Từ chương này đổi "lão đại" thành "đại ca" cho nó dân dã :)))
CHƯƠNG 78: NỮ CHỦ ĐÃ ĐẾN
Khi Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc đuổi tới nơi thì Vương Quân và bảy người trong xe đã trong thế giương cung bạt kiếm, thiếu điều muốn nổ súng bắn nhau.
"Mẹ nó, ông đây đã dễ tính thương lượng không muốn, một hai muốn ông bắn chết một người thì mấy người mới bằng lòng cút đi đúng không?" Vương Quân khó chịu gào thét trừng mắt nhìn bảy người trong xe.
"Vương Quân!" Thấy Vương Quân đã sắp nhắm họng súng với người trong xe, Ngô Hạo Thiên hô to một tiếng.
"Đại ca, chị dâu, sao hai người tới đây?" Thấy là ai tới, Vương Quân vội vàng cười ha hả chạy qua.
"Qua đây xem thế nào." Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc đi tới gần chiếc minibus.
"Các người là?" Ngô Hạo Thiên nhìn lướt qua bảy người, ánh mắt dừng lại trên người Giang Canh. Trực giác nói cho Ngô Hạo Thiên biết người này là người dẫn đầu.
"Vị trưởng quan này, chúng tôi là người sống sót ở thôn Lũng Tây, xe của chúng tôi gần hết xăng nên muốn vào thôn tìm chỗ nghỉ ngơi, không biết có thể châm chước một chút không?" Giang Canh thử dò hỏi.
"Có thể, chúng tôi ở hộ thứ hai phía trước, trừ nơi ở của chúng tôi ra thì các người có thể tùy ý chọn chỗ nào cũng được, ở đây không có tang thi." Ngô Hạo Thiên hào phóng nói.
"Nếu tiện thì mọi người ở chung với nhau đi, nhiều người sức lớn cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau!" Giang Canh đề nghị ở cùng một chỗ, nếu có thể gây dựng tốt mối quan hệ với những người này thì có thể sẽ tìm được ít vật tư, chưa kể những người này còn có súng, ở chung với bọn họ càng thêm an toàn.
"Đánh rắm, chỉ dựa vào thứ yếu đuối như các người à, súng còn không biết xài mà dám nói hỗ trợ tụi tao? Có thấy xấu mặt hay không hả?" Vương Quân khó chịu trợn mắt.
Nói gì mà hỗ trợ lẫn nhau, còn không phải là muốn đội ngũ bọn họ bảo vệ cho à?
Giang Canh nghe vậy thì trên mặt cũng hiện ra vài phần xấu hổ. Không sai, đúng là gã muốn đối phương có thể hỗ trợ và bảo vệ, người ta có súng hơn nữa áo lông vũ mặc trên người bọn họ cũng thật không tệ, vừa nhìn đã biết là có thế lực, có vật tư.
"Cám ơn ý tốt của anh, chúng tôi có đến hai mươi người, không cần người khác hỗ trợ!" Ngô Hạo Thiên trực tiếp từ chối.
"Hê, các người cũng quá không biết điều, các người có biết anh Giang của bọn tôi là..."
"Đại Bằng!" Giang Canh đánh gãy lời tên tóc vàng nói, không để cho tên đó nói thêm gì nữa.
"Ha ha ha, dị năng giả hệ Hỏa sơ cấp, vận khí không tồi nhưng bất quá đáng tiếc còn chưa tới được cấp một." Khóe miệng ngậm cười, Âu Dương Dương vẫn luôn ở một bên thờ ơ lạnh nhạt rốt cuộc mở miệng.
Nghe Âu Dương Húc nói thế, Giang Canh khiếp sợ trừng lớn mắt. "Cậu, sao cậu lại biết?"
"Ha hả, ngại quá, dị năng của tôi là thuật đọc tâm." Âu Dương Húc nhìn chằm chằm đối phương, khóe miệng tươi cười như cũ.
"Cậu, cậu cũng là dị năng giả?" Giang Canh có chút ngẩn ra nhìn cậu.
Dị năng của gã chỉ có thể xoay tròn trong lòng bàn tay chưa thể công kích nhưng thuật đọc tâm của đối phương cũng đã có thể đọc hiểu ý nghĩ của gã, điều đó chứng tỏ thực lực dị năng của đối phương hơn gã rất nhiều.
Nghe được giọng nói của Âu Dương Húc, một nữ sinh mặc áo bông vừa to vừa dài không hợp với mình kinh hỉ mở to hai mắt.
"Âu Dương Húc, cậu là Âu Dương Húc?" Nữ sinh đi lên phía trước, kích động nhìn về phía người đàn ông mặc áo lông vũ bọc tới kín mít.
"Cô là..." Âu Dương Húc ra vẻ chần chờ híp mắt nhìn cô.
"Tôi là Tô San đây, là bạn cùng đại học với cậu đó. Cậu không nhớ rõ tôi sao?" Nói xong câu cuối, Tô San có chút ủy khuất.
"Làm sao không nhớ rõ được, Tô San thích khóc nhè đúng không?" Khi Âu Dương Húc nói lời này, giọng cậu rõ ràng mang theo vài phần ý cười.
"Ây da, cậu thật đáng ghét!" Tô San hờn dỗi liếc cậu một cái, tỏ vẻ bất mãn đối với việc Âu Dương Húc bóc phốt cô.
"A, A Húc!" Nhìn người bên ngoài, Hoàng Y Y ngồi bên cạnh Tô San cắn môi, nhẹ giọng lên tiếng.
"Cô là..." Âu Dương Húc híp híp mắt nhìn nữ chủ mặc một bộ áo bông trung niên lớn màu hồng nhạt, trên đầu đội nón bông. Xem ra, cho dù là nữ chủ thì cũng chỉ có thế mà thôi!
"Là Y Y đó, bạn ấy cũng học chung mà, cậu quên rồi à?" Tô San cười hỏi.
"À, thì ra là bạn học Hoàng Y Y tài giỏi đây mà!" Âu Dương Húc đạm nhiên cười, đáy mắt hiện lên sát ý.
Nghe cậu nói vậy thì Hoàng Y Y ngẩn người, ngay sau đó khẽ gật đầu.
"Nếu mọi người đã là người quen thì không bằng vào thôn rồi hẵng nói đi?" Giang Canh thấy hai nữ sinh trong xe có quen biết với nhóm người này thì vui sướng không thôi.
"Được, vào thôn lại nói!" Âu Dương Húc gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Dĩ nhiên Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc không có khả năng mang người về chỗ ở của mình, vì thế Ngô Hạo Thiên để đám người đó ở cách vách.
Bảy người đi vào ngôi nhà ngói lạnh như băng không khỏi run lập cập.
"Tiểu Lưu, Đại Trụ đi ra phía sau phòng xem có củi hay không, đốt nóng giường đất lên đi, như vậy thì chúng ta có thể ấm áp một chút!" Giang Canh phân phó.
"Vâng." Hai người đàn ông xoay người ra phòng sau để đốt giường đất.
"Tô San, hai người quen biết đám người kia à? Biết bọn họ làm gì không?" Tên tóc vàng tò mò dò hỏi.
"À, Âu Dương Húc là bạn học cùng với tôi và Y Y, cậu ấy làm thực tập sinh ở bệnh viện quân khu, những người bên cạnh cậu ấy chắc là quân nhân ở quân khu đó đấy!" Tô San cũng không quá chắc chắc việc này.
"Nhìn bọn họ có súng là biết bọn họ nhất định là người xuất thân từ quân đội rồi." Đối với việc này, Giang Canh tin tưởng không nghi ngờ, từ việc mặc dù Vương Quân mặc quần áo rất dày nhưng khi chạy cũng không hề thở dốc một cái.
Chưa kể cách đối phương cầm súng nhắm súng đều liền mạch lưu loát không một chút sai sót, nhìn là biết đã trải qua sự huấn luyện chuyên nghiệp.
"Khó trách trong tay có súng còn được ăn mặc tốt tới vậy, thì ra là có tham gia quân ngũ!" Tên tóc vàng nói tới đây thì ánh mắt hiện lên sự sùng bái.
Nhìn thấy mấy người kia chân mang giày bông ấm áp cùng với áo lông vũ mới tinh tươm, nhìn lại thấy mình quá bần hàn.
"Chị Tô San, vậy, chị và chị Y Y có mối quan hệ tốt với họ không? Bọn họ sẽ cho chúng ta quần áo và thức ăn chứ?" Tiểu Mẫn nhỏ giọng hỏi.
"Việc này..." Tô San bị hỏi tới cũng nhíu nhíu mày.
"Thật ra, Âu Dương Húc vốn là bạn trai của Y Y, sau đó, sau đó hai người chia tay, cho nên..."
Nghe Tô San nói, trong lòng Hoàng Y Y chỉ toàn là đau đớn. Lúc trước Âu Dương Húc đau khổ theo đuổi ả, ả vẫn luôn làm như không thấy. Cho đến khi Âu Dương Húc không thèm để ý đến ả nữa, Hoàng Y Y mới phát hiện, thì ra không có Âu Dương Húc hỗ trợ thì bất kể việc gì ả cũng không được như ý.
Ở trong trường học không có Âu Dương Húc che chở, ả thường xuyên bị những người bên Hồ Du bắt nạt. Tìm công việc khi không có Âu Dương Húc hỗ trợ, ả cũng không thể vào được bệnh viện trung tâm thành phố mà chỉ có thể tới một bệnh viện nhỏ cấp ba. Sau đó, ả không hiểu sao bị người ta đánh một trận, trên mặt cũng bị rạch vài vết dao.
