CHƯƠNG 85: MỘT NGÀY NGHỈ

Có ông Trịnh dẫn đường, năm chiếc xe rất nhanh tới được bãi đổ xe ngầm. Ở cửa, ông Trịnh xuống xe hỗ trợ chuẩn bị một phen, năm chiếc xe liền thuận lợi đi vào bãi đổ xe khu A, ngừng ở vị trí xe được chỉ định.

Sau khi đổ xe xong xuôi, Âu Dương Húc đi tới phía sau chiếc xe pickup ở đầu bên này lấy ra mười mấy túi leo núi và một cây đèn pin.

Âu Dương Húc mở đèn pin ra để chiếu sáng cho mọi người còn đem mười mấy túi leo núi phân cho mọi người, để bọn họ đeo trên lưng.

Nhìn thấy các người lính trong tay cầm súng mà còn đeo cái túi leo núi to phình phình như vậy, trong lòng ông Trịnh hâm mộ không thôi, nhìn người ta quần áo sạch sẽ chỉnh tề một cái rồi lại nhìn vật tư và cái thứ (súng) trong tay người ta một cái, vừa nhìn là biết những người này có địa vị không hề tầm thường.

"Đi thôi! Tôi mang mọi người đi thuê nhà!" Ông Trịnh mỉm cười ở phía trước dẫn đường, đem mọi người rời đi bãi đổ xe khu A.

Liếc thấy một đoàn người ăn mặc sạch sẽ, trên lưng đeo một cái balo to tướng từ bãi đổ xe ngầm ở khu A đi ra, một đám lớn lớn bé bé cả người dơ bẩn, quần áo rách tung tóe đang cuộn tròn ở góc tường lập tức vây quanh lại đây.

"Tiên sinh, xin ngài thương xót cho chút thức ăn đi! Đã ba ngày tôi không có gì ăn rồi."

"Tiên sinh, còn tôi đã năm ngày không ăn gì, xin ngài cho ít thức ăn đi."

"Tiên sinh, đứa bé nhà tôi sắp chết đói, ngài cho ít thức ăn đi."

Ngô Hạo Thiên nhíu mày nhìn những người sống sót đang vây lại đây xin thức ăn, người đến đây cũng không nhiều lắm, chỉ có cỡ mười mấy người, nếu cho bọn họ mỗi người một chút đồ vật thì thật ra cũng không thành vấn đề, chẳng qua chỉ sợ sẽ rước thêm càng nhiều người lại đây xin ăn thôi!

"Cút cút cút, qua một bên, đều cút qua một bên cho tôi, bộ không nhìn thấy đây là người nào à, có súng đấy. Ai còn dám nhào qua đây thì một phát đạn giết chết đấy!" Không cần Ngô Hạo Thiên lên tiếng, ông Trịnh đã hỗ trợ đuổi người.

Đám người đó liếc thấy đoàn người này trong tay mỗi người đều có súng, cả đám sợ tới mức không dám lên tiếng nữa, cả bọn đều lặng lẽ lùi lại qua một bên nhường ra một đường cho mọi người.

Âu Dương Húc nhìn thấy đứa bé trong lòng của một người phụ nữ, dù cậu không đành lòng nhưng cậu cũng biết lúc này không thể lấy vật tư ra được, vì thế chỉ có thể đi theo đội ngũ yên lặng rời đi dưới sự sắp xếp của ông Trịnh. Đoàn người Ngô Hạo Thiên thuê tòa nhà số 9 có hai tầng khoảng hơn 100 m2.

Sau khi thuê phòng, mọi người lập tức vội vàng quét tước vệ sinh. Tuy rằng có chút bẩn nhưng vẫn còn khá tốt, giường nè, sô pha nè, bàn trà nè, tủ quần áo nè, tất cả những vật dụng này vẫn còn khá mới.

Đưa ông Trịnh tới một gian phòng ngủ, Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc muốn kỹ càng tỉ mỉ hiểu biết một chút tình huống bên này.

"Trong căn cứ chúng tôi ấy, có ba thế lực, thế lực thứ nhất dĩ nhiên chính là quân đội, là Lưu tư lệnh – Người đã sáng lập ra căn cứ này và cấp dưới quân binh của ông ta. Thế lực thứ hai là hiệp hội người sống sót, hiệp hội này có một vị hội trưởng gọi là Trương Bổn Xương, là một dị năng giả hệ Kim cấp một, dưới trướng của hắn có hơn một trăm người, bọn hắn sẽ thường xuyên tổ chức các nhóm người đi trong thành và ngoài thành tìm kiếm vật tư. Thế lực thứ ba ấy, là chợ đen ngầm của khu C, người phụ trách nơi đó là Hoàng béo, cũng là một dị năng giả hệ Hỏa cấp một, dưới trướng của gã có 50, 60 người anh em, chuyên dựa vào việc thu phí bảo hộ ở khu C, giao dịch đen, săn dê béo."

Nghe vậy, Ngô Hạo Thiên khẽ gật đầu. "Căn cứ này có quy củ gì không?"

"Trong căn cứ chỉ có một quy cũ duy nhất – Không thể giết người. Nếu ở chỗ này giết người sẽ bị đuổi ra ngoài." Đây là quy củ duy nhất trong căn cứ, còn mấy việc như là đánh nhau, trộm cướp, cướp của gì đó, những việc đó đều không phải chuyện lớn gì, chỉ cần không giết người là được.

Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc nghe được lời này cũng hiểu rõ gật đầu.

"Như vậy, ông nói khu chợ đen ngầm đó là ở đâu vậy?" Đối với khu chợ đen, Âu Dương Húc vẫn khá tò mò.

"À, là ở phía Bắc của bãi đổ xe khu A ấy. Bên này tổng cộng có ba cái bãi đổ xe A, B, C. Bãi đổ xe khu A là dùng để gửi xe, bãi đổ xe khu B là để thu dụng dân chạy nạn, bãi đổ xe khu C chính là chợ đen ngầm, bán đủ loại đồ vật." Ông Trịnh giải thích.

"Ừ, vậy chúng tôi biết rồi." Âu Dương Húc gật đầu.

"Hai vị tiên sinh còn chuyện gì sao? Nếu không còn gì nữa thì tôi cũng không quấy rầy hai cậu nữa." Bây giờ cũng đã không còn sớm, ông Trịnh cảm thấy mình cũng nên ra về.

"Ông Trịnh, tôi có một việc này, tôi muốn tìm một người trong căn cứ này, là một cô gái, tóc cô ta nhuộm màu đỏ, mắt của cô ta có vấn đề, là một người mù. Tên của cô ta là Thu Thiên, là người sống sót từ Long Thành chạy tới đây. Cô ta là em gái họ của tôi, rất quan trọng đối với tôi. Tôi hy vọng ông có thể nhanh chóng tìm được cô ta. Tìm được rồi thì tôi nhất định cám ơn hậu hỉ cho ông!" Âu Dương Húc nghiêm túc nói.

Ông Trịnh nghe thế liên tục gật đầu. "Được, tiên sinh ngài cứ yên tâm đi. Chuyện này bao ở trên người tôi, tôi nhất định tìm được người cho cậu."

Nhóm người này ra tay hào phóng như vậy, nếu thật sự có thể tìm được người thì có muốn ba hay năm cân gạo còn không phải dễ như trở bàn tay hay sao! Nghĩ đến đây, ông Trịnh lập tức giống được được tiêm máu gà, lập tức trở nên hưng phấn.

"Ừ, ông đi đi." Âu Dương Húc ý bảo đối phương có thể ra về.

"Được, tôi đi trước đây." Ông Trịnh cúi đầu chào một cái thật sâu rồi mới xoay người đi khỏi.

Sau khi ông Trịnh đi rồi, Âu Dương Húc lập tức lấy hai cái nồi thật lớn cùng với rau dưa, bột mì.

Tuy ở đây là nhà cao tầng nhưng không có nước cũng không có điện, càng không có lò sưởi. Trong phòng vẫn lạnh buốt, cậu đem hai cái nồi to để trong phòng bếp, một bên nấu cơm một bên có thể sưởi ấm, không phải là một công hai việc à?

Cơm chiều nấu hai nồi xương sườn hầm đậu que cho mọi người lại hấp thêm hai nồi đầy màn thầu (là loại bánh bao không nhân) trắng bóng, mọi người ăn đặc biệt vui vẻ.

Sau khi ăn xong cũng không cần để lại người gác đêm cho nên mọi người đều về phòng đi ngủ.

Từ mạt thế đến nay đã được ba tháng. Đây là lần đầu tiên bọn Ngô Hạo Thiên đi vào căn cứ được các binh sĩ khác bảo hộ, cũng là lần đầu tiên bọn họ không cần thay phiên gác đêm, vì thế nên một giấc này mọi người đều ngủ tới thơm ngon ngọt ngào.

Ngày hôm sau...

Sau bữa cơm sáng, Âu Dương Húc gọi tất cả mọi người tụ tập cùng nhau.

"Chị dâu, cậu làm gì đó?" Nhìn thấy những cái túi leo núi trống không trên sô pha và ba cái túi leo núi khác chứa đầy vật tư trên bàn trà, Vương Quân khó hiểu hỏi.

"Ông Trịnh nói trong bãi đổ xe khu A ở phía Bắc có một chợ đen khu C. Tôi nghĩ, mấy tháng qua mọi người ở đây đều đã rất vất vả nên cho mọi người được nghỉ phép một ngày, các anh cũng đi dạo chơi xem sao, thấy thứ gì mình thích thì cứ tự mà mua."

Nghe vậy, Vương Quân vui tới banh miệng. "Tôi nói chứ chị dâu, cậu nghĩ quá chu đáo luôn rồi đó, cậu cái kia, cái gì đó, gì ý, đúng đúng đúng, là am hiểu lòng người, hiền lương thục đức a!"

Âu Dương Húc nghe vậy thì trừng mắt. "Muốn ăn đá có phải hay không?"

"Ha ha ha, khen cậu mà, này không phải đang khen cậu sao?"

Thấy dáng vẻ ngu ngốc đó của Vương Quân, Âu Dương Húc đã sa mạc lời rồi. Tại sao nói cái gì đi nữa mà qua cái miệng của tên ngốc này đều sẽ bị biến vị hết thế?

"Cám ơn chị dâu đã săn sóc suy nghĩ cho chúng tôi!" Lưu Chí Siêu cũng vội vàng nói cám ơn.

"Mỗi đội một bao vật tư để cho các người mua đồ vật dùng, còn bên đây là mấy cái túi leo núi trống không, mỗi đội cũng lấy mấy cái để khi mua đồ có cái để mà đựng." Âu Dương Húc phân phó.

"Vâng, cám ơn chị dâu." Vương Quân mỉm cười, là người thứ nhất xách đi một bao vật tư trên bàn trà, sau đó lại cầm mấy cái túi không trên sô pha rồi phân phát đều hết cho các anh em trong tiểu đội một.

"Cám ơn chị dâu!" Lưu Chí Siêu cũng mỉm cười rồi lãnh vật tư và các túi leo núi rỗng.

"Thiết Minh, anh dẫn tiểu đội ba đi." Âu Dương Húc vừa nói vừa đem túi leo núi chứa đầy vật tư giao cho Thiết Minh.

"Âu Dương quân y cậu không đi sao?" Thiết Minh hỏi.

"Không đi, tôi với Hạo Thiên ở nhà qua thế giới của hai người."

Lời nói của cậu khiến mọi người ngẩn ra, ngay sau đó là tiếng huýt sáo cùng tiếng hoan hô hết đợt này tới đợt khác.

"Ây da, đại ca nhìn xem cái diễm phúc này của anh kìa, thiệt là làm người ta hâm mộ mà!" Vương Quân chép miệng, hâm mộ không thôi nhìn về phía Ngô Hạo Thiên nãy giờ vẫn chưa lên tiếng.

"Đúng thế đó, đại ca và chị dâu của chúng ta đó, chính là trời đất tạo một đôi, ân ân ái ái thế này làm cho các anh em chúng tôi thèm nhỏ dãi!" Lưu Chí Siêu nói đến đây thì cũng liếc mắt nhìn Lưu Phỉ Phỉ bên cạnh mình.

Thu được ánh nhìn đầy thâm ý khác và chăm chú của hắn, Lưu Phỉ Phỉ e thẹn quay mặt đi.

"Được rồi, làm sao lại nói nhảm nhiều như vậy chứ, cầm vật tư rồi còn không đi!" Ngô Hạo Thiên lên tiếng khó chịu đuổi người đi.

"Ha hả, các người cứ qua thế giới hai người đi, chúng tôi đi đây!" Vương Quân đeo balo lên cười ha ha mang theo tiểu đội một đi khỏi.

"Đại ca, anh với chị dâu cứ từ từ ân ái ha, chúng tôi sẽ không trở về quá sớm đâu." Chớp chớp mắt với Ngô Hạo Thiên, trước khi anh nhấc chân đá người, tiểu đội hai của Lưu Chí Siêu cũng chạy mất.

"Đại đội trưởng, Âu Dương quân y, chúng tôi đi đây!"

"Ừ, đi thôi. Thiết Minh, Chu Hiểu Huy, chăm sóc cho mẹ của tôi nhé!" Âu Dương Húc không yên tâm dặn dò một câu.

"Âu Dương quân y yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc dì Tần thật tốt."

"Nơi này là khu an toàn, mẹ chỗ nào cần người chăm sóc chứ?" Tần Phương nhíu mày bất mãn kháng nghị.

Chỗ này lại không có tang thi, lại nói bà cũng không phải chưa từng giết qua tang thi, cần gì muốn người chăm sóc đâu?

"Ha ha ha, cẩn thận một chút, không nên tùy tùy tiện tiện đem vật tư bố thí cho người khác nha!"

"Đã biết!" Nhìn thấy con trai cứ lải nhải, Tần Phương phá lệ vui vẻ cười.

"Dạ, hẹn gặp lại mẹ!" Âu Dương Húc phất tay chào tạm biệt mẹ mình, tiểu đội ba cũng đi khỏi.

Thấy tất cả mọi người đã đi hết rồi, Ngô Hạo Thiên trực tiếp đem người yêu đang ngồi bên cạnh mình ôm đến trên người, hôn lên đôi môi cậu.

Âu Dương Húc ôm lấy cổ người đàn ông, nhiệt tình đáp lại, hai người môi dính môi, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi, kích động hôn nhau một hồi lâu mới lưu luyến buông ra.

Mắt thấy người yêu nhỏ nhìn chằm chằm hai mắt của anh, ngực không ngừng phập phồng, đáy mắt tràn ngập tình dục đang thở hổn hển, khóe miệng Ngô Hạo Thiên gợi lên một mạt nhàn nhạt mỉm cười, anh trực tiếp duỗi tay tháo thắt lưng của cậu ra.

Âu Dương Húc chăm chú nhìn người đàn ông lột sạch quần áo của mình ngay trong phòng khách, cảm nhận được đâu đâu cũng toàn là sự cưng chiều của anh, cậu cảm thấy vừa kích thích lại vừa hưng phấn, cậu ôm lấy đầu của anh, thoải mái hừ kêu ra tiếng...

END CHƯƠNG 85.

Editor: Các bạn nghĩ xem có H không nhaaaa~~ (◉ω◉)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play