CHƯƠNG 83: HUYẾT ANH SINH RA
Rời thôn Lạc Hoa, một đội người Ngô Hạo Thiên lại lần nữa lên đường.
Tuy rằng hiện giờ là tháng chín nhưng thời tiết bên ngoài không khác gì mùa đông khắc nghiệt, nếu không gặp được thôn trang hoặc nhà dân thì mọi người cũng hết cách xuống xe nấu cơm mà chỉ có thể ăn một ít bánh quy, mì ăn liền, xúc xích giăm bông cho đỡ đói.
Xe vẫn luôn do người trong xe thay phiên nhau lái, ai mệt mỏi thì ngủ một hồi để người khác thay ca, cứ như thế luân phiên như vậy, trong xe không ít thì nhiều cũng có thể ấm áp một chút.
Vài ngày sau...
Ngồi ở ghế sau, Âu Dương Húc đang gối lên bả vai của Ngô Hạo Thiên ngủ gà ngủ gật thì đột nhiên nghe thấy từng đợt tiếng khóc đứt quãng khiến cho cậu bừng tỉnh giấc ngủ mơ.
"Tiếng gì thế?" Âu Dương Húc ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông của mình.
"Hình như là tiếng khóc, nghe không rõ lắm, chắc là từ nơi xa truyền đến!" Ngô Hạo Thiên cẩn thận nghe lại thì cũng nghe được tiếng khóc đứt quãng đó.
"Tiếng khóc?" Âu Dương Húc nghe vậy liền từ trong lòng ngực Ngô Hạo Thiên ngồi dậy.
"Sao vậy, Tiểu Húc?" Ngô Hạo Thiên nao nao nhìn người yêu kích động.
"Chuyện tốt!" Âu Dương Húc lấy bản đồ ra nghiêm túc tìm đọc.
"Hiện tại chúng ta đang ở nơi này à?" Âu Dương Húc chỉ vào bản đồ hỏi.
"Đúng vậy, ở chỗ này, lại qua ba ngày nữa là có thể đến căn cứ Giang Hoài rồi."
"Trần Đông, phía trước quẹo trái, dừng xe ở giao lộ!" Âu Dương Húc nói.
"Ừ, đã biết." Trần Đông gật đầu.
"Không phải hẳn là nên đi con đường bên phải sao?" Ngô Hạo Thiên có chút hoang mang nhìn bản đồ trong tay cậu, nghĩ thầm: Chẳng lẽ Tiểu Húc lại muốn đi thu vật tư?
"Không, đi trước Đại Phật Tự một chuyến để tiếp bé con trở về đã!" Âu Dương Húc cười nói.
Huyết Anh được sinh ra, tiểu bá vương có tư chất nghịch thiên được sinh ra, thật sự là quá tốt, thật tốt quá rồi!
"Bé con?" Ngô Hạo Thiên nghe vậy cũng không hiểu ra sao.
"Ngày 26 tháng 9, Đại Phật Tự sinh ra một đứa bé, tên là Huyết Anh. Đứa trẻ đó là Sóng Âm dị năng giả cũng là con nuôi của người nào đó và cũng là vũ khí hạng nặng hàng đầu của người nào đó ý." Bởi vì có người ngoài ở đây nên Âu Dương Húc đổi tên Sở Hàn thành "người nào đó". Nghe vậy thì Ngô Hạo Thiên hơi nhướng mày. "Ngày 26, là ngày hôm qua sinh?"
"Đúng vậy, là ngày hôm qua sinh ra, hôm nay chúng ta đi tiếp bé con vừa kịp lúc!" Thực xin lỗi Sở Hàn, con nuôi của anh, tôi cũng muốn.
"Nhưng mà, cha mẹ của bé đâu?" Ngô Hạo Thiên khó hiểu.
"Cha của Huyết Anh vào lúc vừa mới mạt thế đã bị tang thi ăn, mẹ của Huyết Anh cũng đã mất vì khó sinh, thế nên Huyết Anh là trẻ mồ côi." Nói ra thân thế của đứa bé này thật sự đáng thương thật!