Mạt thế đến, tuy rằng thương tích trên người ả kỳ tích khép lại nhưng ả và Tô San vẫn phải trốn đông trốn tây như cũ, ăn bữa hôm lo bữa mai, trải qua nhiều lần khó khăn trở về thôn nhưng lại phát hiện cha mẹ thân nhân hoặc là đã chết hoặc là đã biến thành tang thi, thật vất vả mới có thể cùng với mấy người anh Giang rời khỏi thôn rồi sau đó lại gặp Âu Dương Húc ở chỗ này.
Nhìn Âu Dương Húc tay cầm súng, quần áo thì gọn gàng rồi nhìn lại mình mặt xám mày tro, quần áo lôi thôi lếch thếch, Hoàng Y Y thật sự rất hối hận. Nếu lúc trước ả không từ chối Âu Dương Húc thì có thể kết quả sẽ không giống như bây giờ chăng?
"Tiểu Húc!" Ngô Hạo Thiên nhìn thấy người yêu vừa về phòng liền yên lặng ngồi trên giường đất thì nhẹ giọng gọi.
"Cái người mặc áo khoát rách nát màu hồng nhạt đó chính là nữ chủ Hoàng Y Y đó!" Âu Dương Húc lạnh giọng.
"Ừ, anh biết." Ngô Hạo Thiên nắm lấy bàn tay lạnh như đóng băng của cậu ủ vào trong lòng bàn tay mình.
Vừa rồi cuộc đối thoại của hai người Ngô Hạo Thiên đều nghe được, vì vậy anh cũng hiểu ra được câu nói "ả tới rồi" của cậu là đang nói ai.
"Em muốn giải quyết ả ở chỗ này để ả không thể đi tới căn cứ Giang Hoài được nữa." Nói tới đây, đáy mắt Âu Dương Húc hiện lên dày đặc sát ý, tới căn cứ rồi thì không dễ xuống tay, chi bằng hiện tại trực tiếp giải quyết.
"Hay là để anh đi thôi, ả là nữ chủ, chỉ sợ em không đối phó với ả được!"
Nếu đó là nữ chủ thì nhất định có chỗ hơn người, làm sao Ngô Hạo Thiên có thể để cho người yêu bé nhỏ của mình mạo hiểm được chứ?
"Không sao, em vừa mới xem qua, ả không có thức tỉnh dị năng hơn nữa Sở Hàn cũng không ở nơi này, tự em ra tay cũng sẽ không có vấn đề gì." Âu Dương Húc lắc đầu. Ả nữ chủ đáng giận hại nguyên chủ thê thảm tới như vậy, mối thù này, hiện giờ cậu đã là chủ nhân của thân thể này thì làm sao có thể để cho người khác thay cậu báo thù cơ chứ?
"Không có thức tỉnh dị năng à? Nhưng không phải trước đó em nói Hoàng Y Y có dị năng chữa trị sao?"
Đối với nghi hoặc khó hiểu của anh, nói thật, Âu Dương Húc cũng cảm thấy thật sự mờ mịt.
"Em cũng không biết tại sao, Hoàng Y Y thật sự không có thức tỉnh dị năng chữa trị, hiện tại ả chỉ là người thường. Em nghĩ chuyện này chắc có liên quan tới việc ả bị người ta đánh trước đây?"
Dù sao thì giai đoạn trước mạt thế mà bị thương thì sẽ là việc vô cùng bất lợi, Hoàng Y Y không trực tiếp biến thành tang thi thì cũng đã được xem như là kỳ tích rồi!
"Nói thật xem, việc Hoàng Y Y bị đánh trước mạt thế có phải là do..."
"Không phải em, ánh mắt của anh như thế là sao hả?" Nhìn thấy anh hoài nghi nhìn cậu chằm chằm, Âu Dương Húc xem thường nói.
"Thật sự không phải em à?" Ngô Hạo Thiên rất rõ người yêu của anh hận thấu xương Hoàng Y Y.
"Hừ, em mới không rảnh tới mức đánh ả đâu, em mà làm thì sẽ trực tiếp giết ả." Âu Dương Húc trợn trắng mắt, có chút buồn bực. Vì sao Trần Đông nghi ngờ là cậu làm rồi đến tên khốn Ngô Hạo Thiên này cũng nghi là do cậu làm chứ?
"Thôi vẫn là để anh đi đi." Ngô Hạo Thiên kiên trì.
"Đây là chuyện của em, anh đừng xen vào, chuyên tâm mà luyện tập dị năng của anh đi, để dành đó đối phó với Sở Hàn là được!"
Âu Dương Húc rất rõ ràng, so với Sở Hàn thì Hoàng Y Y là cái thá gì chứ. Ngô Hạo Thiên chính là boss vai ác đó, giết gà cần dao mổ trâu làm gì?
"Nhưng mà..." Để cậu đơn thương độc mã đi, Ngô Hạo Thiên thật sự có chút không yên lòng.
"Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, anh cũng đừng quản nữa!" Âu Dương Húc nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng người yêu mình đi khỏi, Ngô Hạo Thiên hơi hơi nhíu mày, anh vẫn bất đắc dĩ mà đi theo.
END CHƯƠNG 78.