CHƯƠNG 70: BỐN TÊN TRỘM
Rạng sáng 3h15 phút, bốn cái bóng đen lặng lẽ đi tới chỗ đóng quân của đoàn đội Ngô Hạo Thiên.
Bốn người nhìn thấy một đám người trước nửa đêm còn tỉnh táo cầm súng đứng gác lúc này lại ngồi dưới đất ngủ tới tối tăm mặt mũi thì không khỏi thấy vui vẻ. Bốn người cẩn thận vòng qua những người lính đó, đi tới bên chiếc xe pickup.
"Vật tư nhiều thật đấy!" Bốn người vây quanh chiếc xe, nhìn thấy bố bồng trùm lên vật tư phồng lên rất cao thì mừng rỡ như điên.
"Đoàng..." Gã áo sơ mi vừa mới đụng tới bồng bố còn chưa kịp tháo dây thừng thì bị một viên đạn bạo đầu lấy đi tính mạng của gã.
"A..." Gã áo sơ mi lảo đảo, thân thể ngã xuống mặt đất.
"A..." Còn lại ba người quay đầu kinh ngạc nhìn về phía sau.
Trong chốc lát bị ánh sáng giống như ban ngày đâm vào mắt. Chờ đến khi ba người đã quen dần với ánh sáng chói mắt kia thì bọn họ mới phát hiện bản thân ba người đã bị hơn hai mươi mấy người ở xung quanh bao vây ở giữa.
Chưa kể hai mươi mấy họng súng đều đang nhắm vào đầu bọn họ.
"Đừng, đừng nổ súng, không phải là ý của bọn tôi, là gã, là gã sai khiến bọn tôi làm." Gã mắt kính vội vàng chỉ về phía thi thể của gã áo sơ mi, đem trách nhiệm đẩy hết cho người đã chết.
"Phải, phải, là gã bắt chúng tôi làm như vậy!" Hai gã khuyên tai cũng hùa theo.
"Ha hả, lá gan cũng lớn thật, vật tư của chúng tao mà bọn mày cũng dám trộm!" Ngô Hạo Thiên vươn tay, một súng bắn chết gã mắt kính.
"A, đại đội trưởng tha mạng a, tha mạng a." Hai gã khuyên tai chân mềm nhũn quỳ gối trên mặt đất vội vàng xin tha.
"Mẹ nó, bọn mày đúng là thứ hèn hạ vong ân phụ nghĩa, ông đây giết tang thi cứu bọn mày, cho bọn mày thức ăn nước uống lại còn cho xe để bọn mày chạy trốn, thế mà bọn mày lại nhớ thương vật tư của chúng tao. Thật là một đám súc sinh lòng lang dạ sói!" Vương Quân và Lưu Chí Siêu vừa chửi vừa trực tiếp giải quyết hai gã khuyên tai còn lại.
Sắc mặt Trương Lộ và Lưu Phỉ Phỉ tái nhợt như giấy nhìn bốn thi thể trên mặt đất. Nhưng dù sao cũng đang là mạt thế, cũng đã gặp qua tang thi nên dù có cảm giác sợ hãi cũng không hoảng loạn kêu la.
So với hai cô nàng thì Thiết Minh có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều, vẫn là một khuôn mặt lanh lạnh lẽo lẽo như cũ, không nóng không lạnh làm người khác khó có thể nhìn ra được cảm xúc. Tần Phương và Trần Đông cũng đã từng thấy qua, Âu Dương Húc giết người cũng đã gặp qua. Tuy rằng vẫn còn có chút chưa thích ứng thời buổi mạt thế hở một chút là giết chóc máu me nhưng hai người cũng hiểu rõ hiện tại là thời đại người ăn thịt người, mình không giết người khác thì cũng chỉ có thể chờ bị giết. Vì thế, không còn lựa chọn nào khác!
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Vì bên này động tĩnh quá lớn còn truyền ra tiếng súng nên những người sống sót ngủ trong xe buýt dĩ nhiên cũng bị đánh thức.
Một đám người đều xuống xe buýt, đứng một chỗ từ xa nhìn về phía nơi quân đội đóng quân xem có việc gì.
"Hình như là tiếng súng? Chẳng lẽ những người trong quân đội đó gặp được tang thi?" Gã đầu đinh hỏi.
"Ai biết được?" Lưu Hân nhìn những người khác cũng tỏ vẻ không biết.
"Bọn họ, bọn họ hình như đi tới đây thì phải?" Âu Dương Hải Đức nghe được tiếng bước chân đều đều thì la lên.
"Phải rồi." Nhìn thấy những người lính đang nhanh chân đi về phía bên này, những người sống sót đều hoảng hốt. Đã hơn nửa đêm còn hùng hổ dọa người như vậy chắc chắn không có việc gì tốt!
"Bao vây mọi người lại!" Ngô Hạo Thiên ra lệnh, các binh lính lập tức chạy tới vây mười bảy người sống sót còn lại vào giữa.
"Đại đội trưởng, ngài đây là..." Âu Dương Hải Đức nhìn đám người Ngô Hạo Thiên hùng hùng hổ hổ, muốn nói lại thôi.
