CHƯƠNG 79: NGÔ HẠO THIÊN GHEN
Giường sưởi ấm áp dễ chịu, Tiểu Lưu và Đại Trụ còn giúp mọi người nấu một nồi nước nóng lớn, đám bảy người Hoàng Y Y ai cũng rửa mặt và tay sạch sẽ xong xuôi rồi thì lấy một chén nước trong nồi đó uống.
"Haiz, nếu có đồ ăn thì tốt quá!" Tiểu Mẫn ủy khuất nhìn về phía Hoàng Y Y và Tô San.
"Đúng vậy, Y Y, nếu trước đây cái người tên Âu Dương Húc đã từng theo đuổi cô thì cô thử đi qua gặp cậu ta xin một ít thức ăn xem, cậu ta nhất định sẽ cho." Tên tóc vàng xúi giục Hoàng Y Y đi xin ăn, đã có người quen, có mối quan hệ dĩ nhiên là phải biết lợi dụng rồi.
"Việc này..." Hoàng Y Y nghĩ đến dáng vẻ chán ghét ả của Âu Dương Húc trước đó thì nhíu mày.
Hiện giờ Âu Dương Húc vẫn sẽ còn tình nguyện quản ả sống chết hay sao? Đối với việc này, trong lòng ả thật sự cũng không nắm rõ.
"Y Y, thật ra tôi cảm thấy Âu Dương Húc vẫn luôn đối xử với cậu khá tốt, cậu nha, là do nhìn cao quá đó!"
Nếu đổi lại người Âu Dương Húc thích là mình thì Tô San nhất định sẽ vui vẻ cùng một chỗ với cậu ấy. Nhưng Y Y lại luôn như gần như xa với Âu Dương Húc, nếu không phải do Y Y cứ nửa vời như vậy thì có lẽ Âu Dương Húc cũng sẽ không chia tay với bạn ấy rồi.
"Y Y, bây giờ đã là mạt thế, có thể tìm được một người đàn ông tốt để dựa vào thật sự không dễ dàng đâu!" Giang Canh ý vị thâm trường (ý tứ sâu xa) nhìn cô nói.
Tên Âu Dương Húc đó là quân y, vừa nhìn là biết sinh hoạt trong quân đội không tồi, nếu thật sự có thể nhấc lên quan hệ cùng với đám người đó thì nói không chừng vật tư của bọn họ cũng sẽ được giải quyết. Nếu sau đó có thể đi cùng với những người trong quân đội đó thì càng không thể nào tốt hơn!
"Ừ, tôi hiểu!" Hiện tại thế đạo rối loạn, Hoàng Y Y đương nhiên cũng muốn tìm một người để dựa vào, nhưng Âu Dương Húc chán ghét ả như vậy thì còn có thể tiếp nhận ả nữa không?
"Trong phòng ấm áp quá ha!" Âu Dương Húc, Ngô Hạo Thiên và hai chiến sĩ bộ đội đặc chủng ưu nhã bước vào phòng.
"Trưởng quan, Âu Dương quân y!" Giang Canh là người đầu tiên đứng dậy mỉm cười chào hỏi, sau đó những người khác cũng theo nhau chào đối phương.
"Âu Dương Húc, tôi còn tưởng cậu quên luôn hai bạn học cũ bọn tôi rồi đó?" Tô San cười cười nhìn cậu.
"Ha hả, sao tôi có thể quên hai người đẹp các cậu được?" Âu Dương Húc vừa nói vừa tinh tế đánh giá hai người một phen.
Ở trong phòng lúc này, hai cô gái đã rửa mặt sạch sẽ, áo khoát rách tung tóe cũng đã cởi ra, chỉ mặc hai lớp áo ngắn tay, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy lạnh buốt, nói vậy nghĩa là các cô ấy không tìm được quần áo mùa đông rồi. Dù sao thì thời tiết biến đổi nhanh như thế sẽ có rất nhiều người rất khó có thể ở trong khoảng thời gian ngắn tìm được quần áo.
