CHƯƠNG 86: MUA ĐƯỢC TINH HẠCH

Từ sô pha lăn lộn tiên tục tới trên giường lớn trong phòng ngủ. Hai người Ngô Hạo Thiên cùng Âu Dương Húc vẫn luôn quấn quít hơn hai giờ thì mới xem như chân chính dừng lại nghỉ ngơi.

(Editor: Vâng, H nè các bạn, hài lòng ko nè? =)).)

Ngô Hạo Thiên ôm người vào ổ chăn, cưng chiều yêu thương hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của người yêu.

"Khốn kiếp, làm đến nỗi eo em đau muốn chết!" Âu Dương Húc trừng anh, cậu khó chịu đánh một cái lên người anh.

"Ha ha, không phải em thích anh khốn kiếp với em một chút à?" Ngô Hạo Thiên nhéo nhéo mũi cậu, cười trêu chọc.

"Hừ!" Âu Dương Húc quay mặt đi chỗ khác, không thèm phản ứng anh.

"Tới đây bảo bối, anh mát xa eo cho em." Ngô Hạo Thiên chủ động thò lại gần hôn hôn môi cậu, lấy lòng mà xoa eo cậu.

"Ưm..." Được Ngô Hạo Thiên hầu hạ thoải mái, Âu Dương Huc giống heo con ghé vào đầu giường hừ hừ.

"Tiểu Húc, có phải em định giao tiểu đội ba cho Thiết Minh đúng không?" Ngô Hạo Thiên vừa xoa eo vừa hỏi cậu.

"Để em xem đã, em thấy anh ta thích hợp làm đội trưởng hơn là so với em." Thiết Minh là người có năng lực hơn nữa thực lực cũng không kém. Chỉ có một việc làm cho Âu Dương Húc kiêng kỵ chính là trong nguyên tác thì Thiết Minh là người của Sở Hàn.

"Ừ, năng lực và tiềm lực của Thiết Minh xác thực không tồi, nhưng mà hình như hắn ta nhìn trúng Trần Đông!" Ngô Hạo Thiên nhướng mày nói.

"Cái gì?" Âu Dương Húc nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang cười ha ha.

Nhìn thấy dáng vẻ đó của anh dường như đã sớm đoán được phản ứng này của mình, Âu Dương Húc nhăn mũi lại, có chút khó chịu.

"Ha ha ha, chẳng lẽ em không nhìn thấy à, hắn ta cũng giống như chúng ta, cũng là đồng tính đấy?"

"Vậy à, đúng là em không chú ý tới thật, trong nguyên tác cũng không có viết mà." Thiết Minh là đồng tính luyến? Nhưng sao nguyên tác không có đề cập tới?

"Thiết Minh chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ nên xu hướng giới tính hay bạn lữ của hắn ta dĩ nhiên trong nguyên tác sẽ không viết nhiều!"

Nghe người đàn ông nói vậy, Âu Dương Húc gật gật đầu, cảm thấy có lý.

"Vậy làm sao bây giờ? Trần Đông không phải sẽ bị áp à?" Nhìn tướng tá của Thiết Minh kìa, cái thân hình khổ người đó, vừa nhìn là biết nằm trên rồi. Còn Trần Đông, xác định chắc chắn là người bị áp.

"Cái gì mà làm sao bây giờ? Việc này là việc riêng của người ta, chúng ta không quản được!"

"Cũng đúng, nếu Trần Đông tự mình tình nguyện thì em cũng không can thiệp vào làm gì!" Âu Dương Húc cũng cảm thấy vậy.

"Anh thấy mỗi ngày Đại Siêu với Lưu Phỉ Phỉ như hình với bóng, tình cảm hai người đó tiến triển thật tốt!"

Ngô Hạo Thiên thấy Lưu Chí Siêu cùng với Lưu Phỉ Phỉ ngày ngày gắn bó keo sơn cũng làm anh vui vẻ không thôi.

"Đúng vậy, Đại Siêu, Lưu Phỉ Phỉ hết tám chín mười phần là đã thành đôi rồi. Chỉ có tên Vương Quân này là tên phá hoại, anh ta với Trương Lộ luôn như gần như xa!" Nghĩ tới Vương Quân bát tự không hợp này là khiến cho Âu Dương Húc phải sốt ruột.