Sao ông cảm thấy cảnh tượng này có vẻ không đúng lắm thì phải!
Không chỉ riêng Âu Dương Hải Đức cảm thấy không thích hợp mà những người sống sót khác cũng cảm giác được tình huống không ổn nên tự giác gom lại đứng chung một chỗ, giờ phút này trên mặt mỗi người đều hiện rõ vài phần khủng hoảng.
"Lũ hèn này, chúng tao cung cấp thức ăn, nước uống cho bọn mày, thế mà bọn mày lại còn dám đi trộm vật tư của chúng tao, đúng là heo chó không bằng!" Vương Quân khoát tay, bốn người lính ném bốn cổ thi thể tới trước mắt đám người sống sót.
"Á..." Những người sống sót nhát gan nhìn thấy thi thể trên đất đều cảm thấy sợ hãi thât sự.
"Đây là..." Ngay cả một vài người có lá gan lớn hơn một chút khi nhìn bốn cái xác này cũng không khỏi xanh mặt.
"Bốn người này vào chỗ của chúng tôi muốn trộm vật tư. Đã bị tôi bắn chết." Ngô Hạo Thiên lạnh giọng.
"Ngô đại đội trưởng, chuyện này không liên quan tới bọn tôi, không liên quan tới chúng tôi mà!" Hai người nhát gan vội vàng xin tha.
"Đúng vậy, chúng tôi không liên quan với bọn họ!"
"Phải phải, họ không liên quan tới chúng tôi." Những người sống sót khác lập tức sôi nổi lên tiếng tỏ vẻ không có liên can gì tới bốn người này.
"Tôi mặc kệ các người cùng bọn này có liên quan nhau hay không nhưng từ giờ trở đi đừng lại đi theo đoàn xe của chúng tôi nữa. Ai còn dám đi theo, bắn chết!" Ngô Hạo Thiên cảnh cáo.
"Đại đội trưởng, ngài không cho chúng tôi đi theo, vậy, vậy chúng tôi gặp phải tang thi thì phải làm sao bây giờ?" Một người sống sót khiếp sợ hỏi.
"Phải đó đại đội trưởng, ngài không thể bởi vì những người này mà đánh đồng với tất cả chúng tôi a!" Một người lớn tuổi vẻ mặt ủy khuất nói. Việc này vốn có liên quan gì tới bọn họ đâu, tại sao bọn họ phải vô tội chịu bị liên lụy chứ?
"Đại đội trưởng, ngài cho chúng tôi đi theo đi!" Những người sống sót khác cũng lên tiếng cầu xin.
"Các người cũng quá đáng quá đi, rõ ràng những người muốn trộm vật tư của các người cũng đã bị các người giết cả rồi, làm gì còn muốn bắt chúng tôi không cho chúng tôi đi theo chứ? Đường đi cũng không phải của các người." Lưu Hân không khách khí nói.
Những người này chính xác là muốn gây khó dễ, rõ ràng là đang tìm cớ không cho bọn họ đi theo!
"Đúng thế, đại đội trưởng, ngài cho chúng tôi đi theo phía sau đi. Chúng tôi đảm bảo việc này sẽ không phát sinh thêm lần nào nữa." Gã đầu đinh nghiêm túc đảm bảo.
"Đúng, chúng tôi có thể bảo đảm!" Những người khác cũng hùa theo.
"Phải đấy, các người không thể để nhiều người chúng tôi ở lại vùng hoang vu hẻo lánh thế này được, các người coi thường mạng sống của người khác quá rồi đấy!" Lưu Hân đúng lý hợp tình nói.
"Đứa con gái này thật phiền phức!" Ngô Hạo Thiên nghiêng đầu thâm ý nhìn thoáng qua hai chị em Trương Lộ và Lưu Phỉ Phỉ.
"Lưu Hân, câm miệng của cô lại, nơi này không tới lượt cô lên tiếng!" Trương Lộ lạnh giọng quát Lưu Hân.
Lúc trước ả Lưu Hân này vẫn luôn xa lánh bắt nạt hai chị em cô và Phỉ Phỉ, Trương Lộ đã sớm không vừa mắt ả.
"Hừ, mày tính thứ gì, có tư cách gì quản bổn tiểu thư, mày chẳng qua chỉ là một con điếm, một con đàn bà mua vui cho bọn lính thôi!" Đáy mắt Lưu Hân tràn ngập khinh thường nhìn đối phương.
Có gì đặc biệt hơn người đâu, còn không phải dựa vào việc lên giường với đàn ông mới có thể gia nhập đội ngũ người ta hay sao?
Trương Lộ nghe thế thì híp mắt, trong con ngươi xẹt qua một tia hung ác.
"Đoàng..."
Trương Lộ bóp cò bắn vào bụng của Lưu Hân. Một đạn này tuy rằng không đến mức chết người nhưng lại có thể tạo thành vết thương nặng.
"Mày, mày..." Lưu Hân cảm thấy đau đớn, cúi đầu thì thấy bụng bị bắn ra một lỗ nhỏ đầy máu.
