CHƯƠNG 72: VƯƠNG QUÂN BỊ CÀO TRÚNG

Trong sân nhỏ của một hộ nông dân, tất cả những thành viên trong tiểu đội một đang vây quanh đội trưởng Vương Quân của họ.

Trương Lộ cắn môi không nói được câu nào, gắt gao nhìn chằm chằm vào vết thương bị cào trúng trên chân của Vương Quân.

Sau khi bọn họ đi vào viện này tổng cộng gặp ba con tang thi, hai con là hai vợ chồng hơn 60 tuổi, một con còn lại là bé gái khoảng 4 tuổi. Vốn là những đồng đội khác đã giải quyết xong hai vợ chồng nông dân kia rồi, nhưng đột nhiên tang thi bé gái từ chỗ tối vọt ra nhào về phía cô.

Khi nghe được động tĩnh, Trương Lộ lập tức giơ súng trên tay mình lên.

Vốn dĩ cô có thể chỉ cần một đạn là có thể kết liễu con tang thi đó. Nhưng nhìn thấy thân thể bé nhỏ đó thì Trương Lộ lại chần chừ. Bé vẫn chỉ là một bé con thôi a!

Nhưng cũng chính vì cái chớp mắt do dự ngắn ngủi đó mà đã khiến cho tang thi bé gái có cơ hội nhào lên người cô.

Ngay vào lúc Trương Lộ tuyệt vọng nghĩ rằng bản thân cô sẽ bị cào trúng và sẽ bị biến thành tang thi thì Vương Quân đột nhiên đẩy cô ra.

Đến khi Trương Lộ từ trên đất bò dậy thì Vương Quân đã nổ súng giết chết tang thi bé gái, nhưng cùng lúc đó hắn cũng bị tang thi bé gái đó cào ra ba vệt máu.

Lúc nhìn thấy ba vệt máu trên đùi Vương Quân, Trương Lộ cảm thấy choáng váng, máu đang chảy ra là màu đen! Dù bé gái có nhỏ tuổi như thế nào đi nữa thì cũng là tang thi cơ mà. Mà Vương Quân bị tang thi cào trúng thì chỉ có nước bị biến thành tang thi.

Nghĩ đến kết quả này, sắc mặt Trương Lộ tức khắc trắng bệch không còn chút máu.

Trong mấy ngày từ lúc cô được phân vào tiểu đội một, vị đội trưởng Vương Quân này vẫn luôn săn sóc cô, lại thường hay huấn luyện riêng cho cô. Tuy rằng đối phương không nói thẳng ra nhưng Trương Lộ không ngốc, vừa nhìn là biết tâm tư của Vương Quân đối với mình.

Có điều với thời thế bây giờ, kiếm miếng cơm ăn còn khó khăn, Trương Lộ không có tâm tình nghĩ đến chuyện này. Huống chi, cô cùng với em họ Lưu Phỉ Phỉ bị nhốt ở làng du lịch suối nước nóng lâu như vậy, nhân tính ghê tởm, lòng người ác độc trong mạt thế như thế nào, cô đã tận mắt chứng kiến và hiểu quá rành. Chẳng hạn như việc vì mạng sống của mình mà đẩy người khác vào đàn tang thi hay vì thức ăn mà giết luôn cả cha mẹ mình...nên tâm lý phòng bị của cô rất cao. Ngoại trừ em gái họ Lưu Phỉ Phỉ cùng lớn lên từ nhỏ thì Trương Lộ tuyệt đối không thể vô điều kiện tin tưởng bất kỳ kẻ nào. Vì thế nên dù cho ngày thường Vương Quân có săn sóc cô thế nào đi nữa, cô vẫn luôn đề phòng, chưa bao giờ tin chứ đừng nói gì đến vấn đề tình cảm.

Nhưng là hôm nay, nhìn thấy người đàn ông mà cô chỉ vừa mới quen biết ngắn ngủn vài ngày đây thôi vậy mà, vậy mà tình nguyện đánh cược mạng sống của mình vì cô, Trương Lộ thật sự không biết diễn tả rung động trong lòng mình như thế nào nữa.

