CHƯƠNG 82: CHUẨN BỊ RỜI ĐI
Nhìn tình cảnh trước mắt, Lưu Phỉ Phỉ gắt gao nắm chặt khẩu súng của mình, tay cầm súng của cô có chút run rẩy.
"Phỉ Phỉ, em làm được mà." Trương Lộ nhìn cô em họ của mình, nhẹ giọng cổ vũ cô.
"Chị họ, em..." Lưu Phỉ Phỉ muốn nói lại thôi nhìn chị họ cô.
"Phỉ Phỉ, đừng sợ. Tay giữ thăng bằng, cứ như vậy..." Lưu Chí Siêu vừa nói vừa kéo lấy tay cô, nâng tay cô lên, giúp cô bóp cò súng.
"Đoàng..." Một tên đàn ông to con muốn vật tư ngã xuống đất.
"Đừng, đừng giết tôi. Cầu xin các người đừng giết tôi!" Tiểu Lưu vừa lắc đầu vừa khóc lóc kêu la cầu xin.
Tô San nhìn cảnh tượng máu chảy đầm đìa trước mặt thì sợ tới mức chỉ biết khóc, một câu cũng không thốt ra được.
"Em, em thành công!" Lưu Phỉ Phỉ thấy tên to con ngã xuống, vừa mừng vừa sợ nhìn về người đàn ông bên cạnh mình.
"Ừ, em giỏi nhất." Lưu Chí Siêu gật đầu nghiêm túc khen ngợi ba người vừa gia nhập đoàn đội, Thiết Minh là người tiến vào trạng thái nhanh nhất, kỹ thuật bắn súng hiện giờ đã luyện tới bách phát bách trúng. Trương Lộ là cô gái vừa thông minh vừa bình tĩnh, từ sau vụ Vương Quân bị thương xảy ra lần trước thì cho dù là tang thi hay giết người thì Trương Lộ đều ra tay tàn nhẫn độc ác không chút nương tay, cho nên trong ba người chỉ có một mình Phỉ Phỉ là người tiến bộ chậm nhất.
Tính tình Phỉ Phỉ thiện lương, ban đầu ngay cả tang thi cũng không đành lòng giết. Tuy hiện đã trải qua hai tháng đã có thể đi theo mọi người giết tang thi nhưng đối với việc giết người lại là chuyện khác.
"Vâng." Được người đàn ông ca ngợi, mặt Lưu Phỉ Phỉ đỏ lên, trong lòng vô cùng đắc ý.
Cô và Lưu Chí Siêu đã bí mật quen nhau hơn một tháng, những người khác còn chưa biết đâu.
Cũng nhờ có người đàn ông này làm hậu thuẫn cường đại cho cô mà cô mới có thể dũng cảm đối mặt với những thứ xấu xí, ghê tởm, cả người hôi thối như tang thi.
Chị họ đã nói qua với cô rằng ở mạt thế không thể mềm yếu, Đại Siêu cũng đã nói với cô cần phải kiên cường, phải cầm lấy vũ khí giết chết tất cả kẻ thù muốn hại mình.
Lưu Phỉ Phỉ biết những người xấu xa này đã giết chết đồng bạn sau đó chạy tới đây lừa bịp tống tiền, Lưu Phỉ Phỉ cũng biết cô cũng nên giống như chị họ của cô vậy, giết hết những người xấu này nhưng tới khi cô cầm súng nhắm vào người còn đang sống sờ sờ trước mặt thì cô vẫn có chút không đành lòng, cũng còn may có Đại Siêu nếu không thì lần này chỉ sợ cô thật sự sẽ khiến cho đại đội trưởng thất vọng mất rồi.
"Đoàng..."
Tiếng súng lại vang lên nhưng lúc này không có người chết mà chỉ có cánh tay trái của Tô San bị bắn trúng.
"Mẹ?" Âu Dương Húc nghiêng đầu nhìn về phía người nổ súng, thế mà lại là mẹ của cậu.
"Tần, dì Tần?" Tô San cũng nhìn qua, cô ta cũng không thể nào ngờ được người nổ súng bắn mình lại là Tần Phương.
"Con nhóc thối, tôi nói cho cô biết, đừng nói tới việc con trai tôi không có giết người, cho dù là con trai tôi có thật sự giết Hoàng Y Y đi nữa thì cũng là do con ả tự chuốc lấy, là do con ả hủy hoại con trai tôi, con ả nên chết từ sớm, nên bị thiên đao vạn quả*." Tần Phương vừa nói xong lập tức liên tục bắn hai phát vào Tô San.
(*Thiên đao vạn quả: Chém ngàn vạn vết đao.)
"A, a..." Một phát trúng bụng, một phát trúng ngực trái, khóe miệng Tô San run rẩy ngã xuống.
"Mẹ!" Âu Dương Húc có chút hoảng loạn đi tới, cậu vội vàng ôm lấy mẹ của cậu.
"Tiểu Húc, là do mẹ không tốt, là do mẹ không bảo vệ tốt cho con." Hốc mắt Tần Phương hồng hồng nhìn con trai bà.
