CHƯƠNG 80: CÁI CHẾT CỦA NỮ CHỦ

Âu Dương Húc cực kỳ cực kỳ rõ ràng Hoàng Y Y là dạng người gì. Đừng nhìn ả ta thường ngày luôn giả bộ hồn nhiên thiện lương nũng nịu giống như một đóa bông sen trắng nhưng thực tế trong xương cốt Hoàng Y Y lại là loại người dung tục, vật chất nhất.

Lúc thời đại còn hòa bình, Hoàng Y Y không lúc nào không mong muốn được gả vào gia đình giàu có, đi bệnh viện trung tâm thành phố chẳng qua chỉ là muốn kết bạn với một ít người quyền quý để lót đường cho ả mà thôi. Nếu nguyên chủ không học dốt như vậy, nếu sau đó Hoàng Y Y không gặp được cao phú soái* Sở Hàn thì nói không chừng dù nguyên chủ có cùn thế này thì Hoàng Y Y cũng sẽ gả cho cậu ta.

(*Cao phú soái: cao to, giàu có, đẹp trai.)

Đây chính là Hoàng Y Y, bề ngoài thanh thuần chọc người yêu thích, ngụy trang thành hồn nhiên lương thiện còn bên trong thì thực dụng hám giàu.

"Chị dâu, có người tên là Hoàng Y Y đang chờ ở cửa lớn, nói muốn gặp cậu!"

Nghe được tin, Âu Dương Húc cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. "Được, tôi đã biết, nói với ả là tôi vội xong công vụ thì sẽ đến!"

Nghe thế, người lính chớp chớp mắt nhìn, nhìn hạt dưa trong tay Âu Dương Húc, trong lòng nói: Cắn hạt dưa cũng được coi là công vụ á?

"Mau đi đi!" Âu Dương Húc lấy ra hai điếu thuốc đưa cho đối phương.

"Ây dô, cám ơn chị dâu." Người lính vội vàng nhận lấy điếu thuốc, tung ta tung tăng chạy đi.

"Này, em lại lấy thuốc lá của anh cho người khác nữa?" Giọng điệu Ngô Hạo Thiên bất mãn mười phần.

"Xí, em thu thập một đống lớn thuốc lá như vậy, anh hút hết nổi chắc? Lại nói, anh hút thuốc nhiều như thế anh ko sợ hút chết anh luôn à?"

Biết Ngô Hạo Thiên thích hút thuốc lá nên mỗi một lần đi siêu thị hay đi cửa hàng bán lẻ thu thập vật tư thì Âu Dương Húc đều sẽ thu hết tất cả thuốc lá trong ngăn tủ không chừa một điếu. Gần đây Âu Dương Húc trở vào không gian mới phát hiện ở một gian phòng ngủ trong không gian đã chất một đống thuốc lá cao hơn chiều cao một người trưởng thành rồi. Âu Dương Húc nhìn đám thuốc lá đó muốn quáng cả mắt, nghĩ thầm: Cả đống lớn này mà để một mình Ngô Hạo Thiên hút chắc sẽ khiến anh hút tới chết mất thôi!

Kết quả là trong đội ngũ nếu có người nào lập công hoặc là thật sự nghiện thuốc lá quá muốn hút một ngụm thì Âu Dương Húc sẽ rất hào phóng cho bọn họ mấy điếu để hút.

Chỉ có điều thông qua việc này cậu mới phát hiện ra, mười sáu người cấp dưới của Ngô Hạo Thiên vậy mà không có ai là không hút thuốc lá hết. Việc này làm cho Âu Dương Húc nhịn không được mắng to, tên khốn kiếp Ngô Hạo Thiên này thế mà dẫn dắt ra một đám người nghiện thuốc lá!

Nghe thấy thế, Ngô Hạo Thiên nhướng mắt, có chút bất đắc dĩ cười. "Em không thể dỗ dỗ anh một chút sao?"

Ngô Hạo Thiên đương nhiên cũng biết hút thuốc lá nhiều quá không tốt nhưng câu nói trắng ra của Âu Dương Húc cũng khiến người khác bị tổn thương đó!

