Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

CHƯƠNG 81: ĂN VẠ


9 tháng

trướctiếp

Mình nói trước là công thụ và cả đoàn đội của 2 người trong truyện này không hề thánh phụ thánh nhân gì hết nên nếu mọi người cảm thấy công thụ giết người vô lý vô cớ độc ác thì tốt nhất nên drop truyện~ Không thương đừng nói lời cay đắng. Thanks mn nha!
(︶^︶)

Từ chương này đổi danh xưng của Thiết Minh thành "y" nha.

CHƯƠNG 81: ĂN VẠ

Quá trình giết chết Hoàng Y Y so với sự lường trước của Âu Dương Húc còn đơn giản hơn nhiều. Vốn tưởng rằng việc này sẽ thần không biết quỷ không hay trôi qua đi ai ngờ Âu Dương Húc vẫn bị sơ suất khiến cho cành mẹ đẻ cành con.

Vào giờ cơm chiều, nhìn thấy Tiểu Mẫn chủ động chạy tới tìm mình, Âu Dương Húc cảm thấy quá sai trái.

"Cô tìm tôi có việc gì?" Âu Dương Húc khó hiểu hỏi đối phương.

"Chúng ta đi qua bên kia nói đi?" Vừa nói cô nhóc vừa đi cách xa cửa lớn mười bước.

Âu Dương Húc nhướng mày liếc nhìn cô nhóc rồi cũng đi theo qua đó.

"Việc mà anh đã làm giữa trưa, tôi đã thấy!" Tiểu Mẫn đi thẳng vào vấn đề.

Giữa trưa lúc Hoàng Y Y đi ra ngoài, cô nhóc trộm đi theo phía sau, cô vốn chỉ muốn nhìn một chút xem mình có cơ hội để thông đồng với Âu Dương Húc được không nhưng lại không nghĩ tới vậy mà để cho cô nhóc thấy được quá trình Hoàng Y Y bị giết chết. Tiểu Mẫn nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi, không thể tưởng tượng nổi người đàn ông này thoạt nhìn hào hoa phong nhã như thế mà lại giết người không chớp mắt.

Âu Dương Húc hừ cười một tiếng. "Tôi không biết cô nói gì!"

"Anh giết Hoàng Y Y không phải à?" Tiểu Mẫn nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt nghiêm túc.

Nghe vậy, sắc mặt Âu Dương Húc có chút khó coi. Đáng chết, là do cậu quá sơ suất. Nếu trước khi cậu rời đi dùng Tâm Nhãn quét một chút thì cũng sẽ không để lại thứ phiền toái như vậy rồi!

"Cô muốn thế nào?"

"Chẳng muốn thế nào, tôi chỉ muốn một chút vật tư và cả súng nữa." Tiểu Mẫn nói thẳng điều kiện của mình.

Âu Dương Húc nghe thế cười to. "Ha hả, con nhóc cô thật đúng là không biết trời cao đất dày! Tôi nói cho cô biết vật tư thì tôi có nhưng tôi tuyệt đối không chịu sự uy hiếp của cô, hơn nữa, súng cũng không phải là thứ mà một con nhóc có thể chơi."

"Âu Dương Húc, anh phải nghĩ kỹ lại, nếu anh không cho tôi vật tư thì tôi sẽ đem chuyện này nói cho anh Giang biết và nói luôn cho đội trưởng bộ đội của các anh biết!" Tiểu Mẫn lạnh giọng uy hiếp cậu.

"Muốn chết thì cô cứ nói." Vừa nói xong, Âu Dương Húc đã móc khẩu súng của mình ra.

"Anh, anh muốn làm gì?" Nhìn thấy họng súng đen ngòm nhắm ngay mình, Tiểu Mẫn vô thức liên tục lùi về sau.

Nghĩ tới bộ dạng giết người của Âu Dương Húc trước đó, Tiểu Mẫn càng cảm thấy sởn tóc gáy, đáy mắt tràn ngập sự sợ hãi đối với người đàn ông này.

Âu Dương Húc liếc thấy sắc mặt của cô ta trắng bệch thì tà ác cong lên khóe miệng.

"Quản tốt miệng của cô, bằng không tôi sẽ giết người diệt khẩu."

Âu Dương Húc khinh thường nhìn thoáng qua rồi xoay người đi khỏi.

"Khốn nạn!" Tiểu Mẫn thấy người đàn ông không hề chịu sự uy hiếp của cô mà nghênh ngang bỏ đi thì không khỏi nắm chặt nắm tay. Tên khốn kiếp đáng chết, anh chờ đó, anh chờ đó cho tôi!