Cô cho rằng con người trong mạt thế luôn ích kỷ, sẽ không ai ngốc mà vì ai khác hy sinh. Tuy nhiên hôm nay Vương Quân lại thay đổi thế giới quan của cô, cho cô biết rằng thì ra trên thế giới này vẫn còn có người vì người khác mà hy sinh, chẳng qua là trước đây cô chưa từng thấy, chưa gặp được mà thôi!

"Đội trưởng Vương!" Những đội viên khác nôn nóng nhìn Vương Quân.

"Lý Dũng, Triệu Thiết Trụ, hai người mau đi, mau đi tìm chị dâu lại đây cứu tôi!" Vương Quân phân phó.

Chị dâu đã từng nói sau khi bị nhiễm virus tang thi thì tốt nhất không nên lộn xộn khiến máu lưu động quá nhanh dẫn tới độc tính phát tán, cho nên lúc này Vương Quân trực tiếp ngồi xuống dưới đất, dặn người nhanh chóng đi tìm Âu Dương Húc.

"Rõ!" Hai người vội vàng bỏ đi.

"Đội trưởng, đội trưởng Vương." Trương Lộ đứng ở bên cạnh Vương Quân, âm thanh có chút run rẩy.

"Không có gì, không phải do cô, một lát chị dâu tới sẽ không sao hết." Vương Quân vừa nói vừa cười với cô.

Trương Lộ nghe Vương Quân an ủi mình nhưng cũng không thấy tốt hơn, ngược lại càng cảm thấy áy náy. Nếu cô không chần chừ mà giết ngay con tang thi đó thì đội trưởng Vương làm gì sẽ bị thương chứ? Vì vậy việc này nói đến cùng đều là trách nhiệm của cô.

Thật ra trước đó, Âu Dương Húc cũng đã nói rất rõ ràng rằng nơi này không còn ai sống sót, chỉ có tang thi, yêu cầu tất cả mọi người không cần nương tay. Nhưng lại không nghĩ tới bản thân cô vừa do dự vài giây là đã hại người khác bị thương vì mình.

Triệu Thiết Trụ và Lý Dũng đi ra ngoài không tới ba phút thì gặp ngay Âu Dương Húc và Ngô Hạo Thiên cũng đang chạy tới.

"Chị dâu, đội trưởng Vương..."

"Tôi biết rồi." Âu Dương Húc lạnh mặt nhìn hai người rồi đi vào sân hộ nông dân này.

"Chị dâu tới đúng lúc quá, tôi biết cậu nhất định sẽ tới cứu tôi mà!"

Vương Quân thấy người tới thì vui vẻ ra mặt, không ngờ chị dâu lại tới nhanh như vậy.

"Tới đúng lúc? Vương Quân, tôi cmn thao cả nhà anh!" Âu Dương Húc không nói hai lời đi tới chỗ Vương Quân, một chân đá lăn Vương Quân đang ngồi dưới đất.

"Chị dâu??" Vương Quân rụt rụt cổ nhìn Âu Dương Húc như hổ rình mồi trừng hắn.

Sao lại có cảm giác hình như chị dâu đang tức giận thế? Ô ô, chị dâu mà nổi giận thì ghê lắm đó.

"Khốn nạn, anh cmn còn là người không? Chỉ trong vòng năm ngày, anh cmn để tang thi cào hai lần? Ngay cả tang thi sơ cấp cũng giết không được, anh mẹ nó đi ăn sh*t đi!" Âu Dương Húc một tay nắm cổ áo Vương Quân, một tay khác vung nắm đấm vào mặt hắn.

"Chị dâu, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi mà." Ăn hai quyền của cậu, Vương Quân bị đánh đến chảy máu miệng, một con mắt cũng bị đánh bầm, vội vàng ôm lấy tay Âu Dương Húc xin tha.

Âu Dương Húc nhướng mắt nhìn cái tên ngu ngốc này nhận sai, bỏ tay Vương Quân đang nắm lấy tay mình ra, đứng thẳng người lại còn không quên đá thêm hai cái.

Tất cả những đội viên nhìn Âu Dương Húc hành hung Vương Quân đều sợ ngây người. Ngày thường đội trưởng Vương và đội trưởng Lưu đều nói chị dâu mà nổi giận lên thì đáng sợ như thế nào nhưng bọn họ đều cảm thấy nói quá lên rồi. Dù sao nhìn Âu Dương Húc vừa lịch thiệp vừa tao nhã làm sao có thể lợi hại như họ nói được a. Nhưng mà hôm nay, bọn họ đã thật sự được mở rộng tầm mắt!

Chị dâu quả nhiên uy vũ, không hổ là người của lão đại!

Trương Lộ thấy Âu Dương Húc không phải tới để cứu người mà là vung tay đánh Vương Quân một trận khiến cô choáng váng không kém.

Đây là tình huống gì vậy, không phải nói Âu Dương quân y có dị năng chữa trị hay sao? Sao lại tới đây đánh người mà không cứu người chứ?

"Chị dâu, cậu đánh cũng đánh cho hả giận rồi, mau trị cho tôi đi. Nếu không thì tôi sẽ biến thành tang thi mất." Vương Quân với con mắt bầm như gấu trúc từ trên đất bò dậy, đáng thương nói.

"Hừ, biến đi, tôi ngồi ở đây chờ, chờ tới khi anh biến hình xong rồi, ông đây một phát bắn chết anh." Âu Dương Húc vừa nói vừa lấy súng nhắm ngay đầu Vương Quân.

"Chị dâu, đừng mà, cậu cứu cứu tôi đi." Vương Quân đáng thương năn nỉ.

"Tang thi sơ cấp cũng không đánh lại, tôi việc gì phải cứu đồ bỏ đi như anh, lãng phí vật tư của đoàn đội à?" Âu Dương Húc nói.

"Tôi..." Bị Âu Dương Húc nói chặn họng, Vương Quân há miệng thở dốc lại không biết trả lời thế nào.

"Không, không phải lỗi của đội trưởng Vương, là do tôi, là tôi sai. Đội trưởng Vương vì cứu tôi nên mới bị tang thi cào trúng." Trương Lộ vội vàng vì Vương Quân giải thích. Chuyện này là do cô sai, không thể để Vương Quân gánh tội giùm cô được.

"Tôi không muốn biết anh ta bị thương như thế nào, tôi chỉ biết anh ta là bị tang thi sơ cấp cào thương." Âu Dương Húc nghiêm túc trả lời cô.

"Này..." Trương Lộ thấy sắc mặt Âu Dương Húc không tốt không khỏi cắn cắn môi.

Nói cách khác nghĩa là không còn đường cứu vãn sao? Âu Dương quân y sẽ không quản sao???

Âu Dương Húc nhìn mọi người một lượt rồi đi tới ngồi lên một bức tường thấp nửa người.

Nhìn thấy Âu Dương Húc bắt chéo chân ngồi trên bờ tường hoàn toàn không để ý tới Vương Quân, mọi người cũng bắt đầu sốt ruột.

"Đại đội trưởng..." Mọi người nhìn về phía Ngô Hạo Thiên.

"Này..." Ngô Hạo Thiên sờ sờ mũi nhìn người yêu bên cạnh. Hình như Tiểu Húc lâu rồi chưa tức giận tới như vậy.

Anh thừa nhận, Vương Quân trong vòng năm ngày bị tang thi cào trúng hai lần đúng là nên dạy dỗ một chút. Nhưng mà nói thế nào đi nữa thì Vương Quân là anh em của anh, anh cũng không thể thấy chết không cứu chứ?

"Không cứu, tang thi sơ cấp cũng giết không xong, vậy nếu là tang thi cấp một cấp hai thì làm sao bây giờ? Cả đám cứ dạy hoài không sửa thì không sống nổi được một năm ở mạt thế đâu, rồi cũng biến thành tang thi hết thôi." Âu Dương Húc gằn giọng, không hề nể mặt Ngô Hạo Thiên.

Ngô Hạo Thiên nghe vậy thì nhăn mày lại, không thể không nói Tiểu Húc nói rất đúng.

