CHƯƠNG: 74: VẼ HỐI LINH PHÙ
Sau khi dàn xếp tất cả mọi thứ, Ngô Hạo Thiên ra lệnh cho tiểu đội một ở lại chỗ này để gia cố tường viện, sau đó mang theo tiểu đội một và tiểu đội ba đi vào từng nhà trong thôn để tìm vật tư.
Ngoại trừ gạo, mì, rau xanh trong sân nhỏ, gia súc ở sân ngoài thì lúc này Âu Dương Húc lại đặt ra thêm một nhiệm vụ đặc biệt cho Ngô Hạo Thiên đó chính là tìm củi, một số lượng lớn bó củi để chuẩn bị cho trận tuyết lớn vào một tháng rưỡi sau.
Ở bên này, Ngô Hạo Thiên dẫn theo mọi người mỗi ngày đi thu vật tư. Trong nhà, Âu Dương Húc cũng không nhàn rỗi, cậu cầm tờ pháp đồ Tụ Linh Trận và bút vẽ trận pháp, Âu Dương Húc ngồi trên giường đất của mình ở trong phòng phía Đông vừa so sánh đối chiếu vừa vẽ lại trực tiếp lên trên giường.
Một trận pháp đồ có thể dùng cho tám người, vì thế Âu Dương Húc cần vẽ ba trận pháp đồ mới đủ cho tất cả mọi người sử dụng.
Âu Dương Húc mất hết ba ngày vẽ ba trận pháp đồ lên giường đất ở phòng phía Đông, giường đất ở phòng nhỏ đằng sau phòng phía Đông và cả giường đất ở phía Tây. Kế đó, Âu Dương Húc bắt đầu vẽ Hối Linh Phù lên người các đội viên trong đoàn. Mỗi người vẽ hai cái, hai ngày đầu còn chưa quen tay nên một ngày chỉ có thể vẽ 6, 7 cái nhưng sau đó càng vẽ càng thuần thục, chỉ sau ba ngày thì trên cơ bản một ngày có thể vẽ tới mười mấy cái.
Người khác là hai cái, nhưng Âu Dương Húc tính toán vẽ đến bốn cái cho Ngô Hạo Thiên. Ngô Hạo Thiên có thể chất rất tốt, chưa kể anh lại là vai ác lớn nhất, tư chất nghịch thiên cho nên Âu Dương Húc muốn vẽ cho anh nhiều hơn hai cái.
Ngô Hạo Thiên tươi cười nhìn phù văn thứ nhất sau khi vẽ lên cánh tay nhanh chóng thẩm thấu biến mất hoàn toàn trên làn da.
"Em cho anh đi cửa sau như vậy không sợ người khác nói em bất công à?"
"Hứ, em tình nguyện đó, bọn họ quản được sao?" Âu Dương Húc bĩu môi nói.
"Ngày mai bắt đầu rồi?" Ngô Hạo Thiên nhìn cậu hỏi.
"Ừ, đêm mai bắt đầu, phối hợp với phù văn, trận pháp và ngọc thạch cùng nhau hấp thu nguồn năng lượng W." Âu Dương Húc gật đầu.
"Thiết Minh, Trương Lộ, Lưu Phỉ Phỉ cũng vẽ xong rồi?" Ngô Hạo Thiên cười hỏi.
"Chưa, ngày mai sẽ vẽ cho bọn họ!" Ba người này là trường hợp đặc biệt nên Âu Dương Húc muốn để đến cuối cùng.
"Ừ."
"Đúng rồi, tên khốn Vương Quân thế nào rồi?" Bây giờ cũng đã qua năm ngày hẳn là tốt hơn chút rồi chứ?
"Ừ, cũng tốt hơn rồi. Nghe nói mấy ngày này Trương Lộ đều ở bên cạnh chăm sóc Vương Quân, khi thì đưa cơm khi thì giặt quần áo, hai người cứ như hình với bóng đấy."
Nói đến đây, Ngô Hạo Thiên cong cong khóe miệng.
