CHƯƠNG 77: LẠC HOA THÔN
Lúc chạng vạng, đoàn người đi tới xưởng đồ hộp Giai Giai.
Âu Dương Húc vừa xuống xe lập tức nói ra tình hình bên trong xưởng đồ hộp.
"Xưởng đồ hộp này tổng cộng có ba tầng. Tất cả thành phẩm đều ở kho hàng tầng 1 nhưng chỗ đó có 52 con tang thi. Mặt khác, tầng 2, tầng 3 cũng đều có tang thi. Tuy nhiên hiện giờ thang máy đã ngưng sử dụng nên tang thi muốn xuống lầu đối phó với chúng ta nhất định phải đi cầu thang ở phía Tây và phía Đông. Vì vậy nên chúng ta có thể đánh phủ đầu trước, phá hỏng hai cửa thang lầu này không để tang thi tầng 2 và tầng 3 chạy xuống được. Sau đó rửa sạch tang thi ở tầng 1 rồi mới đi lấy đồ hộp."
Ngô Hạo Thiên nghe xong kế hoạch này thì cũng khẽ gật đầu. "Tiểu đội hai phụ trách phong tỏa hai cửa thang này. Tiểu đội một và tiểu đội ba cùng tôi đi tầng 1 rửa sạch tang thi, thu thập vật tư."
"Rõ!" Mọi người nghe theo sắp xếp của Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc cùng tiến vào xưởng đồ hộp đen ngòm.
Có Tâm Nhãn của Âu Dương Húc hỗ trợ nên 50 mấy tang thi ở tầng 1 bị tiêu diệt không còn.
Một chuyến đi này cực kỳ may mắn, chẳng những Âu Dương Húc thu được rất nhiều đồ hộp mà Ngô Hạo Thiên còn gặp được tang thi dị năng hệ Phong cấp 1, thu thêm được một tinh hạch hệ Phong.
"Đinh, chúc mừng ký chủ săn giết 50 tang thi sơ cấp đạt được 2500 tích phân, săn giết 2 tang thi cấp 1 đạt được 200 tích phân."
Nghe âm thanh hệ thống nhắc nhờ, Âu Dương Húc nhẹ nhàng cong lên khóe miệng.
Sau khi được đến rất nhiều đồ hộp, đoàn đội Ngô Hạo Thiên lập tức rút lui tiếp tục lên đường. Âu Dương Húc vui vẻ ngồi trên chỗ ngồi mở ra hệ thống của mình xem tích phân.
"Thật tốt quá!" Thấy số tích phân hiện giờ của mình lên tới 14200 điểm, Âu Dương Húc mừng rỡ như điên.
Cậu vẫn luôn muốn mua một miếng đất nhưng khi nhìn điểm tích phân của mình thiếu nhiều như vậy liền luyến tiếc mua, hiện giờ đã có thể được như ý nguyện.
Âu Dương Húc mở Thương Thành mua một hơi hai khối đất 50x50 rồi lại mua thêm người máy trồng trọt, nhanh chóng mất đi 6000 tích phân. Cậu mím môi nhìn dư lại 8200 sau đó đóng lại hệ thống Thương Thành.
"Nếu em mệt thì có thể dựa vào người anh ngủ một lát đi." Ngô Hạo Thiên ôm lấy cậu nhẹ giọng nói.
Khắp nơi ở Long Thành đều là tang thi nên bọn họ thật sự không dám ở lâu, chỉ có thể rời đi tiếp tục gấp rút lên đường.
"Ừ." Âu Dương Húc gối đầu lên vai của anh.
Tần Phương nhướng mày nghiêng đầu nhìn con trai mình đang dựa vào lòng ngực Ngô Hạo Thiên ngủ, trong lòng bà cảm thấy nhìn hình ảnh hai đứa con trai gắn bó bên nhau như vậy cũng thật sự cực kỳ xứng đôi!
Hai ngày sau, đoàn xe đi tới một thôn làng không có tang thi nhưng cũng không còn người sống sót.
Thôn này tên gọi là Lạc Hoa Thôn, số hộ dân còn ít hơn Triệu Gia Truân nhiều, nhìn trước nhìn sau cũng chỉ có hơn mười mấy hộ gia đình.
Đoàn người tìm ngôi nhà lớn nhất trong thôn, quyết định ở đây nghỉ ngơi hai ngày. Dù sao đi nữa mấy ngày nay cũng toàn ở trong xe vượt qua, mọi người đều cảm thấy thật sự mệt mỏi.
Âu Dương Húc ôm bản đồ ngồi trên chiếc giường sửa ấm áp dễ chịu nghiêm túc xem.
"Đang xem cái gì?" Ngô Hạo Thiên ngồi bên cạnh cậu kéo hai chân cậu qua, dùng đôi tay của mình bao lại làm ấm bàn chân cậu.
"Chỗ này không có tang thi cũng không có người sống sót. Em nghi ngờ tang thi đi về phía Long Thành còn người sống sót hẳn đã đi tới căn cứ an toàn." Vừa nói Âu Dương Húc vừa chỉ tên thành thị tiếp theo trên bản đồ.