Trong nguyên tác, Sở Hàn là vào lúc Huyết Anh đã được sinh ra 7 ngày thì mới tới Đại Phật Tự mang Huyết Anh đi, hôm nay vừa mới là ngày hôm sau, bản thân cậu nhất định phải đoạt trước Sở Hàn một bước được tới Huyết Anh mới được.
"Em muốn nhận nuôi bé à?" Ngô Hạo Thiên nhìn chằm chằm cậu hỏi.
"Anh, anh không muốn sao?" Âu Dương Húc thấy gương mặt nghiêm túc của anh thì hơi nhíu mày.
"Không, anh cảm thấy có một đứa con cũng tốt, như vậy thì chờ anh già đi rồi thì con có thể thay thế anh chăm sóc cho em còn hai chúng ta cũng coi như có đời sau của mình rồi."
Nói thật, việc nhận con nuôi này Ngô Hạo Thiên thật sự cũng không nghĩ tới, bất quá lúc này người yêu đề cập tới thì anh lại cảm thấy đây cũng là một ý kiến hay.
Con người sẽ phải già đi, nếu có một ngày bản thân anh thật sự già rồi không có cách nào chăm sóc được cho Tiểu Húc nữa thì đến lúc đó còn có một đứa con có thể chăm sóc được cho Tiểu Húc, vậy thì không phải tốt hơn à?
"Nhóc con này là một người thức tỉnh nghịch thiên có một không hai trên đời này, em đảm bảo với anh, chỉ cần anh nhìn thấy bé thì nhất định sẽ thích bé ngay." Cậu tin rằng cho dù là bộ dáng Huyết Anh đô đô đáng yêu hay là Huyết Anh sóng âm dị năng giả nghịch thiên đi nữa thì Ngô Hạo Thiên đều sẽ thích.
"Được, chỉ cần em thích thì anh cũng thích." Ngô Hạo Thiên cưng chiều ôm lấy bả vai cậu.
"Tiểu Húc, con muốn nhận con nuôi à?" Tần Phương nghiêm túc liếc mắt nhìn cậu.
"Mẹ, không phải mẹ vẫn luôn trông ngóng con cưới vợ sinh con hay sao? Bây giờ chẳng những con kiếm được cho mẹ một con dâu nam mà còn sẽ ôm cháu trai về cho mẹ nữa, mẹ không vui à?" Âu Dương Húc chớp chớp mắt cười hỏi.
"Con đó!" Tần Phương thấy con trai vui vẻ thì khẽ thở dài một tiếng, có cháu trai tất nhiên là tốt rồi nhưng nếu là cháu ruột thì lại càng tốt hơn!
Rất nhanh xe đã dừng lại ở ven đường, tất cả mọi người đều xuống xe.
"Tới, mỗi người một đôi nút bịt tai, tất cả đều lại đây nhận lấy." Âu Dương Húc lấy rất nhiều nút bịt tai từ trong không gian của mình ra phân phát cho mọi người.
Lúc trước, cậu mua nút bịt tai này chính là vì dùng chuẩn bị với sóng âm dị năng giả của đối phương, không thể ngờ được hôm nay đã phát huy tác dụng.
"Chị dâu, đang tốt đẹp tư dưng bịt lỗ tai lại làm gì thế?" Vương Quân khó hiểu hỏi.
Nghe thấy Vương Quân hỏi, những người khác cũng đều mờ mịt nhìn về phía Âu Dương Húc.
"Đại Phật Tự ở phía trước có sóng âm dị năng giả và chỉ là một đứa bé con nên còn chưa thể khống chế được dị năng của chính mình, thế nên chúng ta phải mang nút bịt tai để đi tiếp bé để tránh bị bé làm ngộ thương." Âu Dương Húc nghiêm túc giải thích với mọi người.
"Sóng âm dị năng giả? Nghe có vẻ rất lợi hại đó!"
"Đúng vậy, nhất định rất ngầu, chị dâu muốn thu vào trong đội ngũ của chúng ta à?" Lưu Chí Siêu hỏi.
"Ừ, tôi với Hạo Thiên sẽ nhận bé làm con nuôi." Âu Dương Húc gật đầu.
"Con nuôi? Đại ca, anh đây là có cả vợ lẫn con luôn rồi đó nha!" Vương Quân mỉm cười nói.
"Đúng vậy, chúc mừng đại ca!" Lưu Chí Siêu nói.
"Được rồi, không cần lãng phí thời gian, mọi người đều mang nút bịt tai rồi lên xe đi!" Ngô Hạo Thiên hối thúc.
"Ha ha ha, đại ca anh sốt ruột đúng không!" Vương Quân vừa mang nút bịt tai lên vừa xùy cười.
"Trần Đông, một lát nữa bên đường chạy thẳng rồi dừng xe ở trước cửa chùa nhé." Âu Dương Húc dặn dò bạn tốt của mình.
"Ừ, tôi biết rồi." Trần Đông gật đầu rồi cũng mang lên nút bịt tai.
Sau khi mọi người mang nút bịt tai hết thì về lại trong xe, Trần Đông lại lần nữa khởi động xe men theo con đường như lời của Âu Dương Húc mà chạy đến Đại Phật Tự.
Xe chạy chưa tới mười phút thì tường viện cao lớn của chùa miếu liền xuất hiện trong tầm nhìn của Trần Đông, lại đi dọc theo con đường thêm ba phút sau, Trần Đông chạy xe đến cổng lớn của ngôi chùa mới dừng xe lại.
Tất cả mọi người đều xuống xe, Ngô Hạo Thiên chọn ra hai người ở lại để trông xe còn tất cả người khác thì đi theo bọn họ cùng nhau đi vào bên trong ngôi chùa.
Đi vào cổng lớn ngôi chùa, Âu Dương Húc bước nhanh về phía đại điện, Ngô Hạo Thiên cũng đi theo sát cậu, hai ba bước đã tới bên ngoài cửa đại điện.
Âu Dương Húc nâng tay lên đẩy ra cửa điện đang khép hờ.
Mọi người đứng ở cửa nhìn vào tình hình bên trong đại điện mà choáng váng.
Đây là tình huống gì vậy? Đây là hiện trường đánh nhau đổ máu sao?
Nhìn thấy thi thể của con người và tang thi sơ cấp ngang dọc tứ tung trong đại điện khiến cho mọi người cực kỳ khiếp sợ, bởi vì bọn họ rất khó tưởng tượng được một đứa bé lại có thể ở hoàn cảnh xác chết khắp nơi mà còn có thể sống sót được.
Âu Dương Húc là người thứ nhất cất bước dẫm lên thi thể trên mặt đất đi vào trong đại điện, Ngô Hạo Thiên cũng theo cậu đi qua.
Đi tới dưới một cây cột đỏ thẳm, Âu Dương Húc tìm được người mẹ vì khó sinh mà chết của Huyết Anh và Huyết Anh còn chưa được cắt cuống rốn đang nằm trong vũng máu ở phía dưới hai chân của người mẹ, ánh mắt Ngô Hạo Thiên rất nhanh rơi lên người của bé con đang nằm trên mặt đất.
Nhìn thấy bé con cả người đều là máu, hai mắt đỏ au đang oa oa khóc lớn, Ngô Hạo Thiên hơi hơi sửng sốt. Đây là Huyết Anh, là bé con mà người yêu của anh muốn nhận nuôi sao?
Âu Dương Húc lấy hòm thuốc của mình ra, cậu ngồi xổm xuống, động tác nhanh nhẹn cắt đi cuống rốn của bé, sau đó Âu Dương Húc lại lấy ra băng gạc băng lại rốn cho bé rồi lấy ra một cái áo ngắn tay, cắt một đường giữa áo dùng để bao lại bé con đưa tới trước mặt Ngô Hạo Thiên.
Ngô Hạo Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ phúng phính của bé con liền cười, anh vươn ngón tay ra, thật cẩn thận chọc chọc vào mặt của bé.
Âu Dương Húc liếc mắt nhìn anh một cái rồi ôm bé con cùng Ngô Hạo Thiên đi ra khỏi đại điện.
Tần Phương thấy em bé trong lòng con trai thì vui mừng duỗi tay tiếp nhận ôm vào lòng mình, những người khác cũng trước sau tranh đoạt để được xem bé con trong lòng của Tần Phương.
Để mọi người nhìn một vòng rồi ôm một vòng xong, Âu Dương Húc mới nhận bé con trở về rồi trực tiếp để vào không gian của chính mình.
"Tiểu Húc, con, con đem bé con để ở đâu thế?" Tần Phương là người đầu tiên gỡ xuống nút bịt tai gấp gáp hỏi.
"Không có gì đâu mẹ, con để bé con vào không gian của mình, nếu không thì lực sát thương của bé quá lớn sẽ làm tổn thương đến chúng ta." Âu Dương Húc mỉm cười.
"Chị dâu, cậu để bé vào không gian như vậy, bé sẽ không bị buồn hỏng luôn chứ?" Vương Quân lo lắng hỏi.
"Đúng vậy, bé còn nhỏ như vậy sẽ không có vấn đề gì sao?" Những người khác cũng cảm thấy không yên tâm.
"Mọi người cứ yên tâm đi, bé chính là con của tôi và Hạo Thiên mà, tôi sẽ không để cho bé xảy ra việc gì đâu."
"Ừm, vậy thì cứ nuôi trong không gian trước đi, bé còn nhỏ sẽ chưa thể khống chế được dị năng, chờ bé lớn hơn một chút sẽ không tổn thương người khác thì lại để bé đi ra vậy." Ngô Hạo Thiên gật đầu, anh cũng cảm thấy nuôi bé trong không gian cũng tương đối an toàn một chút.
"Rõ!" Thấy Ngô Hạo Thiên nói như vậy thì mọi người cũng không hề nói thêm gì nữa.
"Chị dâu, chỗ này những người sống sót và tang thi này đó, sẽ không phải là..." Lưu Chí Siêu nhìn một đống thi thể trên đất, muốn nói lại thôi.
"Đúng vậy, đều là bị con trai của tôi khóc chết đó. Tiếng khóc của con trai tôi thì người bình thường và tang thi sơ cấp căn bản chịu không nổi." Vẻ mặt Âu Dương Húc tự hào nói.
"Trời má, nhóc con chỉ vừa mới sinh ra mà đã lợi hại như vậy rồi, nếu vậy không phải lớn lên càng lợi hại hơn à? Đại ca, anh là nhặt được bảo bối đó!" Vương Quân hâm mộ nhìn đại ca nhà mình.
"Ha ha ha..." Ngô Hạo Thiên được tới một đứa con trai vô cùng bản lĩnh như vậy tất nhiên cũng vô cùng cao hứng.
"Âu Dương quân y, trong không gian của anh có sữa bột, có bỉm tã cho bé không? Sẽ không để bé bị đói chứ?" Lưu Phỉ Phỉ không yên tâm hỏi.
"Yên tâm, tôi sẽ tìm người chăm sóc bé."
Ô ô, xem ra vì con trai thì cậu phải chảy máu mua thêm một người máy rồi! Đến nỗi sữa bột thì trong không gian vẫn phải có, nhưng mà còn cần mua một cái bình sữa, còn có tã.
"Ừ." Nghe Âu Dương Húc nói như vậy, Lưu Phỉ Phỉ khẽ gật đầu.
Sau khi trở lại trong xe, Âu Dương Húc lập tức nhanh chóng quyết định ra 2000 tích phân để mua một người máy bảo mẫu, lại tốn thêm 200 tích phân để mua bình sữa và tã. Nhìn còn dư lại 6000 tích phân, Âu Dương Húc nhịn không được khẽ thở dài một tiếng, nuôi con cái quả thật rất tốn tích phân đó!
END CHƯƠNG 83.
Editor: Thế là đã đủ một nhà ba người gòi :))))