"Đừng vội, cứ từ từ đi. Tính tình Vương Quân tương đối thẳng thắn cũng không biết dỗ phụ nữ, hơn nữa Trương Lộ lại là người có tâm tư, sẽ không dễ dàng theo đuổi như vậy." Đại Siêu khá tinh tế nên còn biết đau người, Lưu Phỉ Phỉ cũng rất đơn thuần nên xác suất đôi này thành công rất cao, tiến triển cũng tương đối nhanh còn lại hai người Vương Quân bọn họ sẽ không thuận lợi như vậy đâu!

"Aiz, cũng chỉ có thể từ từ thôi!" Âu Dương Húc khẽ thở dài, đối với loại chuyện tình cảm này dĩ nhiên cậu cũng không có cách gì.

"Chuyện của Vương Quân thì để tự hắn xử lý đi, em cũng đừng mệt nhọc. Ngủ một giấc đã, một lát sau bọn họ trở về cãi cọ ầm ĩ thì em lại không ngủ được nữa." Ngô Hạo Thiên vòng người vào trong lồng ngực mình, nhè nhẹ vỗ vỗ.

"Lăn qua một bên, anh tưởng em là con nít à?" Vỗ rớt tay anh, Âu Dương Húc chui vào lồng ngực anh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Ngô Hạo Thiên thấy người trong lòng anh rất nhanh đã ngủ, anh thương tiếc hôn nhẹ trên trán cậu, thật cẩn thận gém chăn lại cho cậu.

Chợ đen khu C là từ gara ngầm khu C cải tiến thành, ở ngay phía Bắc của gara khu A, rất dễ tìm thấy.

Ba tiểu đội 21 người nếu kết bè kết đội đi cùng một chỗ sẽ rất dễ gây chú ý cho nên trước khi mở cửa mọi người cũng đã chia tốt vật tư, tốp năm tốp ba đi ra ngoài.

Đi vào khu gara ngầm, ánh sáng rõ ràng tối hơn rất nhiều nhưng vẫn còn đỡ, ở đây cứ cách mười bước là có một chậu thau đồng, trong thau đồng có đốt củi lửa, như vậy thì chẳng những có thể sưởi ấm mà còn có thể dùng để chiếu sáng.

Không gian nơi này rất lớn, sạp cũng không ít, chính giữa có chừa ra lối đi, hai bên phải trái đều bày sạp nhỏ có đủ loại đồ vật rực rỡ muôn màu, muốn cái gì có cái đó.

Trương Lộ đi theo Vương Quân đi qua một dãy sạp bày bán, cô dừng lại trước sạp có bán kem đánh răng và bàn chải đánh răng.

"Cô muốn mua bàn chải đánh răng à?" Nhìn thấy Trương Lộ dừng lại không đi tiếp, Vương Quân khó hiểu hỏi.

Lúc này là mạt thế, đa số người chỉ lo bụng đói chứ nói chi tới đánh răng rửa mặt thì đó càng là hy vọng xa vời, vì vậy nên có rất ít người đi mua bàn chải đánh răng. Nhưng đám Vương Quân bọn họ vẫn giữ lại thói quen đánh răng mỗi ngày, chưa kể tất cả kem đánh răng và bàn chải đánh răng cũng do Âu Dương Húc thống nhất phát, căn bản không cần mua thêm nữa.

Trương Lộ liếc nhìn Vương Quân cũng không nói gì mà là trực tiếp khom người ngồi xuống phía trước sạp, lục lọi trong mớ bàn chải đánh răng và kem đánh răng lôi ra một viên đá sáng lấp lánh.

"Ông chủ, đây là cái gì vậy? Nhìn thật đẹp!" Trương Lộ trưng ra vẻ mặt hồn nhiên nhìn tinh hạch trong tay mình, ngây thơ hỏi.

"Đó, đó là..." Vương Quân thấy đồ vật trong tay Trương Lộ thì tròng mắt suýt nữa muốn rớt ra ngoài.

Đó, đó là tinh hạch, tinh hạch của tang thi, mẹ nó, vậy mà cũng có thể bán được à?