Âu Dương Húc nghe vậy thì lật mặt xem thường. "Mỗi ngày ngoan ngoãn nghe lời nha, thuốc lá đều giúp anh lấy cũng đều giữ lại cho anh hút đó nhaaa!"

Ngô Hạo Thiên trợn mắt nhìn Âu Dương Húc một bên cắn hạt dưa, một bên đá lông nheo với anh khiến anh lập tức nổi hết da gà.

"Rồi rồi rồi, thôi em vẫn nói thẳng là tốt nhất!"

Cái ngữ điệu này của người yêu anh rồi trái nháy mắt một cái, phải đá lông nheo một cái làm cho anh thật sự không thể tiếp thu nổi.

"Xí, bây giờ không cần em dỗ anh nữa à?" Âu Dương Húc trừng mắt nhìn anh tiếp tục cắn hạt dưa.

"Hoàng Y Y tới." Ngô Hạo Thiên lên tiếng nhắc nhở.

"Biết mà, trước cứ để ả ở bên ngoài đợi một lát đã, nếu em cứ nhanh nhẩu đi ra ngoài như vậy thì chỉ làm cho ả cảm thấy dễ có được quá đi?" Âu Dương Húc mỉm cười nói.

Tâm lý Hoàng Y Y thế nào, cậu đã quá hiểu biết rồi. Trước đó cậu đến tặng vật tư tiện thể cũng tạo cho Hoàng Y Y một hy vọng nho nhỏ.

Hiện giờ là mạt thế, người thường như Hoàng Y Y rất khó có thể sống sót ở mạt thế mà bản thân cậu vừa giàu có cao to đẹp trai lại có súng xuất hiện ngay lúc ả nguy nan nhất thì không cần nghĩ cũng biết ả nhất định sẽ chủ động dán lên rồi, mà Âu Dương Húc muốn chính là sự chủ động của ả, chỉ cần ả cách xa khỏi 6 người còn lại thì cậu lại càng dễ dàng xuống tay.

"Vẫn là để anh đi thôi!" Ngô Hạo Thiên nghĩ thế nào cũng không yên tâm nói.

"Không, đây là việc cá nhân của em, em muốn tự mình giải quyết. Anh là người đàn ông của em, là người yêu của em nhưng không phải lá chắn của em, em không thể bất cứ chuyện gì cũng phải cậy nhờ anh được, càng không thể cả đời đều sống dưới cánh chim của anh."

Nhìn vẻ mặt kiên định của cậu, Ngô Hạo Thiên nhíu mày. Thật ra anh muốn nói, không sao cả, anh tình nguyện cả đời này đều làm ô dù của cậu, vĩnh viễn bảo hộ cậu nhưng nhìn thấy cậu kiên trì như vậy, Ngô Hạo Thiên lại không dám nói gì nữa. Bởi vì anh biết nếu anh thật sự nói vậy thì dựa vào tính tình bạo liệt của cậu xác định chắc chắn sẽ không có trái ngọt ăn.

"Vậy, em cẩn thận một chút, nếu không đấu lại thì em cứ nổ súng. Anh nghe được tiếng súng sẽ đi qua giúp em." Ngô Hạo Thiên nắm lấy tay cậu cẩn thận dặn dò từng câu từng chữ.

"Đã biết, dài dòng quá à." Âu Dương Húc nhìn anh, kéo tay anh ra, cầm lấy áo lông vũ của mình mặc lên người.

"Cẩn thận một chút!" Nhẹ nhàng hôn lên gương mặt cậu, Ngô Hạo Thiên cúi đầu giúp cậu kéo khóa kéo lên.

"Ừ." Âu Dương Húc nhàn nhạt trả lời, cậu đội mũ lên, cất bước đi ra khỏi phòng.

Hoàng Y Y ở bên ngoài cỡ hai mươi phút rốt cuộc cũng được như ý nguyện chờ tới người mà ả muốn gặp.