"Giang Hoài Thành? Em nói Giang Hoài Thành có căn cứ an toàn à?"
"Đã qua ba tháng rồi, thành phố lớn hẳn là đã thành lập được một ít khu căn cứ an toàn đơn giản."
Ngô Hạo Thiên nghe vậy thì gật nhẹ đầu.
Nhưng nhìn Giang Hoài Thành trên bản đồ, Âu Dương Húc như suy tư mà nhíu nhíu mày. Trong nguyên tác, nữ chủ Hoàng Y Y cùng với nguyên chủ và cả Đổng Kiêu Trịnh Hâm một đám ở hai năm trong căn cứ an toàn Giang Hoài này. Hiện giờ cũng không biết Hoàng Y Y có tới căn cứ Giang Hoài không hay là ả đã sớm chết ở bệnh viện nhỏ kia rồi, không bao giờ có thể theo như nguyên tác chỉ dẫn đi đến Cảnh Thành tìm kiếm Sở Hàn được nữa!
Nhớ tới những sự việc và những con người càn rỡ đó, Âu Dương Húc nhăn mày.
"Có việc gì vậy?" Ngô Hạo Thiên khó hiểu ôn nhu nhìn cậu, không hiểu tại sao cậu lại không vui.
"Hoàng Y Y và Đổng Kiêu, Trịnh Hâm có khả năng sẽ ở căn cứ an toàn Giang Hoài này."
"Vậy chúng ta có qua đó không?" Ngô Hạo Thiên thấy cậu nheo mắt liền thử thăm dò.
"Cần phải vậy, quan trọng không phải có thể tiện tay giải quyết đám người đó hay không mà quan trọng là có một người chúng ta cần phải mang đi!" Âu Dương Húc nghiêm túc.
"Ồ? Người nào thế?" Thấy cậu nghiêm túc như vậy cũng làm Ngô Hạo Thiên nghiêm túc theo.
"Thu Thiên, người vợ thứ tư của Sở Hàn. Cô ấy là dị năng hệ Hỏa siêu cường, tư chất nghịch thiên, so với Trương Lộ và Lưu Phỉ Phỉ còn mạnh mẽ hơn. Vì thế chúng ta nhất thiết cần phải giành trước mới được."
"Ừ, anh đã hiểu." Ngô Hạo Thiên gật đầu.
Mấy ngày nay lên đường mọi người đều chỉ ăn bánh mì bánh quy, hiện giờ khó có được chỗ có điều kiện nấu cơm như vậy. Vì vậy giữa trưa, Âu Dương Húc lấy ra hai con gà, một núi nấm và không ít cà chua, tính toán làm một món mặn một canh cho mọi người ăn một bữa ngon.
Giữa trưa là phiên gác của tiểu đội một sớm đã nghe thấy được mùi thịt, Vương Quân liền cùng Lý Dũng hai người ở lại canh gác trước cửa lớn, còn lại thì để mọi người đi ăn cơm. Dù sao thì hiện giờ trời rất lạnh, cửa thôn cũng không lớn nên cũng không cần phải để lại quá nhiều người, chưa kể mùi thịt bên trong bay ra ngoài làm cả đám đực rựa thèm nhỏ dãi nên hắn để cả đám ở lại làm gì nữa chứ?
"Đội trưởng Vương, cậu đúng là nghĩa khí quá nha!" Lý Dũng thấy mọi người đều chạy về ăn cơm, đáng thương vô cùng nói.
Cậu ta cũng muốn đi về ăn miếng cơm nóng! Tại sao đội trưởng Vương không cho cậu ta đi về chứ?
"Nhóc con cậu bớt giả bộ đáng thương đi, ráng nhịn một lát, một chút nữa mọi người ăn xong sẽ tới đây đổi cho chúng ta." Vương Quân trừng mắt nói.
"Rõ!" Lý Dũng nghe xong liền chào theo kiểu quân đội với Vương Quân.
"Được rồi, đừng đùa nữa! Canh cửa cho kỹ, đừng để tang thi đi vào." Vương Quân đẩy cậu ta một cái, cổ vũ tinh thần đối phương. Đứng gác là việc có trách nhiệm rất nặng, chỉ cần một khi sơ ý thì chẳng những hại bản thân mình còn hại luôn cả đồng đội.
"Ha hả, đội trưởng Vương yên tâm, tôi đảm bảo sẽ bảo vệ cửa chính thật tốt!"
Vương Quân liếc mắt nhìn Lý Dũng một cái rồi lấy một điếu thuốc trong ngực châm lên hút.
"Đội trưởng Vương, cho tôi hút một ngụm đi!" Lý Dũng thấy Vương Quân ở đối diện hút thuốc thì cũng thèm chết được.
"Được, hút thêm một ngụm nữa thì cho cậu." Vương Quân lại hung hăng hút thêm một ngụm nữa rồi đưa một nửa còn lại cho Lý Dũng.
"Ha ha ha, đội trưởng Vương nhà ta là nghĩa khí nhất!" Lý Dũng cảm kích nhìn đội trưởng để lại hơn nửa điếu thuốc lá cho cậu ta.
"Lo mà hút thuốc của cậu đi!" Vương Quân đột nhiên nâng súng lên hướng về phía trước.
"Chuyện gì vậy đội trưởng Vương?" Lý Dũng thấy sắc mặt của đội trưởng không đúng thì cũng lập tức đi qua.
"Nghe thử xem, có phải có tiếng động cơ ô tô không?" Vương Quân cần thận duỗi tai nghe.
"A, hình như là có. Chắc không phải là tang thi đó chứ?" Lý Dũng lo lắng nhìn Vương Quân hỏi.
"Đánh rắm, tang thi mà biết lái xe đi ra ngoài hả?" Vương Quân xem thường nhìn cậu ta nói.
"Cũng đúng, vậy đó là, là người sống sót?" Hiện giờ có thể lái xe ra ngoài cũng chỉ có người sống sót mà thôi!
"Những thứ đó heo chó không bằng còn gớm hơn cả tang thi, nếu không phải muốn đoạt xe của chúng ta thì cũng là muốn đoạt vật tư của chúng ta." Nhớ tới những người sống sót trước đó đã từng gặp, Vương Quân chán ghét bĩu môi, những kẻ đó không một ai là người tốt!
"Còn không phải vậy sao, những kẻ đó còn đáng ghét hơn cả tang thi!" Lý Dũng cũng tán đồng nói.
Tiếng động cơ từ xa đến gần, rất nhanh từ tuyến đường chính lái qua đây.
"Thủ ở cửa, đừng chạy loạn!" Vương Quân lệnh một câu rồi cầm súng chạy về phía giao lộ.
"Dừng lại bên đường, nếu không ông sẽ bắn bọn bây!" Thấy chiếc minibus màu trắng bạc trong tầm nhìn, Vương Quân lập tức ngăn lại, dùng sùng trong tay mình nhắm vào đám người trong chiếc minibus.
"Anh Giang, có chuyện gì vậy? Người này là ai?" Nhìn thấy có người chắn ở giữa đường, Tiểu Lưu phụ trách lái xe nhìn về phía Giang Canh đang ngồi ở ghế phụ bên cạnh.
Giang Canh là người lợi hại nhất trong đám người này và cũng là đầu tàu của bọn họ nên gặp vấn đề gì mọi người đều nghe Giang Canh.
"Không sao, dừng xe bên đường đi." Giang Canh lên tiếng.
Trong tay của người ta có súng, dĩ nhiên không nên cương quá sớm.
Thấy chiếc minibus dừng lại khoảng 50 mét ở trước mình, Vương Quân liền vài bước chạy qua, dùng họng súng gõ vào cửa thủy tinh của đối phương.
"Vị đồng hương này, chúng ta..." Giang Canh còn chưa nói hết câu thì Vương Quân đã mở to mắt trừng gã.
"Thiếu lôi kéo làm quen đi, tôi không quen biết anh, thôn này là chúng tôi tới trước, các người không được vào thôn." Vương Quân đảo mắt nhìn 4 nam 3 nữ trong minibus rồi trực tiếp mở miệng đuổi người.
"Nè, anh là ai hả, anh là cái giống gì mà không cho chúng tôi vào thôn?" Một tên tóc nhuộm vàng khó chịu trừng mắt nhìn người đàn ông cao lớn mặc áo lông vũ màu lam đang đứng bên ngoài xe hỏi.
"Cậu quản ông đây là ai, các người dám lái xe vào thêm chút nữa xem coi ông đây có bắn không." Vương Quân nhấc họng súng nhắm ngay tên tóc vàng.
"Anh, anh..." Tên tóc vàng lúng túng nhìn họng súng đen nhánh, sợ tới mức không dám nói thêm gì nữa.
"Vị đại ca này, chúng tôi là người sống sót ở thôn Lũng Tây, cậu cho chúng tôi vào thôn tìm ít thức ăn ấm bụng chút đi. Chúng tôi đã đói bụng ba ngày nay rồi!" Một phụ nữ đầu bù tóc rối quần áo rách tung tóe đáng thương cầu xin.
"Trong thôn không có vật tư, chúng tôi đã xem qua hết rồi, các người vẫn nên đi tìm một nơi khác đi." Vương Quân vẫn không dao động như cũ.
"A, là như vậy sao." Nghe thấy vây, một cô gái khác không khỏi có chút thất vọng.
"Vị đại ca này, anh có thể..."
"Không thể, vật tư của chúng tôi còn không đủ ăn đâu. Nhanh chạy đi ngay!" Vương Quân khó chịu tiếp tục đuổi người.
Âu Dương Húc đang ăn cơm đột nhiên buông chén đũa xuống trừng to mắt nhìn ra ngoài cửa phòng.
"Việc gì vậy?" Ngô Hạo Thiên kỳ quái nhìn biểu tình của cậu.
"Ả tới!" Âu Dương Húc nhàn nhạt nói, cậu đứng dậy cầm lấy áo khoát chạy ra khỏi phòng.
"Tiểu Húc." Ngô Hạo Thiên cũng lập tức lấy áo khoát đuổi theo.
END CHƯƠNG 77.