Ngô Hạo Thiên khó hiểu nhìn người yêu lúc trở về mặt mày rầu rĩ không vui.

"Làm sao vậy?"

"Bị một con nhóc nhìn thấy em giết người." Âu Dương Húc nhắc tới việc này lại có chút buồn bực.

"Giết người diệt khẩu không phải là được sao." Ngô Hạo Thiên ôm chằm lấy bả vai cậu, nhẹ giọng nói.

"Em sợ em mà nổ súng thì năm người khác sẽ tới gây phiền phức!" Âu Dương Húc cũng không phải người nhân từ gì, sở dĩ không giết Tiểu Mẫn chẳng qua là lo lắng đồng bọn của cô ta tìm tới mà thôi.

"Sáu người thôi mà, cùng lắm thì giết hết tất cả, miễn cho phiền toái về sau!" Ngô Hạo Thiên cũng không phải thánh phụ gì cho cam, anh là boss vai ác, thủ đoạn cường ngạnh, sát phạt quả quyết, tuy không đến mức lạm sát kẻ vô tội nhưng tuyệt đối cũng không buông tha cho những kẻ uy hiếp người yêu của mình.

"Thôi bỏ đi, mạt thế đến người chết cũng không ít rồi, chỉ cần bọn họ không tới gây phiền hà thì chúng ta cũng không cần đuổi tận giết tuyệt."

Thật ra chỉ cần Tiểu Mẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại thì Âu Dương Húc cũng không cần một hai phải giết cô nhóc. Dù sao đi nữa thì người này cũng không có bất kỳ xung đột lợi ích nào với cậu.

"Ừ, đều nghe em." Lời của vợ là phải tuyệt đối phục tùng, nếu không Tiểu Húc sẽ nổi bão mất.

Ngày hôm sau, nhìn thấy sáu người sống sót kia mới sáng sớm đã đem theo thi thể của Hoàng Y Y tới gây sự, Âu Dương Húc tự nhiên thấy thật đau đầu. Quả nhiên là do cậu quá nhân từ, xem nhẹ con nhóc đó quá.

"Âu Dương Húc, cái tên hung thủ giết người, anh đi ra đây cho tôi!"

"Âu Dương Húc, cậu ra đây!"

"Âu Dương Húc, anh trả mạng chị tôi mau!"

Nghe thấy tiếng ồn ào nhốn nháo kêu la ỏm tỏi của sáu người sống sót bên ngoài cửa lớn, tất cả cấp dưới của Ngô Hạo Thiên đều sôi nổi cầm súng của mình đi ra cửa phòng.

Rất nhanh sau đó tất cả mọi người ở cả ba tiểu đội đều chạy tới cổng lớn, vây lấy sáu người đang gây sự ở chính giữa.

"Trưởng quan, có người ban ngày ban mặt giết người, ngài cần phải lấy lại công bằng cho chúng tôi a?" Thấy Ngô Hạo Thiên tới, Giang Canh là người thứ nhất lên tiếng.

"Gì?" Liếc nhìn đối phương, Ngô Hạo Thiên cúi đầu nhìn xuống đất thì thấy thi thể đã hoàn toàn bị biến dạng của Hoàng Y Y.

"Là sự thật đó trưởng quan, Âu Dương Húc đã giết đồng đội của chúng tôi là Hoàng Y Y. Người này thật sự ác độc đến cực điểm!" Tên tóc vàng đầy căm phẫn nói.

"Đúng vậy, chính là Âu Dương Húc, chính là Âu Dương Húc đã giết chị Y Y của tôi, là do tôi tận mắt chứng kiến." Tiểu Mẫn oán hận dùng tay chỉ thẳng Âu Dương Húc đứng bên cạnh Ngô Hạo Thiên.

"Âu Dương Húc, lời Tiểu Mẫn nói có phải sự thật hay không, cậu thật sự, thật sự giết Y Y sao?" Tô San nhìn Âu Dương Húc chằm chặp, đôi mắt cô đã sớm khóc tới sưng đỏ không chịu nổi.

"Các người có thấy buồn cười không? Vì sao tôi lại muốn giết Hoàng Y Y, không có lý do nào tôi lại đi giết một cô gái không có vật tư cũng không có vũ khí chứ?" Âu Dương Húc mỉm cười, dĩ nhiên cậu sẽ không thừa nhận việc này rồi.

"Là anh, chính là anh. Anh đừng có mà chống chế, tôi tận mắt nhìn thấy chính anh đã giết chị Y Y!" Tiểu Mẫn chỉ vào Âu Dương Húc, cô ta một mực chắc chắn đối phương giết người là sự thật.

"Giang Canh, cậu có lý do gì nghi ngờ người giết là Âu Dương Húc?" Ngô Hạo Thiên lạnh giọng chất vấn.

"Phải đấy, cô ả này không hề có chút xíu xiu quan hệ gì với chị dâu của chúng tôi, chị dâu của chúng tôi mắc gì phải giết ả chứ?" Vương Quân khó chịu nói.

"Không sai, mấy người nghèo tới nỗi không có cả thức ăn, chẳng lẽ chúng tôi sẽ đi giết người của mấy người, cướp bóc mấy người à?" Lưu Chí Siêu cũng chịu không nổi lên tiếng.

"Âu Dương Húc không phải vì vật tư mà do cậu ta nổi lên sắc tâm với Hoàng Y Y, Y Y không chịu nên cậu ta mới giết Y Y!" Tên tóc vàng nói.

"Đúng vậy, Hoàng Y Y và Âu Dương Húc sớm đã cặp với nhau rồi, việc này Tô San rõ ràng nhất!" Tiểu Lưu cũng cảm thấy tên tóc vàng nói rất có lý.

"Đánh rắm, chị dâu của tụi tao là gay, cậu ta căn bản không hề thích phụ nữ!" Vương Quân lớn tiếng mắng hai người.

"Gay..." Nghe được tin tức này, sáu người sống sót đều cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.

"Để tôi chính thức giới thiệu một chút, vị này chính là người yêu đồng tính của tôi – Ngô Hạo Thiên, là đội trưởng cánh quân thứ mười tám của đại đội bộ đội đặc chủng." Âu Dương Húc mỉm cười thẳng thắn thành khẩn công khai mối quan hệ của cậu và Ngô Hạo Thiên.

"Không, không thể nào, cậu và Y Y, hai người rõ ràng đã cặp với nhau!" Tô San lắc đầu không quá tin vào lời Âu Dương Húc nói.

"Tô San, cậu sai rồi, chúng tôi chưa hề cặp với nhau, ngay cả tay của Hoàng Y Y tôi cũng chưa từng chạm qua." Âu Dương Húc nghiêm túc.

"Không, không thể nào, anh đừng ngụy biện, rõ ràng là do anh vì yêu sinh hận giết chị Y Y, tôi tận mắt nhìn thấy, anh dùng dây thừng siết chết chị ấy, anh còn dùng gạch chôn chị ấy." Tiểu Mẫn lớn tiếng phản bác.

"Ngô đại đội trưởng, mặc kệ Âu Dương Húc có phải người yêu của anh hay không nhưng hành vi giết người của cậu ta đều khiến cho người khác phải giận sôi gan. Ngài xem, ngài làm một trưởng quan cao cấp có phải cũng nên lấy lại công bằng cho chúng tôi không?" Giang Canh ra vẻ chính trực.

"Được rồi, các người không cần quanh co lòng vòng nữa, nói thẳng các người muốn lấy lại công bằng thế nào đi?" Ngô Hạo Thiên lạnh lùng cười nhìn về phía sáu người sống sót.

"Cậu ta giết người của chúng tôi thì phải bồi thường cho chúng tôi." Tên tóc vàng lớn tiếng kêu la.

"Đúng vậy, cậu ta phải bồi thường cho chúng tôi. Chúng tôi muốn 50 thùng mì ăn liền, 50 thùng xúc xích giăm bông và 100 kg gạo." Đại Trụ lên tiếng muốn vật tư.

"Còn có xăng, chúng tôi muốn xăng, muốn 10 thùng xăng!" Tiểu Lưu vội vàng bổ sung.

"Còn muốn áo lông vũ và súng, mỗi người một bộ trang phục mùa đông và một khẩu súng lục." Tiểu Mẫn cũng không khách khí mà công phu sư tử ngoạm*.

(*Công phu sư tử ngoạm: Cắn một phát được cả miếng to.)

"Mọi người, mọi người làm gì vậy? Chúng ta tới là để báo thù cho Y Y cơ mà, không phải là tới muốn đồ vật mà?" Vẻ mặt Tô San mờ mịt nhìn những người bên cạnh mình.

"Tô San, chị bị ngốc à. Âu Dương Húc là tình nhân của tên đầu lĩnh, chúng ta không đấu lại cậu ta được, không bằng muốn một chút vật tư để ngày tháng sau này của chúng ta cũng tốt hơn một chút hiểu không?" Tiểu Mẫn ra vẻ nói.

"Đúng vậy, bọn họ không có khả năng sẽ đền mạng, không bằng chúng ta lấy vật tư còn có lợi ích thực tế hơn!" Tên tóc vàng cũng khuyên nhủ Tô San.

"Tô San, tôi thật đúng là không nghĩ tới ngày hôm qua hai chúng ta là bạn học cũ vừa mới gặp lại thì hôm nay cô đã đem theo đồng bọn tới đây hố tôi!" Âu Dương Húc lạnh lùng nói với Tô San.

Tô San nghe được lời này thì hoảng loạn lắc đầu. "Không, không phải, không phải như thế đâu Âu Dương Húc!"

"Con mẹ nó tao thao tám đời tổ tông nhà chúng mày, không cần mặt chó của tụi mày à? Tư dưng đem một cái xác tới đây liền muốn hố vật tư của chúng tao à, tụi mày con mẹ nó nghĩ chúng tao dễ khi dễ có phải không?" Vương Quân lập tức chửi ầm lên, đem họng súng nhắm vào đám người này.

"Thì ra chạy tới tìm hung thủ là giả, muốn vật tư mới là sự thật?" Lưu Chí Siêu lạnh lùng nhìn, cuối cùng cũng hiểu ý đồ của nhóm người này. Làm nửa ngày thì ra là tới ăn vạ.

"Vì hố vật tư của chúng tôi mà ngay cả đồng bạn của mình cũng không tha, thật sự không phải con người!" Trương Lộ khinh thường nhìn những người này, đáy mắt cô tràn ngập khinh khi.

Những binh lính khác nghe ba người họ nói xong cũng phẫn hận, lập tức đem súng nhắm vào đám người này.

"Ngô đại đội trưởng, ngài xem chuyện này..." Giang Canh híp mắt nhìn về phía Ngô Hạo Thiên.

"Trước đem người giết đi sau đó mang thi thể đến đây để kiếm lợi. Không thể không nói anh là một người thông minh nhưng thật đáng tiếc, có đôi khi quá thông minh cũng chưa chắc là chuyện tốt." Sắc mặt Ngô Hạo Thiên cực kỳ lạnh.

"Ngô đại đội trưởng, nếu chúng tôi không cẩn thận truyền ra để cho người khác biết rằng ngài có một tên người yêu thích giết chóc thành tính thì cũng không tốt lắm đâu nhỉ? Tôi thấy không bằng như vậy đi, tôi giảm phân nửa vật tư cho ngài được chứ?" Giang Canh mỉm cười hào phóng chỉ cần một nửa.

"Mẹ kiếp, mày mẹ nó chạy tới chỗ này buôn với bán à?" Vương Quân trừng mắt, thật sự muốn bắn chết luôn thằng tró chết này.

"Thiết Minh, Trương Lộ, Lưu Phỉ Phỉ, ba người cũng đã gia nhập đội ngũ được hai tháng rồi, không biết kỹ thuật bắn súng luyện tới đâu rồi?" Ngô Hạo Thiên nghiêng đầu nhìn về phía ba người vừa mới gia nhập đội ngũ.

Thiết Minh nghe thế liền lập tức hiểu ý tứ của Ngô Hạo Thiên, y rút súng của mình ra, lên đạn, bắn một phát vào Giang Canh.

"Đoàng..." Một viên đạn ở giữa mày, cơ thể Giang Canh loạng choạng một cái ngã quỵ trên mặt đất.

"Ừ, không tồi, độ chính xác rất cao!" Ngô Hạo Thiên gật đầu khen ngợi.

"Giết người, giết người!!!"

"A, a..." Tiểu Mẫn ôm đầu mình lớn tiếng hét lên, bất quá không đợi cô nhóc từ trong hoảng sợ lấy lại tinh thần thì Trương Lộ đã bóp cò súng của mình.

"Đoàng..." Sau cái chết của Giang Canh thì Tiểu Mẫn cũng bị một phát bắn vỡ đầu, thi thể ngã xuống đất.

"Mẹ nó, chạy tới đây dòm ngó vật tư của chúng tao, quả thực là tìm chết!" Vừa nói Vương Quân vừa bắn một phát vào cái tên tóc vàng kêu la inh ỏi nhất nãy giờ.

"Đừng, đừng giết chúng tôi!"

"Đúng vậy, đừng giết chúng tôi, chúng tôi từ bỏ, chúng tôi không cần cái gì hết!"

Tiểu Lưu với Đại Trụ nói xong cũng đã sợ tới mức hai chân nhũn ra xụi lơ trên mặt đất, không dám nhúc nhích.

HOÀN CHƯƠNG 81.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp