Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

CHƯƠNG 73: VƯƠNG QUÂN ĐÁNG THƯƠNG


9 tháng

trướctiếp

CHƯƠNG 73: VƯƠNG QUÂN ĐÁNG THƯƠNG

Thấy Âu Dương Húc đi tới chỗ mình, Vương Quân gương mặt tươi cười đi lấy lòng.

"Chị dâu, nếu cậu còn chưa hả giận thì cứ đá tôi thêm hai cái nữa, nhưng đừng đánh vào mặt tôi đó, đánh vỡ mặt tôi sẽ không kiếm được vợ." Vương Quân cười hì hì nói.

"Đánh anh? Đánh anh được cái gì, hôm nay ông đây sẽ khiến cho anh phải lột một lớp da. Người tới, giữ chặt anh ta trên đất lại cho tôi!"

"Rõ!" Lời Âu Dương Húc vừa nói ra, một đội người lập tức đi lên, ba chân bốn cẳng ấn Vương Quân giữ chặt trên đất.

Âu Dương Húc lấy cây kéo từ trong hòm thuốc của mình ra, cắt ống quần của Vương Quân.

"Âu Dương!" Trần Đông cũng tới đây để hỗ trợ.

"Đè chân của anh ta lại, đừng để anh ta động đậy!" Âu Dương Húc nói.

"Được." Trần Đông làm theo.

Âu Dương Húc lấy dao phẫu thuật ra, mặc kệ Vương Quân có đau hay không trực tiếp rạch một đường lên vết thương trên đùi của Vương Quân. Sau đó lấy một lọ nước Dược Tuyền bắt đầu rửa sạch vết thương cho Vương Quân.

"A, a, a nha..."

Vương Quân bị ấn chặt trên đất phát ra từng tiếng kêu thảm thiết như tiếng giết heo, mà từng khối từng khối thịt hư thối và máu đen ở vết thương trên đùi cũng một đống một đống rớt xuống dưới.

Đến khi rửa sạch sẽ xong xuôi thì toàn bộ 1/2 cẳng chân của Vương Quân đã hoàn toàn không còn da thịt, chỉ còn lại lớp xương trắng khiến cho tất cả mọi người phải mở to mắt mà nhìn.

Này, này mẹ nó quá khủng bố rồi đó!

"Trần Đông, lấy thuốc cầm máu bôi cho anh ta đi!" Âu Dương Húc kêu Trần Đông bôi thuốc.

"Ừ." Trần Đông gật đầu, vội vàng làm theo.

Âu Dương Húc lại lấy một lọ nước khác đưa cho người bên cạnh Vương Quân.

"Chị dâu." Khi đội viên nâng người dậy để cho uống nước, sắc mặt Vương Quân đã tái nhợt như tờ giấy, tiều tụy tới không còn một giọt máu.

"Vương Quân, lúc này tôi cạo một tầng da thịt của anh, anh phải nhớ kỹ lấy cho tôi. Nếu anh có thêm lần thứ ba nào nữa, ông đây sẽ cạo hai tầng da thịt của anh!" Âu Dương Húc vẻ mặt xấu xa nhìn đối phương, lạnh giọng uy hiếp.

"Được, tôi biết, tôi biết rồi." Vương Quân tỏ vẻ đã hiểu.

"Âu Dương quân y, chân của đội trưởng Vương..."

Trương Lộ nhìn thấy chân của Vương Quân lộ ra nửa đoạn xương trắng thì cảm thấy tim nhói đau, đau tới rối tinh rối mù. Cho dù không bị biến thành tang thi, nhưng loại xẻo thịt đổ máu này cũng tuyệt đối không phải người bình thường có thể chịu đựng được! Nếu không phải Vương Quân vì cô mà bị thương thì hiện tại người đang nằm trên đất bị tra tấn đến chết đi sống lại chắc chắn chính là cô!

"Không có gì, hấp thu nguồn năng lượng W nhiều hơn chút là được. Nhanh thì năm ngày, chậm thì mười ngày là chân của anh ta sẽ đầy trở lại." Âu Dương Húc nói.

"Chị dâu, sẽ không có vấn đề gì chứ?" Lưu Chí Siêu lo lắng hỏi.

"Không có việc gì đâu, chỉ là nếu hết thuốc giảm đau thì sẽ đau lại thôi!" Âu Dương Húc trả lời.

Mọi người nghe xong "..."

"Tất cả mọi người nghe cho rõ đây. Hôm nay tôi trịnh trọng nói lại thêm một lần nữa, nếu lần tới ai lại bị tang thi sơ cấp cào hoặc cắn trúng, ông đây tuyệt đối sẽ lột hai lớp da của hắn, cho hắn đang sống sờ sờ bị đau chết!" Tầm mắt Âu Dương Húc đảo qua mọi người.

Thấy tầm mắt Âu Dương Húc đảo qua, mọi người không khỏi rùng mình một cái. Ai cũng cảm thấy lạnh sống lưng.

"Tiểu Húc nói rất đúng. Khi đối mặt với tang thi, mọi người phải càng thêm cẩn thận, dù sao thì dị năng chữa trị của Tiểu Húc cũng chỉ mới sơ cấp. Nếu chúng ta bị cấp một, cấp hai hoặc tang thi cấp cao hơn cào hoặc cắn trúng thì Tiểu Húc cũng không có cách nào cứu mọi người được. Vì vậy mọi người phải tự có trách nhiệm với mạng sống của mình, nhất định phải nghe theo sắp xếp, chú ý cẩn thận!" Ngô Hạo Thiên nhấn mạnh lần nữa.

"Rõ, đội trưởng, chúng tôi đã biết!" Mọi người gật đầu.

"Lúc nãy tôi phạt Vương Quân, cũng hy vọng mọi người lấy đó làm gương." Âu Dương Húc nghiêm túc.

"Rõ, chị dâu, chúng tôi đã biết!" Mọi người đồng thanh.

Nâng Vương Quân dậy, tất cả ra khỏi hộ nông dân này rồi đi tới một tòa đại viện có sân nhà rất lớn.

Trong viện này có năm gian nhà ngói khang trang, đồ vật đầy đủ, sân cũng đủ rộng lớn. Vì thế, Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc quyết định đem nơi này trở thành nơi cư trú tạm thời của bọn họ.

Để mọi người đem xác tang thi dọn đi rồi quét tước sạch sẽ xong xuôi, Ngô Hạo Thiên mới bắt đầu phân chia phòng ở. Phòng ở phía Tây vừa sạch sẽ lại vừa lớn nên Ngô Hạo Thiên phân cho ba người phụ nữ trong đội. Đằng sau phòng phía Tây có một giường sưởi nhỏ, Ngô Hạo Thiên cho người khiêng Vương Quân đang bị thương nâng đi vào, lại phân phó Triệu Thiết Trụ phụ trách chăm sóc người bệnh Vương Quân.

Phía Đông có ba phòng, giường sưởi bằng gạch trong phòng lớn hơn một chút thì bảy, tám người có thể ngủ chung với nhau, còn có thêm một giường đôi lớn. Âu Dương Húc lo lắng không đủ giường nên lại lấy ba giường đôi lớn từ không gian ra, như vậy thì 15, 16 người ngủ không thành vấn đề. Mặt khác, đằng sau phòng phía Đông còn có một phô giường sưởi, tất nhiên thành chỗ của Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc. Phía Bắc là phòng bếp, tạm thời chưa dùng đến.

Sau khi sắp xếp xong chỗ ở, mọi người người nên dọn dẹp thì đi dọn dẹp, nên nấu cơm thì đi nấu cơm, bận rộn lên nhưng cũng trật tự nề nếp.