"Lưu Hân, tao đã từng cảnh cáo mày, nếu mày còn dám khi dễ chị em tao, tao sẽ giết mày. Có điều mày không đem lời tao nói ra gì." Trương Lộ lạnh mặt nhìn gương mặt trắng bệch và vết thương đang không ngừng chảy máu của Lưu Hân.
Lưu Hân, nếu mày muốn chết thì tao sẽ cho mày toại nguyện!
"Mày, con đàn bà thối tha, con điếm thối, mày, mày là con đê tiện..."
Lưu Hân còn chưa nói xong, Trương Lộ lại nã thêm một phát súng. Một phát này bắn trúng ngực trái của ả.
Khóe miệng Lưu Hân run rẩy vài cái sau đó ngã xuống đất.
"Chị họ!" Lưu Phỉ Phỉ thấy Trương Lộ buông súng xuống thì lập tức chạy tới nắm lấy bàn tay còn đang phát run của chị cô.
"Chị không sao." Trương Lộ lắc đầu. Tuy rằng sắc mặt không tốt, nhưng cô tự nói với mình không sao cả. Bởi vì đây là mạt thế, cho dù tang thi hay là người sống đi nữa thì vì có thể sống sót, giết chóc là điều không thể tránh khỏi.
Ánh mắt Ngô Hạo Thiên tràn đầy tán thưởng nhìn Trương Lộ lần đầu giết người chỉ bằng hai phát súng là có thể giải quyết được, không hổ là vợ hai của nam chủ. Lần đầu giết người mà có thể bình tĩnh, lưu loát như vậy, đúng là nhân tài đáng để bồi dưỡng!
"Các người, các người đúng là không coi luật pháp ra gì, xem thường mạng người." Một gã thầy giáo từ trước đến giờ vẫn luôn bất mãn với đội ngũ của Ngô Hạo Thiên hét lớn.
"Đoàng..." Ngô Hạo Thiên không trực tiếp giết người mà nã một phát súng vào mũ lưỡi trai của gã thầy giáo.
Gã thầy giáo nhìn thấy mũ của mình rớt trên đất, thân hình run lên không dám nói thêm gì nữa.
"Chúng ta đi." Ngô Hạo Thiên ra lệnh, tất cả chiến sỹ bộ đội đặc chủng đều nhanh chóng rời đi, chỉ để lại mười sáu người sống sót với vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi.
Về tới chỗ dừng chân, thu dọn hết lều trại. Đoàn người Ngô Hạo Thiên cũng không ở lại lâu, năm chiếc xe xếp thành hàng dài, dọc theo quốc lộ lái đi khỏi nơi này.
Thấy đoàn xe của Ngô Hạo Thiên rời đi, gã đầu đinh nhìn những người sống sót khác.
"Chúng ta cũng đi nhanh đi, nơi này toàn xác chết, sẽ hấp dẫn tang thi tới đây!"
Những người sống sót khác nghe gã đầu đinh nói thì như ở trong mộng bừng tỉnh lại, lập tức chạy hết lên xe buýt.
Gã đầu đinh vội vàng khởi động xe, nôn nóng đi khỏi chỗ này.
"Không thể ngờ Trương Lộ lại tàn nhẫn gớm, dám giết luôn cả Lưu Hân!" Âu Dương Lan nhớ tới dáng vẻ giết người của Trương Lộ, ả tới giờ vẫn còn sợ hãi.
"Ha ha ha, hai đứa nó đã sớm lục đục với nhau. Chưa kể con điên Lưu Hân còn dám nói những lời như vậy trước mặt nhiều người thì làm sao Trương Lộ có thể buông tha cho nó được?" Mẹ của Âu Dương Lan khẽ thở dài.
Aiz, nếu tên Ngô Hạo Thiên đó có thể để ý tới con gái bà thì đỡ biết mấy.
Nhìn ánh mắt tiếc hận của mẹ, Âu Dương Lan làm sao lại không nhìn ra?
Âu Dương Húc, Trương Lộ, Lưu Phỉ Phỉ các người chờ đó, tao Âu Dương Lan tuyệt đối sẽ tìm một thằng đàn ông còn mạnh hơn cả Ngô Hạo Thiên, tao sẽ cho tụi mày biết rốt cuộc ai mới là người ở trên và ai sẽ là người bị chà đạp!
Âu Dương Trạch nhìn ngoài cửa sổ xe, có chút buồn bã mất mát.
Có một việc có lẽ người khác không chú ý đến nhưng mà gã có để ý. Đó chính là Thiết Minh, Thiết Minh cũng đã gia nhập đội ngũ kia rồi.
Tại sao, tại sao lại muốn tham gia đội ngũ đó, tại sao lại không ở bên cạnh em, tại sao ngay cả một lời nói cũng khinh thường nói với em.
Nghĩ đến người đàn ông ngày thường lạnh lùng nhưng lại luôn hỗ trợ gã vào những lúc gã cần nhất, Âu Dương Trạch cảm thấy thật đau lòng!
Không thể tin được, anh ấy vậy mà, vậy mà không một tiếng động rời đi! Không một chút lưu luyến gã!
END CHƯƠNG 70.