Trương Lộ không khách khí duỗi tay nhéo một cái trên đùi của Vương Quân, nhận một cái nhéo làm cho Vương Quân kêu thảm một tiếng rồi không dám nói gì nữa.

"À, cô nói cục đá này hả, này là do tôi nhặt được ở trước cửa tiệm vàng, chắc là kim cương màu hay gì đó đi? Tôi cũng không rõ lắm." Một người nam tuổi không lớn không nhỏ trả lời.

"Vậy à, kim cương này thật lớn thật xinh đẹp. Vương Quân chúng ta mua một viên đi?" Trương Lộ lên tiếng hỏi người đàn ông bên cạnh mình.

"Mua mua mua, cô thích cái gì tôi đều mua hết. Ông chủ, ông có mấy viên, tôi mua tất cả." Vương Quân hào phóng trả lời.

"Có có có, tôi có tới mấy viên lận." Ông chủ vừa nói vừa vội vàng ngồi xổm người xuống lục lọi trong đám kem đánh răng và bàn chải đánh răng.

Từ nơi này đào tới nơi kia, lật hết cả sạp tìm hết qua một lần rốt cuộc ông chủ sạp cũng tìm được hết thảy năm viên tinh hạch tang thi cấp một.

Thấy có năm viên tinh hạch tang thi gồm hai viên màu đỏ, một viên màu xanh lam, một viên màu vàng và một viên màu xanh lục làm cho Trương Lộ vô cùng mừng rỡ.

"Đều rất xinh đẹp oaaa, mua thế nào vậy?" Trương Lộ yêu thích không buông vuốt ve từng viên tinh hạch hỏi.

"Một viên là một cân lương thực, cô đưa năm cân lương thực đi!" Ông chủ công phu sư tử ngoạm đòi hỏi.

"A, năm cân lận à, quá mắc rồi. Tuy rằng kim cương là thứ tốt nhưng hiện giờ cái này cũng chả bằng được thức ăn nước uống, hơn nữa những viên này ông bán đều là viên thô, đem về tôi còn phải tốn công đục đẽo lại nữa." Trương Lộ oán giận.

"Được, vậy người đẹp cứ đưa ra một cái giá, dù sao tôi cũng chỉ có năm viên này, khó được cô thích như vậy thì dứt khoát bán hết cho cô!" Ông chủ cười ha hả nói.

"Ba bao mì ăn liền, ông thấy được không?" Một bao tương đương với một cân gạo, cho nên ba bao nghĩa là ba cân lương thực.

"Aiz, quá ít, nếu không cô lại đưa thêm một bao, bốn bao đi, bốn bao, tôi bán hết năm viên này cho cô, cô thấy được không?" Ông chủ cò kè mặc cả với Trương Lộ.

"Thôi được rồi, vậy bốn bao đi!" Trương Lộ tháo xuống balo của mình, móc từ trong đó ra bốn bao mì ăn liền.

Ông chủ nhìn thấy thức ăn tròng mắt cũng muốn rớt ra, bây giờ là mạt thế, những đồ vật như kem đánh răng bàn chải đánh răng cơ bản không có ai mua, gã đã vài ngày không ăn cái gì rồi.

"Được được được, cô đúng là người hào phóng." Ông chủ vừa nói vừa vội vàng nhận lấy mì ăn liền, nhét vào bên trong túi vải bạt đeo trên người mình.

Trương lộ cất đi tinh hạch tang thi, khóe miệng cô gợi lên nhàn nhạt ý cười.

Trước đây muốn lấy được thứ này là phải giết cả một đống lớn tang thi mới được, không ngờ hôm nay chỉ cần bốn bao mì ăn liền thì có thể đổi lấy, thật sự lời chán.

"Thiệt là đẹp quá đi, nếu có thêm mấy viên sáng long lanh như thế này nữa thì tốt biết mấy." Trương Lộ vừa nói vừa đeo balo của mình lên.

Ông chủ nghe vậy, tròng mắt chuyển chuyển. "Người đẹp, nếu cô còn muốn thì người anh em của tôi cũng có ba viên, trong đó có một cái giống như pha lê, cực kỳ trong suốt, rất đẹp!"

"Thật sao?" Trương Lộ ra vẻ vui mừng, chớp chớp mắt.

"Đương nhiên, nếu cô muốn thì ba viên này cô cho tôi hai bao mì ăn liền, thế nào?" Ông chủ cười hỏi.

"Được, ông đi lấy giúp tôi đi, chỉ cần lớn và sáng giống như mấy viên kim cương của ông thì tôi đều lấy!"

"Tốt, vậy cô chờ tôi một chút!" Ông chủ trẻ tuổi vui vẻ chạy về phía lều trại ở hướng Bắc.

Nhìn thấy đối phương đã đi khỏi, Vương Quân giơ ngón tay cái lên với Trương Lộ. "Tiểu Lộ, đôi mắt của cô độc thật đấy."

"Ha ha ha..." Trương Lộ nhàn nhạt nhìn hắn, nhẹ nhàng cong lên khóe miệng.

"Hổ Tử, đừng ngủ nữa, dậy, dậy đi!" Ông chủ bán kem đánh răng bàn chải đánh răng chạy tới một cái lều trại, đánh thức đồng bọn còn đang ngủ.

"Ây da, cũng không có gì ăn, cậu kêu tôi làm cái gì?" Hổ Tử lười biếng mở mắt đánh ngáp.

"Hổ Tử, ba viên đá kia của cậu đâu, lấy ra đây cho tôi?" Ông chủ nhỏ hỏi.

"Cậu không lo bán đồ của cậu đi, muốn mấy cái này làm gì?" Hổ Tử khó hiểu hỏi.

"Gặp được kẻ ngốc mua năm viên đá của tôi. Tôi nói với cô ta cậu có một viên trong suốt, vừa lớn vừa sáng, cô ta đang chờ ở bên sạp của tôi kia kìa." Ông chủ nhỏ đem chuyện này nói cho đồng bọn của mình.

"Đông Tử, cậu điên rồi à, những cái đó được đào ra từ trong óc của tang thi mà cậu cũng dám lấy ra bán?" Hổ Tử sợ hãi kêu lên, trừng mắt với đồng bọn của mình.

"Cậu mẹ nó nói nhỏ chút!" Đông Tử bịt kín miệng đối phương.

"Cô ngốc đó tưởng là kim cương, cô ta không biết đồ đó là từ đâu ra." Đông Tử nói.

"Nhưng, nhưng lỡ như cô ta biết được rồi chạy tới chỗ chúng ta trả hàng thì làm sao bây giờ?"

"Cậu bị ngốc à? Chúng ta không phải có hai người sao, ngày mai đổi thành cậu ra sạp, cho dù cô ta tìm tới thì cô ta cũng không quen biết cậu. Với lại bây giờ là mạt thế, dụng dụ giám định gì đó đều không dùng được, làm gì có mấy người hiểu biết về kim cương chứ?"

Nghe thấy đồng bọn nói vậy, Hổ Tử gật đầu. "Vậy cũng đúng, nhưng mà chúng ta hố người ta như vậy có phải không tốt lắm không?"

"Mịe, không tốt còn đỡ hơn chết đói được không? Nhìn xem đây là cái gì?" Đồng Tử vừa nói xong thì lấy ra một túi mì ăn liền huơ huơ trước mặt Hổ Tử.

"Mì ăn liền!" Hổ Tử nhìn thấy đồ ăn lập tức duỗi tay ra muốn bắt lấy lại bị Đông Tử lấy về.

"Đừng ở đây dong dài nữa, mau đem viên đá cho tôi."

"Ừ ừ." Hổ Tử nhìn chằm chằm vào mì ăn liền trong tay Đông Tử không nói hai lời lập tức lấy ra ba viên đá ở dưới đệm giường ra.

Đông Tử đưa mì ăn liền cho đối phương, vui tươi hớn hở cầm ba viên đá chạy ra chợ.

END CHƯƠNG 86.

Editor: Hi mọi người, mượn chương này giới thiệu với mọi người truyện mới mà mình đang edit, có thể dùng để đọc giải trúy nhoa~ Tên truyện là "Nói Gì Thì Cũng Không Nói Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn Bé Con Là Con Của Hắn" - Tên dài ghê chưa? Mong mọi người ủng hộ nhoa~ :)))

Thanks mn!!! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play