Thấy ánh mắt Âu Dương Húc nhìn qua, Hoàng Y Y nhẹ nhàng cong khóe miệng, nụ cười tươi tắn điềm mỹ rồi lại uyển chuyển nhẹ nhàng.
Nhất tiếu khuynh thành a, khó trách vì sao nguyên chủ lại vì Hoàng Y Y đào tim đào phổi như vậy? Không thế không nói, Hoàng Y Y không hổ là nữ chủ số một, lớn lên đẹp, cười rộ lên cũng đẹp không gì sánh được. Nhưng thật đáng tiếc, bản thân cậu là thụ nên đối với nhan sắc khuynh nước khuynh thành của nữ chủ thật sự không có một chút cảm giác gì!
"Vì vậy nên mới đem vài món quần áo đến đây cho hai người đây. Hai người là nữ sinh mà lại mặc đồ rách nát như thế làm sao được?" Âu Dương Húc nhìn thoáng phía sau, lập tức có binh lính đem hai bộ quần áo đặt lên trên bàn gỗ ở trước mặt hai cô.
Nhìn hai bộ áo lông vũ màu hồng phấn, hai bộ nội y giữ ấm của nữ giới mới tinh trên bàn và còn có cả giày bông lớn, mũ, bao tay và choàng cổ, Tô San cảm thấy đáy lòng ấm áp dễ chịu.
"Âu Dương Húc, cậu đúng là anh em tốt!"
Nghe Tô San nói vậy, Âu Dương Húc cười: "Hiện tại thời thế loạn lạc, chúng ta là bạn học với nhau đương nhiên phải hỗ trợ nhau rồi, cậu nói có đúng không?"
"Đúng đúng đúng, cậu nói đúng nhất!" Tô San gật đầu như đảo tỏi.
Hoàng Y Y nhìn thấy ánh mắt Âu Dương Húc lơ đãng quét qua mình thì sửng sốt một chút, ngay sau đó gật đầu. "Cám ơn cậu A Húc!"
"Không cần khách khí!" Đáp trả bằng một nụ cười nhạt với ả, Âu Dương Húc biểu hiện cực kỳ thân sĩ.
"Âu Dương Húc, cậu, cậu có thức ăn không, tôi, ba ngày nay rồi chưa được ăn gì cả." Nói tới đây, Tô San nhăn mũi, có vẻ rất tội nghiệp.
"Ừ, có đem theo một ít vật tư cho hai người này." Âu Dương Húc vừa nói xong thì lại nhìn nhìn phía sau.
Một binh lính ôm một thùng giấy đặt ở trên bàn trước mặt hai cô.
"Oa, nhiều như vậy luôn!"
Nhìn chằm chằm những gói mì ăn liền, mấy bao bánh nén khô còn có xúc xích, giăm bông và cơm trưa thịt hộp trong thùng giấy, Tô San kinh ngạc thốt lên.
Khi những người khác nhìn thấy đồ vật trong thùng giấy cũng không khỏi nuốt nước miếng, không thể tưởng tượng được đối phương lại ra tay hào phóng đến thế, thế nhưng cho bọn họ nhiều vật tư như vậy.
"Y Y, tôi nhớ rõ cậu thích nhất là ăn hamburger!" Âu Dương Húc lấy ra một cái hamburger và hai cái đùi gà trong balo ra đưa tới trước mặt Hoàng Y Y.
Nhìn thấy cậu đưa đồ qua cho ả, Hoàng Y Y nuốt nuốt nước miếng, không thể tin được thời thế đã loạn tới rối tinh rối nùi, vậy mà, vậy mà còn có thể ăn được hamburger.
"Cám ơn!" Vươn đôi tay đang run rẩy, Hoàng Y Y rung động tiếp nhận đồ Âu Dương Húc đưa tới.
"Oa, hamburger lớn quá đi, sao tôi lại không có. Âu Dương Húc cậu bất công quá rồi đó nha?" Tô San bất mãn chất vấn Âu Dương Húc.
"Ha ha ha, ngại quá, hồi lúc trước ở Long Thành không tìm được nhiều hơn nữa, chỉ còn lại có một cái thôi." Vẻ mặt Âu Dương Húc bất đắc dĩ.
"Tô San, cô cũng đừng ồn ào nữa, Y Y người ta với Âu Dương Húc quân y là quan hệ gì chứ?" Tên tóc vàng ở một bên vui tươi hớn hở nói.
"Đúng đó!" Tiểu Mẫn ở bên cạnh cũng cảm thấy Âu Dương Húc và Hoàng Y Y có mối quan hệ không hề đơn giản.
Nghe mọi người nói vậy, Hoàng Y Y đỏ mặt, ả trộm nhìn Âu Dương Húc, phát hiện có vẻ như cậu cũng không tức giận, vẫn nhàn nhạt cười như cũ.
"Được rồi, mọi người ăn uống trước đi, chúng tôi về trước đây!" Âu Dương Húc lễ phép mỉm cười, một hàng bốn người xoay người rời đi.
Hoàng Y Y ngây ngốc cầm hamburger lớn trong tay nhìn bóng dáng Âu Dương Húc mãi cho đến khi hình bóng của cậu biến mất trong sân.
"Ui, ăn ngon ghê luôn!" Một tay cầm xúc xích giăm bông, một tay cầm bánh nén khô, Tô San vừa ăn vừa cảm khái, có cảm giác như được sống lại.
Hoàng Y Y thấy Tô San đầy miệng thức ăn liền cười, lập tức đem đồ ăn có trong thùng giấy chia cho mọi người.
Gặm mì ăn liền trong tay, nhìn Hoàng Y Y bên cạnh đang ăn hamburger, tên tóc vàng khẽ thở dài một tiếng.
"Haiz, vẫn là làm phụ nữ tốt hơn, cái gì cũng không cần làm cũng sẽ có người đưa quần áo đưa thức ăn cho."
"Phải đó, phải đó, hamburger của chị Y Y thật lớn, nhìn là biết ngon lắm luôn." Tiểu Mẫn vô cùng hâm mộ nhìn hamburger trong tay Hoàng Y Y.
"Y Y, tôi thấy Âu Dương Húc này không tệ, cô cần phải nắm chắc cơ hội mới được!" Ăn một ngụm cơm trưa thịt hộp, Giang Canh tốt tính nhắc nhở ả.
Nếu việc giữa Y Y và Âu Dương Húc thật sự có thể thành thì đoàn đội quân đội đối phương nhất định sẽ thu lưu bọn họ. Đến lúc đó bọn họ vừa có vật tư vừa không cần lo lắng tang thi, được như vậy thì tốt biết bao nhiêu!
"Đúng đó, anh ta vừa có tài vừa có vật tư, đi ra ngoài không chừng có biết bao nhiêu người phụ nữ muốn làm bạn gái anh ta đó, chị Y Y, nếu chị không giữ chặt một chút thì em sẽ không khách khí đâu nha!" Tiểu Mẫn bướng bỉnh chớp chớp mắt.
"Đi qua chỗ khác, em mới có 18 mà đã muốn tìm chồng rồi à?" Tô San trừng mắt khó chịu dạy dỗ.
"Tìm chồng thì sao vậy, dù sao sớm muộn gì cũng phải gả đi mà. Nếu có người đàn ông có tham gia quân ngũ, có súng có thể bảo vệ em lại cho em thức ăn, không để em chịu lạnh không để em chết đói thì em sẽ gả cho anh ta ngay." Tiểu Mẫn nói.
Hiện giờ không phải thời đại hòa bình nên cũng không cần nói cái gì mà môn đăng hộ đối. Trong thời loạn lạc, một người phụ nữ muốn tồn tại thì phải tìm một người đàn ông mạnh mẽ để dựa vào, điều đó không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Hoàng Y Y nhàn nhạt cười nghe Tiểu Mẫn nói, tuy rằng trên mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng ả cũng đã có suy tính riêng.
Trở lại trong phòng, Âu Dương Húc nhướng mày nhìn khuôn mặt đen như đáy nồi của Ngô Hạo Thiên. Trong lòng nói: Đây là bệnh cũ lại tái phát, cái mặt giống như y như ai chết vậy đó!
"Em đi qua phòng mẹ em xem thế nào!" Âu Dương Húc đứng dậy muốn đi, Ngô Hạo Thiên kéo cánh tay của cậu lại, trực tiếp ôm người vào trong lòng.
"Bớt để cái mặt giống như ai chết giùm em đi, em không thích đâu." Âu Dương Húc khó chịu trừng mắt nhìn anh.
Ngô Hạo Thiên nghe vậy càng cảm thấy lửa giận trong lòng bừng lên, anh bắt lấy cậu rồi cúi đầu hôn lên.
"Anh mẹ nó có bệnh đúng không?" Bị anh vừa gặm vừa hôn làm cho môi cậu đau đớn, Âu Dương Húc buồn bực đấm một quyền lên người anh.
Từ trên cao nhìn xuống người yêu trong lòng ngực đang tức giận, Ngô Hạo Thiên nặng nề thở dài một hơi sau đó lại lần nữa thò qua hôn môi cậu.
"Cút qua một bên ngay!" Âu Dương Húc đẩy người ra tránh đi không để cho anh hôn.
"Tiểu Húc!" Ngô Hạo Thiên nhẹ giọng gọi, anh nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất.
"Có chuyện thì nói, có rắm mau thả, đừng làm kiểu như ai thiếu tiền anh vậy, cái mặt như người chết ấy!" Âu Dương Húc bất mãn.
"Không, không có gì, chỉ là muốn hôn em, ôm em một cái thôi."
"Ban ngày ban mặt, hôn cái gì mà hôn? Hơn nữa tối qua không phải đã làm rồi à?" Âu Dương Húc có chút bất đắc dĩ. Tên này chính là con sói ăn hoài không no, có thời gian rãnh là sẽ muốn chuyện đó, mỗi một lần nếu không làm cho cậu eo đau hông đau thì sẽ không bỏ qua.
"Vậy thì ôm một cái, cho anh ôm một cái là được rồi."
"Có bệnh!" Thấp giọng mắng một tiếng, Âu Dương Húc trừng anh nhưng cũng không từ chối cái ôm của anh.
Ngô Hạo Thiên ôm lấy người trong ngực, anh nhẹ nhàng xoa xoa đầu tóc cậu, động tác anh thật nhẹ, cực kỳ ôn nhu, so với nụ hôn điên cuồng trước đó khác một trời một vực.
Âu Dương Húc chăm chú nhìn anh, nhìn tới hơn nửa ngày rồi cũng tự suy nghĩ một lúc sau, cậu đột nhiên cười. "Nè, Ngô Hạo Thiên, không phải là anh đang ghen tỵ đó chứ?"
Người đàn ông nghe vậy liền sửng sốt, vẻ mặt không được tự nhiên chợt lóe lên rồi biến mất. "Không, không có!"
"Không có cái rắm, mỗi ngày đều ngủ chung một cái giường với anh, trong bụng anh nghĩ gì không lẽ em không biết à?"
Ngô Hạo Thiên nghe thế cười. "Nếu như ở trước mặt em mà anh mắt đi mày lại với người phụ nữ khác thì em có ngại không?"
"Móa, em làm vậy là vì để cho ả tin tưởng, là vì muốn giết ả chứ không phải muốn "làm" ả, anh ăn giấm cái gì?" Ăn loại giấm này có chút không thể hiểu được đó.
"Mặc kệ là nguyên nhân gì thì anh vẫn không muốn thấy em đối với người khác ôn nhu như thế, sự dịu dàng của em, sự thương cảm của em và cả tình cảm của em cũng chỉ có thể thuộc về một mình anh." Ngô Hạo Thiên bá đạo nói.
"Ác bá!" Liếc xéo người đàn ông của mình, Âu Dương Húc bất đắc dĩ hôn lên đôi môi của anh xem như an ủi, Ngô Hạo Thiên thuận thế đuổi theo đôi môi cậu, bá đạo gia tăng nụ hôn này!
END CHƯƠNG 79.