Nếu trước đây bà sớm giết chết Hoàng Y Y kia thì có phải con trai bà cũng sẽ không thay đổi thành bộ dạng hiện giờ hay không?
"Mẹ!" Âu Dương Húc nhẹ gọi bà, cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng của bà, đây là người mẹ cỡ nào vĩ đại cỡ nào dũng cảm a! Nguyên chủ, rốt cuộc cậu ta đã tu luyện mấy đời mới được người mẹ như thế này vậy?
"Cậu sẽ không ngay cả dì Tần cũng không bằng chứ?" Thiết Minh nghiêng đầu nhìn sang người vẫn luôn nắm chặt súng trong tay đang đứng bên cạnh y – Trần Đông.
"Tôi, tôi..."
Ở trong đội ngũ ba tháng, số lần Trần Đông nổ súng có thể nói là đếm trên đầu ngón tay chứ đừng nói tới giết tang thi thì càng là một bàn tay năm ngón cũng có thể đếm được, vì thế Thiết Minh vẫn luôn cảm thấy người này thật quá khuyết thiếu rèn luyện.
"Bọn họ vu oan giá họa cho bạn thân của cậu, chẳng lẽ cậu không thể ra mặt vì bạn của cậu được à?"
Trần Đông nghe thế thì trừng lớn mắt. Đúng vậy, Âu Dương là người bạn tốt nhất của cậu ta dù cho khi còn hòa bình hay là mạt thế thì Âu Dương vẫn luôn giúp đỡ cậu ta không tiếc thứ gì, còn cậu ta thì sao? Từ trước tới giờ cậu ta cũng chưa từng vì cậu ấy làm bất cứ điều gì.
Trần Đông nghĩ tới đây liền run rẩy giơ súng lên.
"Giữ súng thăng bằng, cậu là đàn ông con trai đấy!" Thiết Minh trầm giọng quát lớn với cậu ta, Trần Đông hít sâu một hơi.
"Đoàng..."
Một phát súng bắn ra, người tên Tiểu Lưu bị bắn trúng bả vai.
"A, không, đừng giết tôi, cầu xin cậu đừng giết tôi mà!" Tiểu Lưu đau đớn cầu xin.
"Lại bắn!" Nhìn ra Trần Đông khi thấy Tiểu Lưu xin tha thì bắt đầu dao động, y lạnh giọng nhắc nhở cậu ta.
Trần Đông nghe vậy lại lên đạn bóp cò, liên tiếp bắn hai phát súng.
Hai phát súng cuối cùng này Trần Đông bắn trúng đầu trực tiếp giết chết người.
Âu Dương Húc không khỏi mở to hai mắt nhìn khi thấy người cuối cùng bị giết chết bởi Trần Đông, cậu cho Trần Đông một ánh mắt cổ vũ.
"Tôi, Ngô Hạo Thiên không phải ông chủ địa chủ, nếu thật sự có người ăn không đủ no, mặc không đủ ấm thì chúng ta có thể lấy vật tư dư thừa để cứu tế bọn họ nhưng tôi tuyệt đối không phải là thánh nhân. Dù là người trong đội ngũ hay là người bên ngoài đi nữa thì nếu lại có người dám có ý định với vật tư thì đều sẽ bị bắn chết trước mặt mọi người!" Ngô Hạo Thiên lạnh lẽo đảo mắt qua mọi người ở đây, lời nói của anh đầy khí phách, lạnh băng mà tàn khốc.
"Đại ca anh cứ yên tâm đi, chúng tôi nhất định bảo vệ tốt vật tư, bảo vệ tốt chị dâu mà."
"Đúng vậy, bảo vệ vật tư, bảo vệ chị dâu! Bảo vệ vật tư, bảo vệ chị dâu!" Mọi người cùng hô lên như sấm.
"Được rồi, mọi người chuẩn bị một chút đi, nửa tiếng sau chúng ta xuất phát!"
"Rõ!" Bọn lính hô to sôi nổi rời đi.
"Lần đầu giết người có phải sợ hãi lắm không?" Thiết Minh nhìn Trần Đông đang thu dọn đệm chăn của cậu ta liền nhàn nhạt hỏi.
"Anh, anh không sợ sao?" Trần Đông hỏi lại.
"Thật ra trước khi gia nhập đội ngũ, tôi đã giết qua một người!"
"Anh, anh..." Trần Đông nghe vậy không khỏi kinh ngạc, cậu ta còn tưởng Thiết Minh cũng giống mình, cũng là lần đầu tiên giết người đó? Thì ra là không phải.
"Đó là khi ở làng du lịch Hải Lãng, lúc đó bốn người chúng tôi cùng nhau leo xuống từ cửa sổ ở tầng 2 để đi xuống phòng bếp ở tầng 1 tìm thức ăn. Lúc trở về thì chúng tôi gặp phải tang thi, hai đồng bạn bị tang thi ăn mà một người khác cũng bị tang thi cào trúng, chỉ có một mình tôi không bị gì cả. Người bị cào trúng chân bị thương, nài nỉ tôi dẫn gã trở về, tôi biết gã bị cảm nhiễm liền không để ý tới gã nhưng gã lại cứ bắt lấy tôi không bỏ còn nói nếu tôi không mang theo gã trở về thì gã sẽ kéo tôi theo cùng biến thành tang thi."