"A Húc, cậu vội xong rồi à?" Nhìn thấy Âu Dương Húc đi ra, Hoàng Y Y vội vàng nhiệt tình lên tiếng.

"Ừ, vừa mới xong xuôi, ngại quá, làm cậu đợi lâu." Âu Dương Húc nhẹ giọng xin lỗi.

"Không, không sao!" Hoàng Y Y lắc đầu.

"Tìm tôi có chuyện gì sao?" Âu Dương Húc cười hỏi.

"Thật ra, thật ra cũng không có việc gì, chỉ là muốn cám ơn cậu thôi, cám ơn quần áo và thức ăn cậu đem tới." Hoàng Y Y vội vàng nói.

"Giờ tôi cũng xong việc rồi, không bằng chúng ta cùng nhau đi một lát, đi dạo không?"

Đang lo lắng không biết tìm cách nào để thân cận Âu Dương Húc nên khi nghe đề nghị của đối phương, dĩ nhiên Hoàng Y Y sẽ không từ chối.

"Được nha." Hoàng Y Y nhìn chằm chằm cậu đồng ý.

"Đi thôi." Âu Dương Húc mỉm cười mang theo Hoàng Y Y đi khỏi chỗ này.

"Y Y, tôi nghe nói trước mạt thế cậu bị người ta đánh, mặt cũng bị rạch vài đường, có đúng vậy không?" Hai người vừa đi trên đường vừa tám chuyện.

"Ừ, là có chuyện như vậy nhưng mà tôi đã tốt lên rồi, trên mặt cũng không để lại sẹo." Hoàng Y Y có chút nôn nóng lên tiếng.

"Vậy, cậu làm thế nào mà có thể khỏi được thế, hơn nữa lại có thể lành nhanh đến như vậy?" Âu Dương Húc tò mò hỏi.

"Việc này nói ra cũng rất kỳ lạ. Ngày đó khi tôi tỉnh lại liền cảm giác được có một vòng sáng ấm áp vây quanh lấy tôi, sau đó các vết thương trên người tôi lập tức khỏi hết!"

"Cậu tỉnh lại vào ngày nào?" Hay là theo như lời Hoàng Y Y nói thì vòng ánh sáng đó chính là dị năng chữa trị chăng?

"Là ngày 26 tháng 6, Tô San tỉnh vào ngày 25, tôi là ngày hôm sau mới tỉnh lại."

Nghe thế, Âu Dương Húc híp mắt, nói cách khác, Hoàng Y Y xác thực thức tỉnh dị năng chữa trị, bất quá đáng tiếc bởi vì khi đó thân thể của ả quá yếu nên khi thức tỉnh dị năng thì đã bị chính cơ thể của ả dùng sạch vì vậy mà dị năng mới bị tiêu hủy!

Thật đúng là ở ác gặp ác, cũng không biết là ai đã giúp cậu việc lớn như vậy, vậy mà đã khiến cho Hoàng Y Y không thể thành công thức tỉnh được dị năng.

"À, thì ra là thế!" Âu Dương Húc gật đầu.

Mang theo Hoàng Y Y đi tới một nhà cuối cùng trong thôn, Âu Dương Húc dẫn người vào trong sân.

"Chúng ta, chúng ta tới nơi này làm gì?" Nhìn chỗ này bốn bề vắng lặng, Hoàng Y Y hoang mang hỏi.

"Cậu nói xem?" Âu Dương Húc chớp chớp mắt, không trả lời mà hỏi lại.

Nghe Âu Dương Húc nói vậy, Hoàng Y Y nhàn nhạt cười. "A Húc, cậu vẫn còn thích tôi đúng không?"

"Đúng vậy, tôi cực kỳ cực kỳ thích cậu!" Cực kỳ thích cậu tìm chết!

Hoàng Y Y nghe vậy thì đỏ mặt, trong lòng như nở hoa, có Âu Dương Húc rồi thì sau này ả sẽ không cần phải ăn bữa nay lo bữa mai nữa!

"Xoay người sang chỗ khác!" Âu Dương Húc bảo ả xoay người.

"Ở, ở chỗ này, nếu không, chúng ta vẫn nên đi vào trong đi!" Bên ngoài lạnh như thế, làm sao có thể làm ở ngoài được chứ?

"Cậu xoay người qua đi, tôi ôm cậu vào nhà!" Âu Dương Húc dụ dỗ.

"Ừ." Hoàng Y Y nghe lời xoay người. Nhìn bóng dáng nữ chủ, Âu Dương Húc giơ tay đánh vào ót nữ chủ.

"A..." Cảm giác trên cổ tê rần, Hoàng Y Y mất đi tri giác, thân mình lảo đảo, trực tiếp ngã xuống trên đất.

Nhìn thấy Hoàng Y Y nằm trên đất, Âu Dương Húc nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng.  Cậu vung tay lên, một đoàn sương mù màu đen từ lòng bàn tay cậu bay ra ngoài mang theo một sợi dây thừng đưa tới trước mặt Hoàng Y Y,
trực tiếp thít chặt cổ Hoàng Y Y.

"A, a..." Âu Dương Húc nhướng mày nhìn nữ chủ trợn trắng mắt bị mình siết chết.

Làm ả chết kiểu này đúng là có chút nương tay với ả nhưng cũng không còn cách này, không thể làm động tĩnh quá lớn, nếu không 6 người kia sẽ thấy được.

Khẽ thở dài một tiếng, Âu Dương Húc vung bàn tay lên, càng nhiều sương mù màu đen trong lòng bàn tay cậu bay ra ngoài.

"Bộp bộp bộp..."

Từng khối từng khối gạch trên tường viện lập tức bay lên, bay đến trên thi thể của Hoàng Y Y rồi rơi xuống chồng lên nhau.

Trong chớp mắt thi thể Hoàng Y Y đã bị gạch lấp kín, Âu Dương Húc mới vừa lòng gật đầu, xoay người rời đi.

Không thể không nói, cái việc giết chết nữ chủ này so với trong tưởng tượng của Âu Dương Húc còn dễ dàng hơn nhiều. Tuy nhiên nghĩ lại nữ chủ thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm, nói cho cùng cũng chỉ là lớn lên xinh đẹp hơn người khác mà thôi, đừng nói tới việc ả không có thức tỉnh dị năng, cho dù ả có thức tỉnh dị năng chữa trị đi nữa thì tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của cậu.

Cho nên, sở dĩ nguyên chủ bị loại người như nữ chủ và nam chủ hợp mưu hại chết đến cùng cũng là do nguyên chủ quá ngu xuẩn.

"A, a, a..."

Cùng lúc đó, Sở Hàn vốn đang nằm ngủ trong một mảnh phế tích đột nhiên trừng lớn hai mắt, cảm giác trong ngực từng đợt đau đớn. Sở Hàn đè lại lồng ngực đang ẩn ẩn đau, mờ mịt nhìn về phương xa.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Cảm giác đau đớn khó hiểu này vẫn luôn giằng co trong vòng mười lăm phút sau thì Sở Hàn mới thấy nỗi đau xé tâm can kia biến mất.

Đè lên ngực mình, Sở Hàn cảm thấy không hiểu gì cả.

Không đúng a, hắn không nên có cảm giác đau đớn chứ?

Nhưng tại sao hắn lại cảm giác được sự đau lòng? Hơn nữa hắn còn cảm giác được một loại trống trải xưa nay chưa từng có một cách rõ ràng như thế.

Rốt cuộc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Vì điều gì mà hắn có một loại cảm giác đồ vật của hắn bị người ta hủy diệt chứ?

Trước đó Sở Hàn cũng từng có ba lần đau lòng, càm giác như thứ gì của mình đã bị người ta cướp đi vậy nhưng so với cảm giác lúc này không hề giống nhau, hắn cảm thấy có cái gì đó bị người khác hủy diệt rồi, hoàn toàn không còn tồn tại nữa.

HOÀN CHƯƠNG 80

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play