"Được quá nha, xem ra trải qua chuyện này, Vương Quân muốn bắt lấy Trương Lộ càng dễ dàng hơn thì sao." Đây là việc mà Âu Dương Húc không hề nghĩ đến nhưng cũng coi như phát triển không tệ.
"Đúng vậy, anh cũng nghĩ như thế." Không thể không nói việc Vương Quân và Trương Lộ phát triển nhanh như thế này là việc Ngô Hạo Thiên không lường trước được nhưng anh lại thấy rất vui mừng.
"Được rồi, đã vẽ xong!" Âu Dương Húc vẽ xong phù văn cuối cùng liền đem mực nước và bút vẽ còn dư lại không bao nhiêu cất vào không gian.
"Cám ơn, bảo bối của anh."
Liếc nhìn người đàn ông đang ôm lấy eo của mình, Âu Dương Húc kéo cổ anh xuống gặm lên môi anh một ngụm.
"Làm sao, muốn à?" Ngô Hạo Thiên cười tà nhìn người yêu bé nhỏ trong lòng mình.
"Thôi bỏ đi, nhiều người như vậy, không tiện!" Hai người bọn họ đã vài ngày không cùng với nhau. Không có cách nào, điều kiện không cho phép mà! Mấy ngày này một đống người ăn chung với nhau, ở cùng một chỗ, thật quá bất tiện!
"Đi không gian." Ngô Hạo Thiên khẽ cắn lỗ tai người yêu, thấp giọng nói.
"Đi nhiều anh sẽ già." Âu Dương Húc vừa nói vừa luyến tiếc sờ sờ mặt anh.
Người đàn ông của cậu vô địch siêu cấp đẹp trai (aka sét đánh vô địch soái?J), cậu không muốn khiến anh bị lão hóa!
"Không sao, chỉ đi một lát, xong việc trở về ngay." Ngô Hạo Thiên dán môi ở bên tai cậu, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai cậu, âm thanh của anh phá lệ gợi cảm trêu chọc.
Âu Dương Húc bị liếm thân mình run rẩy, trong lòng cũng ngứa liền mang theo người đàn ông của cậu nhanh chóng đi vào không gian.
Vào tới không gian, Ngô Hạo Thiên hơi kinh ngạc nhìn thấy phía sau tòa nhà có kho hàng 300 mét vuông đánh số ④.
"Kho hàng lớn như vậy?" Còn lớn hơn phân nửa so với phòng ở của Tiểu Húc, kho này cũng quá lớn rồi đi?
"Ha ha ha, như thế thì sau này thu thập vật tư sẽ không cần lo lắng không có chỗ để để nữa, nhưng mà hệ thống nói em đã xoát đủ, không thể mua kho hàng tiếp được nữa." Hiện giờ Âu Dương Húc có kho 40 mét vuông số ②, kho 140 mét vuông số ③ và kho 300 mét vuông số ④. Ở phân khúc kho hàng ổn nhiệt đã đạt tới mức độ bão hòa rồi.
"Em đúng là giàu nứt đố đổ vách nha." Ngô Hạo Thiên bế người lên đi vào trong phòng.
"Ha ha ha, cũng nhờ công lao của mọi người thôi, chứ nếu chỉ bằng một mình em thì làm sao có thể giết được nhiều tang thi trong thời gian ngắn như vậy chứ?"
Nói đúng ra thì tích phân đạt được đều là công lao của tất cả mọi người. Vì vậy nếu có thứ gì tốt, Âu Dương Húc cũng không bao giờ quên mọi người, ví dụ như Tụ Linh Trận và Hối Linh Phù chẳng hạn.
"Phải rồi, em cũng vì mọi người làm rất nhiều việc!" Nếu không có giếng Dược Tuyền của Tiểu Húc, Vương Quân chắc phải chết đến hai lần. Nếu không có kho hàng của người yêu thì làm sao bọn họ còn có thể no bụng được ở mạt thế? Cho nên người yêu cũng đã vì đội ngũ này thật sự trả giá nhiều không kém.
"Vậy, anh muốn cám ơn em thế nào đây?" Âu Dương Húc nghiêng đầu cười hỏi anh.