Nhìn Trần Đông đang ngồi trong sân rửa rau, Thiết Minh yên lặng đi qua hỗ trợ. Trần Đông giật mình nhìn Thiết Minh qua giúp mình sau đó cúi đầu tiếp tục rửa rau.

"Cơm chiều ăn gì?" Thiết Minh hỏi.

"Sườn hầm đậu que với cơm trắng." Trần Đông ngẩng đầu nhìn hắn trả lời.

Thiết Minh nghe xong nhướng mày. Không thể không nói, thức ăn của đại đội bộ đội đặc chủng này thật sự không tệ! Trên cơ bản cứ mỗi 3, 5 ngày là có thể được ăn thịt!

"Các nàng đâu?" Thiết Minh lấy gạo ra giúp Trần Đông vo gạo.

Kỳ lạ, bình thường nhiệm vụ nấu cơm này đều do Trần Đông và ba người phụ nữ cùng nhau làm. Hôm nay sao lại chỉ còn một mình Trần Đông thôi thế? Vậy ba người phụ nữ đi đâu rồi?

"Dì với Phỉ Phỉ đi dọn dẹp phòng ở. Trương Lộ đi qua chỗ Vương Quân!" Vì vậy chỉ còn dư lại mỗi cậu.

"Ừ." Thiết Minh đổ nước, đem nồi nấu gạo bỏ vào nồi cơm điện.

"Thiết Minh, có phải anh cũng thấy tôi rất vô dụng không?" Nhìn người đàn ông đang bận rộn nấu cơm, Trần Đông đột nhiên toát ra một câu.

Người đàn ông nghe thấy vậy thì sửng sốt, nghiêng đầu nhìn gương mặt buồn bã của Trần Đông.

"Mỗi người đều trải qua không giống nhau nên tố chất tâm lý không giống nhau, năng lực cũng không giống nhau." Nói thật ra biểu hiện hôm nay của Trần Đông thật sự cùi bắp đến mức khiến cho người khác rất bực mình. Nhưng Thiết Minh biết dù sao Trần Đông cũng không phải xuất thân từ bộ đội đặc chủng. Làm một bác sỹ, cậu ta có chướng ngại tâm lý, cách bắn súng không chuẩn xác, những điều này đều không thể tránh được. Hắn cũng không nên quá khắt khe với cậu.

"Thật ra nếu không có phát súng đó của anh thì chỉ sợ hiện giờ tôi cũng sẽ giống như Vương Quân phải nằm ở trên giường." Nghĩ đến một đoạn xương trắng trên chân của Vương Quân, Trần Đông tới giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Chỉ kém một chút nữa thôi thì chắc cậu cũng sẽ bị như thế đó!

"Nếu cậu muốn sống sót và không muốn cho bạn bè của cậu lúc nào cũng phải bận lòng vì cậu thì cậu cần phải khắc phục bản thân mình, bớt cái tính "cứu tử phù thương*" của cậu lại, không được nhân từ nương tay với quái vật!"

(*Cứu tử phù thương: chỉ chung việc trị bệnh cứu người.)

Hôm nay gặp tang thi bé gái đó, Trần Đông do dự vì cậu không đành lòng nổ súng, nhưng tới lần thứ hai gặp được tang thi bé trai 8 tuổi cậu cũng vẫn chần chừ, tuy là sau đó cuối cùng cậu cũng nổ súng nhưng lại không bắn trúng. Lần thứ ba gặp được tang thi là ông cụ, Trần Đông vẫn không nỡ như cũ, mà ba lần này đều do Thiết Minh giải quyết giùm cậu nên Trần Đông mới không tới mức bị cào hoặc bị cắn trúng.

"Ừ, tôi sẽ cố gắng. Hôm nay cám ơn anh!" Trần Đông nghiêm túc cám ơn đối phương.

"Không có gì, chúng ta là đồng đội hơn nữa còn là cùng một tiểu đội!" Thiết Minh đáp.

Nếu đều cùng ở trong một đội ngũ, dĩ nhiên chính là người môt nhà rồi!

"Ừ, tin tưởng tôi, tôi sẽ nỗ lực. Tôi sẽ không làm cho Âu Dương thất vọng, tôi cũng tuyệt đối sẽ không phụ ân cứu mạng của anh đối với tôi." Trần Đông gật đầu hứa. Là một thành viên trong đội ngũ, cậu không được cũng không thể trở thành người kéo chân sau, vì vậy cậu cần thiết trở nên kiên cường hơn!

Nhìn Trần Đông nói chuyện nghiêm túc như vậy, Thiết Minh khẽ gật đầu, khóe môi không tự chủ được mà gợi lên một nụ cười nhạt như ẩn như hiện.

Đến giờ cơm chiều, Triệu Thiết Trụ đưa cơm đến phòng sau phía Tây.

Vương Quân ngẩn người ngồi trên giường đất nhìn cơm chiều Triệu Thiết Trụ đưa tới.

"Nè, cậu đưa cơm kiểu gì thế? Cậu định lấy nhiêu đây nhét kẽ răng tôi thôi à?"

Gì vậy, nửa chén cơm thêm nửa chén đồ ăn. Nhìn trong chén chỉ có mấy cây đậu que có thể đếm được trên đầu ngón tay cùng với hai khối xương sườn, Vương Quân trợn trắng mắt. Đây gọi là gì? Ngược đãi người bệnh đúng không?

"Là, là chị dâu nói. Từ hôm nay trở đi, thức ăn của anh sẽ bị giảm đi phân nửa, để anh, để anh nhớ cho kỹ!" Triệu Thiết Trụ nói lại nguyên văn câu nói của Âu Dương Húc cho Vương Quân.

Vương Quân nghe thế lập tức héo rũ. "Xong rồi, xong rồi, xem ra lần này tôi đã chọc chị dâu tức lắm rồi."

"Thật ra cũng không thể trách chị dâu tức giận như thế, nếu như, nếu như tang thi sơ cấp mà chúng ta cũng không đối phó được thì về sau chỉ sợ thật sự sẽ thành thức ăn cho tang thi mất." Triệu Thiết Trụ nói tới đây đầu cũng rũ xuống.

Haiz, tang thi gì đó thiệt là đáng ghét chết mất thôi!

"Được rồi, tôi biết rồi, cậu trở về đi." Vương Quân xua xua tay.

"Vâng, vậy đội trưởng Vương ăn cơm. Tôi đi đây." Triệu Thiết Trụ xoay người rời đi.

Mọi người ngồi ở trong sân chia làm hai bàn, chỉ phái ra bốn người gác ở cửa lớn còn những người khác đều ngồi ăn cơm chung với nhau.

Trương Lộ bới đầy tô cơm, lại múc thêm một chén đồ ăn rồi lén lút rời khỏi bàn ăn.

"Chị họ, chị đi đâu vậy?" Lưu Phỉ Phỉ khó hiểu nhìn chị họ phải đi.

"À, em ăn trước đi, chị về phòng ăn." Vương Quân bị phạt nên chỉ có một chút thức ăn chắc chắn nhất định ăn không đủ no nên Trương Lộ muốn đem thêm cơm cho hắn.

"Em đi với chị!" Lưu Phỉ Phỉ đứng dậy muốn đi theo.

"Không cần, em ở lại ăn cơm với dì đi!" Trương Lộ lắc đầu nhanh chóng đi khỏi.

"Kỳ ghê, đang yên đang lành sao lại phải về phòng ăn chứ?" Lưu Phỉ Phỉ khó hiểu nhìn bóng dáng Trương Lộ.

"Con bé đi đưa cơm cho thằng nhóc Vương Quân đó." Tần Phương mỉm cười giải thích.

"À." Lưu Phỉ Phỉ hiểu rõ gật gật đầu. Thì ra là thế!

END CHƯƠNG 73.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp