! Lưu Phỉ Phỉ nghĩ đến hai chữ "cầu hôn" thì trong lòng giống như vỡ cả lọ mật đường, ngọt ngào tới nỗi trái tim muốn hóa thành nước.
"Tuy bây giờ đang là mạt thế nhưng anh sẽ càng cố gắng hơn, cố gắng làm tất cả tốt nhất có thể để em được vẻ vang, vui vẻ nở mày nở mặt mà gả cho anh, làm vợ của anh."
"Ai, ai nói sẽ gả cho anh đâu?" Lưu Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn hắn, mặt đỏ từ cổ tới mang tai.
"Ha ha ha..." Thấy cô e thẹn, Lưu Chí Siêu nhéo nhéo tay cô, lôi kéo cô đi khỏi sạp bên này.
Đi qua thêm mấy sạp nữa, Lưu Chí Siêu lại mua cho Lưu Phỉ Phỉ một cái vòng cổ vàng nạm ngọc, một đôi bông tai đính ngọc thạch và một vòng tay bằng ngọc thạch trong suốt.
"Mua một cái dao cạo râu đi!" Thấy cả một đường đi hắn chỉ toàn mua đồ cho mình, Lưu Phỉ Phỉ có chút đau lòng hắn nên cô muốn mua một cái dao cạo râu cho hắn.
"Không cần mua, lúc về anh xin chị dâu một cái là được, đằng trước có bán váy, đi, đi mua hai cái váy cho em để dành mặc lúc hè."
"Đại Siêu!" Thấy trong mắt trong tim người đàn ông này chỉ toàn nghĩ tới mình, Lưu Phỉ Phỉ nhẹ gọi ra tiếng, cô sớm đã bị hắn làm cảm động đến rối tinh rối mù.
"Đi thôi!" Lưu Chí Siêu nắm lấy tay Lưu Phỉ Phỉ kéo người đi mua váy.
Thiết Minh đi cùng với Trần Đông, hai người ở bên này tùy tiện đi đi nhìn nhìn, tìm xem có đồ vật nào thấy hứng thú không.
"Thiết Minh, bên kia có bán vật phẩm trang sức bằng ngọc thạch kìa." Trần Đông chỉ chỉ sạp phía trước.
"Ừ." Thiết Minh nhàn nhạt đáp, y đi theo Trần Đông tới sạp có bán trang sức ngọc thạch.
Nhà Trần Đông khá nghèo nên cậu ta đối với ngọc thạch không quá hiểu biết. Thiết Mình nhìn qua nhìn lại trong sạp một vòng lập tức chọn được hai vật trang sức ngọc thạch có tỉ lệ ngọc tốt nhất.
Đây là hai mặt trang sức bằng ngọc có hình dạng giọt nước, to cỡ quả trứng gà nhỏ, toàn thân màu xanh biên biếc trong suốt như mặt gương, vừa nhìn là biết hai mảnh ngọc xanh chất lượng tốt. Tuy rằng trên mặt ngọc không có hình vẽ hoa văn gì nhưng loại trang sức ngọc thạch thiên nhiên không khắc hoa văn này lại càng có thể lưu giữ linh khí của ngọc thạch tối đa nhất, càng khó có được!
"Ông chủ, hai cái mặt ngọc này bán thế nào?" Thiết Minh cầm hai mặt ngọc thạch lên hỏi.
"Ây da, cậu đúng là có mắt nhìn, đây là hàng tốt nhất chỗ tôi đó. Nếu cậu mua một cái lẻ thì năm cân lương thực, còn nếu là mua một đôi thì cậu đưa chín cân lương thực đi!" Ông chủ sạp báo giá.
"Chín cân lương thực, ông chủ ông hét giá quá đấy, chín cân lương thực này đủ để ăn hơn 20 ngày đó!" Trần Đông bất mãn.
Tuy rằng cậu ta không am hiểu ngọc thạch nhưng cậu ta biết chín cân lương thực tuyệt đối là giá trên trời. Mặc dù phần của cậu ta và Thiết Minh cộng lại cũng có 14 cân lương thực nhưng cũng không thể để người ta hố trắng trợn như vậy được!
"Cậu trai trẻ này cậu xem thử xem, đây là ngọc thạch xanh chất lượng thượng phẩm đó, nếu là thời đại hòa bình thì một mặt trang sức ít nhất cũng phải mất 20 vạn lận đấy!" Ông chủ sạp cố gắng khuyên.
Thiết Minh nghe lời này thì mím môi, ngọc này đúng là không tệ nhưng thật sự không đáng giá tới chín cân lương thực.
"Ông cũng nói đó là lúc hòa bình nhưng bây giờ đang là mạt thế, một hạt gạo đều vô cùng quý giá huống chi là chín cân lương thực." Trần Đông đáp lại.
"Rồi rồi rồi, vậy hai người nói giá thử xem."
Vào mạt thế trang sức ngọc thạch hàng xa xỉ này đó ngoại trừ những phụ nữ nhà giàu có không thiếu vật tư mới nghía tới thì có rất ít người sẽ mua. Hôm nay khó có được hai người chả biết gì, dĩ nhiên ông chủ sạp không muốn buông tha cho dê béo.