Nếu bây giờ ngay cả tang thi cấp một cũng giải quyết không được, vậy tới lúc phải đối phó với tang thi cấp một cấp hai không lẽ chỉ nói miệng là xong? Nếu Dược Tuyền của Tiểu Húc không có thăng cấp mà bọn họ lại gặp phải tang thi cấp cao thì có phải tất cả mọi người đều muốn đi theo biến thành tang thi hết à?

"Âu Dương quân y, xin cậu, xin cậu cứu đội trưởng Vương đi mà!" Trương Lộ trực tiếp quỳ xuống cầu Âu Dương Húc.

Âu Dương Húc hừ lạnh, liếc mắt nhìn Trương Lộ. "Trương Lộ, chắc cô cũng biết trước đó tôi và Ngô Hạo Thiên cho cô gia nhập đại đội bộ đội đặc chủng chính là vì nhìn trúng tiềm lực cũng như thái độ bình tĩnh, xử lý quyết đoán của cô. Chuyện hôm nay cô thật sự làm tôi thất vọng!"

Trương Lô cắn môi." Tất cả trách nhiệm tôi nguyện ý một mình gánh chịu, tôi tình nguyện nhận bất cứ trừng phạt nào của Âu Dương Húc quân y, cầu cậu cứu cứu đội trưởng Vương đi!"

Vương Quân nhíu mày nhìn Trương Lộ quỳ xuống đất cầu xin giùm mình. "Cô quỳ làm gì? Đứng lên!"

Tuy rằng lúc này thái độ Âu Dương Húc rất quyết tuyệt, dù có nói gì cũng sẽ không cứu Vương Quân. Nhưng trong lòng Vương Quân hiểu rõ chị dâu có tức giận đến thế nào cũng tuyệt đối sẽ không để hắn biến thành tang thi. Về việc này, bản thân Vương Quân vẫn nắm chắc được.

"Đúng đó, đúng đó, chị dâu cậu mau cứu đội trưởng Vương đi."

"Phải rồi, cứu đội trưởng Vương đi mà."

"Đúng đó Tiểu Húc, cứu người trước cái đã rồi sau đó lại nghĩ cách trừng phạt hắn cũng được."

Ngô Hạo Thiên cũng lên tiếng khuyên nhủ.

Âu Dương Húc thấy mọi người vì Vương Quân cầu tình, đang hé miệng định nói gì đó thì lại nghe thấy tiếng bốp bốp vang dội.

Chẳng những Âu Dương Húc nghe được mà những người khác cũng nghe thấy, nhìn theo tiếng động thì tiếng bốp bốp lại vang lên lần nữa.

"Tiểu Lộ, cô làm gì?" Vương Quân nhìn trái nhìn phải thì thấy Trương Lộ đang tự vả mặt mình, muốn ngăn lại nhưng không ngăn được.

Trương Lộ vẫn cúi đầu quỳ trên mặt đất như cũ, hung hăng tự vả vào mặt mình.

"Chị họ, chị làm gì, chị làm gì vậy?" Lưu Phỉ Phỉ ở tiểu đội hai nghe tin vừa tới nhìn thấy tình huống như vậy thì sợ ngây người, cô lập tức chạy lên kéo lấy chị họ của mình.

"Phỉ Phỉ em đừng quản, đây là chuyện của chị!" Trương Lộ đẩy người ra, tiếp tục tự vả mặt.

Tiếng đánh vang tới như vậy, dù cho không nhìn thấy thì mọi người cũng cảm giác được mỗi cái tát vả vào mặt này không hề nhẹ một chút nào!

Thấy Trương Lộ tự đánh mình, đội viên tiểu đội một vốn ôm một bụng đầy oán giận với cô cũng phải nhăn mặt, không ngờ cô gái này vì cầu xin cho đội trưởng Vương mà có thể làm được tới mức này.

"Được rồi, đừng đánh, đừng đánh nữa!" Vương Quân vội vàng kéo Trương Lộ.

"Đội trưởng Vương là do tôi sai, là tôi hại anh!" Trương Lộ áy náy nói.

"Nói gì vậy? Không phải tôi không có việc gì sao?" Vương Quân vội phản bác.

"Được rồi!" Âu Dương Húc vung tay lên, từ đầu tường nhảy xuống đi tới trước mặt Vương Quân.

END CHƯƠNG 72.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play