"Một lát nữa anh nhất định sẽ hầu hạ em thiệt là tốt!" Ngô Hạo Thiên thò qua hôn hôn môi cậu.
"Sắc lang!" Âu Dương Húc dán ở lồng ngực anh hờn dỗi trừng mắt nhìn anh, tùy ý để anh ôm vào trong phòng.
(Các bạn muốn cảnh H+ à? Không có đâu các bạn tự tưởng tượng đi! J)
Ngày hôm sau, sau khi vào phòng của Âu Dương Húc, ba người Thiết Minh, Trương Lộ và Lưu Phỉ Phỉ an an tĩnh tĩnh ngồi ở một bên.
"Tôi nghĩ ba người cũng đã biết tôi đã vẽ Hối Linh Phù cho tất cả mọi người. Dị năng và tư chất của ba người không giống với những người khác nên tôi sẽ vẽ cho các người mỗi người ba cái Hối Linh Phù." Thật ra là hai cái Hối Linh Phù và một cái Trung Tâm Phù mà thôi.
Ba người nghe vậy thì ánh mắt sáng lên. Bọn họ biết Âu Dương Húc chỉ vẽ hai cái cho những người khác, vốn dĩ bọn họ nghĩ rằng Âu Dương Húc sẽ không vẽ cho bọn họ, nhưng lại không ngờ Âu Dương Húc sẽ vẽ cho bọn họ mỗi người ba cái.
"Thiết Minh, anh trước, cởi áo ra."
Thật ra Âu Dương Húc vẽ cho người khác đều vẽ trên cánh tay, chỉ có Ngô Hạo Thiên là vẽ hai cái trên cánh tay, hai cái ở sau lưng. Nhưng Âu Dương Húc muốn vẽ thêm Trung Tâm Phù nên nhất thiết phải vẽ ở phía sau tim thì mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất. Vì thế nên cậu mới kêu đối phương cởi áo.
Thiết Minh nghe Âu Dương Húc nói xong, không chút chậm trễ cởi áo ra, đưa sống lưng về phía Âu Dương Húc.
Âu Dương Húc lấy bút vẽ phù văn và mực nước ra, chăm chú vẽ cho Thiết Minh.
"Âu Dương quân y cậu thật là đỉnh. Vừa có dị năng không gian, dị năng chữa trị, lại còn có dị năng vẽ bùa và trận pháp nữa." Lưu Phỉ Phỉ sùng bái nhìn Âu Dương Húc, chân thành khen ngợi.
"Đại đội trưởng nói Âu Dương quân y là dị năng đa hệ, không biết Âu Dương quân y rốt cuộc có bao nhiêu dị năng thế?" Trương Lộ cũng tò mò hỏi.
Âu Dương Húc nghe thế thì cười. "Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm bởi vì có dị năng đã thức tỉnh nhưng có dị năng thì chưa."
Vì trước đó để không cần giải thích Tâm Nhãn, phù văn và trận pháp của Âu Dương Húc. Ngô Hạo Thiên chỉ có thể đem dị năng không gian của Âu Dương Húc thành dị năng đa hệ. Anh nói cho mọi người trong đội ngũ rằng Âu Dương Húc là dị năng giả đa hệ, có rất nhiều loại dị năng.
"Âu Dương quân y, cậu là dị năng giả đa hệ duy nhất trong đội ngũ của chúng ta phải không?"
"Đúng vây, dị năng đa hệ chiếm tỉ lệ là 1/500.000 cho nên muốn kiếm được một người có nhiều dị năng như tôi cũng không dễ dàng đâu."
Trong nguyên tác đúng là có nhắc tới người có dị năng đa hệ nhưng lại không nói tới ai mới là người có dị năng đa hệ, chỉ biết rằng dị năng đa hệ tỉ lệ là 1/500.000, cực kỳ hiếm thấy.
"Oa, lợi hại như vậy sao?" Lưu Phỉ Phỉ ngạc nhiên kêu lên, càng thêm thấy sùng bái Âu Dương quân y.
"Thật sự cũng phiền phức lắm, các người chỉ có một dị năng nên sau này thăng cấp sẽ rất nhanh nhưng tôi lại chỉ có thể từ từ thăng cấp từng cái, có một ít dị năng không sử dụng tới cũng chỉ có thể bỏ đi không thăng cấp."
Nghe vậy ba người đồng loạt gật đầu. Chính xác, tài nguyên là hữu hạn, muốn thăng cấp cùng lúc mười mấy, hai mươi mấy loại dị năng căn bản không có khả năng làm được.
"Vẽ xong." Âu Dương Húc mỉm cười.
"Cám ơn Âu Dương quân y." Thiết Minh nói lời cám ơn, mặc xong quần áo thì đi ra khỏi phòng.
"Hai người ai muốn vẽ trước?" Âu Dương Húc nhìn hai chị em họ.
"Tôi, tôi trước đi!" Trương Lộ có chút thẹn thùng cởi áo, ngồi trước mặt Âu Dương Húc.
"Áo lót cũng phải cởi ra." Âu Dương Húc đứng ở sau lưng Trương Lộ nói.
Nghe thế, mặt Trương Lộ đỏ lên nhưng cũng nghe lời cởi áo lót.
Âu Dương Húc cầm lấy bút vẽ, trong lòng không chút tạp niệm vẽ cho Trương Lộ.
"Vết thương của Vương Quân thế nào?" Trước đó vì bực mình nên Âu Dương Húc chẳng những cắt xén thức ăn của Vương Quân mà còn đem việc thay thuốc đẩy cho Trần Đông.
"À, đội trưởng Vương không sao cả, thêm hai, ba ngày nữa là có thể xuống giường đi đứng được rồi."
"Hết cũng nhanh thật đấy." Chỉ mới qua sáu ngày thôi, không nghĩ lại mau khỏi tới như vậy.
"Là chị họ, chị họ đem năm khối ngọc của chỉ đưa hết cho đội trưởng Vương, sau đó còn mượn thêm hai khối ngọc của tôi nữa cho đội trưởng Vương chữa thương." Lưu Phỉ Phỉ mật báo.
Vì giúp cho Vương Quân có thể hấp thu càng nhiều nguồn năng lượng W để nhanh chóng lành vết thương mà chị họ đã sáu ngày không hấp thu nguồn năng lượng W rồi, còn lo lắng mười khối ngọc không đủ, chị họ còn mượn thêm của mình hai cái nữa đưa cho đội trưởng Vương.
Âu Dương Húc nghe vậy thì thở dài. "Tôi không đưa nhiều ngọc thạch cho Vương Quân thật ra là chỉ muốn cảnh cáo hắn mà thôi!"
Thật ra Âu Dương Húc có rất nhiều ngọc thạch, cho dù phát cho hai mươi mấy người mỗi người năm khối thì trong tay cậu vẫn còn rất nhiều, nhưng cậu không cho thêm Vương Quân chẳng qua chỉ muốn cho hắn chịu tội mấy ngày để lấy đó mà nhớ cho kỹ.
"Tôi hiểu, tôi hiểu nỗi khổ tâm của Âu Dương quân y. Âu Dương quân y không hy vọng chúng tôi bởi vì cậu có dị năng chữa trị rồi không biết sợ mà luôn khinh địch để rồi mất mạng. Nhưng chuyện này thật là do tôi sai, đội trưởng Vương hoàn toàn chịu tội thay tôi."
Cứ nhớ tới cái chân lộ xương trắng đó của Vương Quân, Trương Lộ liền cảm thấy tim mình rất đau.
"Thôi, chuyện qua rồi, cô cũng không cần tự trách, ngã một lần khôn hơn một chút vậy, đừng tiếp tục phạm sai lầm cấp thấp như thế nữa, liên lụy đồng đội của mình." Âu Dương Húc tận tình khuyên bảo.
"Vâng, Âu Dương quân y yên tâm, tôi nhất định sẽ không đi lại vết xe đổ." Trương Lộ đem câu nói của cậu khắc vào tim.
END CHƯƠNG 74.