"Vì như vậy nên anh giết gã?" Trần Đông hỏi.
"Nếu tôi không giết gã thì hiện giờ tôi đã là tang thi rồi!" Thiết Minh bình tĩnh trả lời.
"Thật ra, thật ra anh cũng không làm sai, gã không nên ích kỷ mà lôi kéo anh không bỏ như vậy."
"Trần Đông, kỳ thật có đôi khi con người còn độc ác hơn cả tang thi. Chúng ta không phải vì giết người mà giết người, chúng ta chỉ vì sống sót nên mới giết người cho nên cậu không cần có cảm giác tội lỗi."
Trần Đông nghe y nói thì khẽ gật đầu. "Cảm ơn!"
"Cậu phải tin tưởng vào chính mình, đừng làm cho Âu Dương quân y phải thất vọng!" Thiết Minh vỗ vỗ vai đối phương.
"Không chỉ có Âu Dương mà cả anh nữa, anh cũng là người bạn tốt của tôi, anh đã trợ giúp tôi rất nhiều." Trần Đông thực nghiêm túc nói.
Thiết Minh thấy cậu ta nói vậy cũng hơi sửng sốt, đáy mắt tràn đầy mất mát chợt lóe lên rồi biến mất không thấy.
"Tôi đi thu dọn đồ đạc!" Thiết Minh nhìn cậu ta một cái rồi xoay người đi khỏi.
"Ừ." Trần Đồng gật đầu cười, hoàn toàn không nhận ra sự mất mát của y.
"Con đi theo mẹ làm cái gì?" Tần Phương thấy con trai cứ luôn lẽo đẽo đi theo mình thì cười hỏi.
"Mẹ..." Âu Dương Húc nhẹ nhàng gọi.
"Ây dô, đã nói với con mấy lần rồi, mẹ không có việc gì, không phải chỉ giết một người thôi sao?" Tần Phương mỉm cười an ủi con trai mình.
"Mẹ, sau này đừng làm như vậy nữa, con có thể bảo vệ mẹ thật tốt." Âu Dương Húc nghiêm túc nói.
"Nói gì mà ngốc vậy, bây giờ thời thế loạn lạc, mỗi người tự bảo vệ mình còn khó khăn huống chi mẹ có tay có chân làm gì cần con bảo vệ chứ? Chưa kể mẹ còn có dị năng cơ mà?"
Tuy rằng không bằng những người khác, bà chỉ là một dị năng giả hệ Thủy cấp 2 thôi nhưng Tần Phương cảm thấy hiện giờ bà đang càng ngày càng mạnh hơn. Bà sẽ cố gắng luyện tập bắn súng, tranh thủ một ngày nào đó có thể giống như con trai bà, một phát có thể bắn chết một con tang thi.
"Mẹ..."
"Yên tâm đi Tiểu Húc, vì con, mẹ sẽ thật kiên cường thật dũng cảm mà sống, cho dù mẹ không có năng lực bảo vệ con nhưng mẹ cũng tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng của con!"
"Không, từ trước đến giờ mẹ chưa bao giờ là gánh nặng của con cả, mẹ là người thân duy nhất là người con yêu nhất, mẹ là người khiến cho con cảm nhận được sự ấm áp." Âu Dương Húc giữ chặt tay bà, nghiêm túc kiên định nói.
"Ừ, nhanh đi đi, mẹ không sao."
"Dạ!" Âu Dương Húc gật đầu xoay người đi nhưng đi ra ngoài chưa được hai bước lại lội trở về.
"Mẹ, có chuyện này, con muốn hỏi mẹ!"
"Chuyện gì thế?" Tần Phương quay lại nhìn cậu cười hỏi.
"Trước khi mạt thế, Hoàng Y Y bị người ta đánh và bị hủy dung, chuyện này mẹ có biết không?"
Tần Phương nghe vậy khóe miệng lập tức thu lại. "Là mẹ, là mẹ tốn 50 vạn, thuê người làm."
"Mẹ?" Âu Dương Húc khiếp sợ nhìn bà, cậu có chút không thể tin vào tai mình.
"Con nhóc đê tiện đó làm hại con biến thành đồng tính luyến ái, hủy hoại cuộc đời con. Mẹ thuê người hủy dung của ả, đánh ả gãy xương là còn nhẹ đấy. Nếu lúc ấy là mạt thế, mẹ sẽ trực tiếp giết ả!" Nghĩ tới Hoàng Y Y, Tần Phương hận đến ngứa răng.
Con nhóc thối đáng chết, chết rất tốt, ả vốn nên sớm chết đi!
"Thôi, ả đã chết rồi." Âu Dương Húc nâng tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai bà.
HOÀN CHƯƠNG 82.