"Năm cân lương thực!" Hai khối ngọc này thật sự tốt nên Thiết Minh đưa ra giá này.
"Năm cân? Quá ít, cậu cho thêm một chút nữa đi! Bảy cân, bảy cân được không?" Ông chủ sạp trả giá.
"Không được, nhiều nhất là sáu cân, nếu vẫn không muốn thì chúng tôi không mua." Trần Đông vội vàng ép giá, bảy cân lương thực là toàn bộ của cải của Thiết Minh rồi!
Nghe Trần Đông nói thế, Thiết Minh rất phối hợp thả trang sức ngọc thạch trong tay xuống, y đứng dậy làm bộ phải đi.
"Được được được, sáu cân, sáu cân!" Ông chủ thấy hai người muốn đi vội vàng giảm giá.
Ông chủ sạp vừa nói xong, Thiết Minh lấy một gói thuốc lá trong balo của mình ra.
"Đừng xé, đừng xé! Tôi đưa cho cậu thêm một chiếc nhẫn ban chỉ*, cậu cho tôi cả nguyên một gói thế nào?" Ông chủ sạp vừa nói vừa tháo chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc thạch xanh đang đeo trên ngón cái của mình ra.
(*Nhẫn ban chỉ:
Một gói thuốc lá có 20 điếu, sáu cân lương thực tương đương với 18 điếu thuốc nên Thiết Minh tính toán xé gói thuốc lấy đi hai điếu. Ông chủ sạp thấy y lấy ra cả một gói nguyên muốn xé bao bì liền vội lên tiếng cản lại.
"Tôi muốn một đôi!" Nhẫn ban chỉ trên tay của ông chủ sạp cũng bằng ngọc xanh, chất ngọc tuy không bằng mặt ngọc thạch cao cấp này nhưng cũng xem như đồ tốt.
"Cậu, chỉ có hai điếu thuốc của cậu mà muốn cả một đôi nhẫn ban chỉ này của tôi à. Này, cậu khi dễ người khác quá?" Ông chủ nghe Thiết Minh nói xong thì nhảy cẫng lên.
"Có thể cho ông thêm một điếu nữa!" Thiết Minh nhìn chằm chằm vào nhẫn ban chỉ trên tay khác của ông chủ sạp.
"Được, cho cậu!" Lo lắng Thiết Minh đổi ý mà cả hai mặt trang sức ngọc trước đó cũng không cần, ông chủ sạp quyết tâm tháo chiếc nhẫn ban chỉ khác rồi đưa cả một đôi cho Thiết Minh.
Thiết Minh nhận lấy đôi nhẫn ban chỉ xong liền đem một gói lẻ một điếu thuốc cho đối phương.
"Thiết Minh!" Trần Đông thấy Thiết Minh tiêu hết một lần cả bảy cân lương thực thì nhẹ gọi.
"Đi thôi!" Vừa dứt lời, Thiết Minh liền đeo mặt ngọc thạch và nhẫn ban chỉ lên người.
"Cho cậu!" Y đem một mặt ngọc và một nhẫn ban chỉ còn lại đưa cho Trần Đông.
"Không không không, để lại cho anh đi." Người ta dùng lương thực của người ta đổi lấy, Trần Đông cảm thấy không thể nhận được.
"Một mình tôi không đeo nhiều được, cậu cầm lấy đi." Thiết Minh kéo tay Trần Đông qua dồn đồ vào trong tay cậu ta.
"Nhưng mà..." Trần Đông cau mày nhìn đồ vật trong tay mình, vẫn không định nhận lấy.
"Đều trong cùng một đội, cậu đừng bày vẻ mặt như thế được không?" Thiết Minh có chút bất đắc dĩ.
Nghe y nói như vậy, Trần Đông ngây người ra một lúc, ngay sau đó cười. "Được, đồ anh mua tôi nhận. Nếu một lát nữa anh có thích gì đó thì tôi mua cho anh."
Nếu cùng một đội là bạn tốt đồng đội tốt thì không cần làm ra vẻ làm chi, cùng lắm thì cậu ta cũng ra một nửa vật tư mua đồ lại cho y là được mà.
"Ừ." Thiết Minh tỏ vẻ đồng ý. Thật ra ngoại trừ mặt ngọc thạch và nhẫn ban chỉ thì y còn muốn mua cả vòng tay ngọc thạch nhưng bây giờ y đã hết vật tư nên cũng chỉ có thể dựa vào Trần Đông.
Hiện giờ Thiết Minh đã là dị năng giả hệ Kim cấp ba, theo cấp bậc càng cao thì nhu cầu hấp thụ nguồn năng lượng W cũng càng lúc càng nhiều. Tuy Âu Dương quân y có trận pháp, phù văn và ngọc thạch hỗ trợ hấp thu nguồn năng lượng W nhưng Thiết Minh vẫn cảm thấy có chút không đủ như cũ, vì vậy lúc này y muốn mua một ít vật phẩm trang sức ngọc thạch đeo lên trên người, như vậy thì có thể trợ giúp y hấp thu càng nhiều nguồn năng lượng W.
END CHƯƠNG 87.