Hello mn, mình mới đọc được một truyện tuy chỉ có 4 chương ngắn thôi nhưng cảm thấy khá là dễ thương, nhẹ nhàng còn có hơi rung động nên muốn giới thiệu tới mn cùng xem nè~
https://www.wattpad.com/story/295802420-edit-ho%C3%A0n-g%E1%BA%A3-cho-thi%E1%BA%BFu-gia-ng%E1%BB%91c-nh%C3%A0-gi%C3%A0u
Chúc mn đều có thể có được một người luôn yêu thương và chiều chuộng mình cho riêng bản thân mình nhé! ^^
CHƯƠNG 69: MỸ NHÂN KẾ
Sự thật chứng minh kỹ năng sống tay không bắt cá hay dùng nhánh cây xiên cá cũng đòi hỏi trình độ kỹ thuật cao vì vậy nên ba người Âu Dương Húc, Trần Đông và Ngô Hạo Thiên ở dưới suối bận việc nửa ngày nhưng một con cá cũng không bắt được.
"Thôi, anh ở đây bắt cá đi, em với Trần Đông đi qua bên kia hái quả dại!" Âu Dương Húc bắt không được cá thì từ bỏ, túm Trần Đông đi hái trái cây.
Thế là Ngô Hạo Thiên cầm nhánh cây như cũ, đứng dưới suối để chờ bắt cá.
Âu Dương Húc và Trần Đông vừa mới đi không bao lâu thì lùm cây ở hạ du vang lên tiếng rì rào.
Ngô Hạo Thiên nghe thấy tiếng động thì trong lòng vui vẻ, khả năng có thỏ hoang gì đó. Nếu không bắt được cá, nếu có thể bắt được thỏ hoang hay gà rừng thì anh tin chắc là người yêu nhỏ của mình nhất định cũng sẽ vui vẻ. Ngô Hạo Thiên nghĩ thế liền đi lên bờ, lưu loát mang giày vớ, vuốt xuống ống quần.
Ngô Hạo Thiên cầm súng trên tay, cẩn thận đi tới bụi cỏ ở hạ dụ nhưng đập vào mắt không phải là dã thú mà là một bộ "mỹ nữ xuất dục đồ".
"A..." Nhìn thấy một người con gái thân mình trần trụi đang ngồi bên dòng suối tắm rửa, Ngô Hạo Thiên vội vàng xoay người muốn đi.
"Ngô đại đội trưởng!" Âu Dương Lan ngâm ngâm cười đứng dậy chặn lại bước đi của anh.
"Có việc?" Ngô Hạo Thiên lạnh giọng.
"Chúng ta thế này mà có thể gặp nhau, Ngô đại đội trưởng không thấy chúng ta rất có duyên sao?" Vừa nói Âu Dương Lan vừa đi tới gần Ngô Hạo Thiên hơn.
"Là một đứa con gái nhưng nửa điểm cảm thấy xấu hổ cô cũng không có."
Ngô Hạo Thiên hừ lạnh, đối với loại mặt hàng chủ động dâng lên này, anh cảm thấy cực kỳ khinh thường.
"Ha ha ha, không còn cách nào, ai kêu đại đội trưởng ngài vừa đẹp trai lại mạnh mẽ như vậy làm cho người ta thích tới không chịu nổi chứ?" Âu Dương Lan nhấp môi cười nũng nịu nói ra lời này.
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú nói chuyện với cô!" Ngô Hạo Thiên không chút thương hương tiếc ngọc mà đẩy người ra, cất bước bỏ đi.
"Ai da!" Âu Dương Lan ngã ngồi trên mặt đất, hờn dỗi kêu to một tiếng nhưng cũng không thể khiến người đàn ông vì ả mà dừng lại như cũ.
"A, Ngô Hạo Thiên đâu?" Trần Đông ôm một đống lớn quả dại trở về lại không thấy Ngô Hạo Thiên thì cảm thấy kỳ lạ.
"Đi gặp mỹ nhân ở lùm cây bên kia đó!" Âu Dương Húc bình tĩnh nói.
"Gì? Vậy cậu còn đứng chỗ này làm gì?" Nhìn bạn tốt đứng tại chỗ như cũ. Trần Đông hốt hoảng, có phụ nữ tới quyến rũ Ngô Hạo Thiên mà Âu Dương Húc còn có thể nhàn nhàn nhã nhã như vậy à???
"Hì hì hì, anh ấy có thể giải quyết!" Âu Dương Húc dùng Tâm Nhãn nhìn liền biết mọi chuyện thế nào, không cần phải đi bắt gian tại trận.
Không bao lâu sau, Âu Dương Húc nhìn thấy Ngô Hạo Thiên từ bên kia trở về liền ra đón anh. "Quả dại rất nhiều, em cầm không hết!"
"Ừ, để anh!" Ngô Hạo Thiên cởi áo ngoài của mình, đem tất cả trái cây mà Âu Dương Húc và Trần Đông hái bỏ hết vào bao lại.
"Ngô đại đội trưởng!" Âu Dương Lan thân mình trần trụi từ bên lùm cây bên kia đi ra nũng nịu gọi một tiếng.
"A..." Trần Đông vừa nhìn thấy vội vàng quay mặt qua chỗ khác.
"Tiểu Húc, anh..." Ngô Hạo Thiên thấy người tới là ai thì cuống quít muốn giải thích, Âu Dương Húc lại cười.
"Không liên quan tới anh. Chúng ta trở về đi!"
"Ừ!" Ngô Hạo Thiên gật đầu, một tay xách trái cây, một tay lôi kéo tay Âu Dương Húc cùng nhau rời đi, mang theo Trần Đông đi khuất dạng.
"Đáng chết, đáng giận..." Âu Dương Lan trừng mắt nhìn bóng dáng Âu Dương Húc và Ngô Hạo Thiên nắm tay nhau đi khỏi thì tức giận dậm chân.
Ả cũng đã cởi hết cả ra, nhưng tên Ngô Hạo Thiên đáng giận đó lại không có một chút hứng thú gì với ả, còn, còn đẩy ả đi, nhưng khi anh ta nhìn Âu Dương Húc lại ân cần dịu dàng đến khiến cho người ta phải phát hờn.
Khốn nạn, bổn tiểu thư có điểm gì kém hơn so với tên bao cỏ Âu Dương Húc đó chứ! Tức thật, tức thật sự!!!
Âu Dương Lan ở trong lòng mắng hai người xong thì mặc quần áo vào, mặt xám mày tro đi về lại xe buýt bên kia.
Cơm trưa xong, Âu Dương Húc chia cho mỗi người mấy trái quả dại sau đó một đoàn người lại tiếp tục lên đường đến tối, đoàn người Ngô Hạo Thiên dừng lại ở bên đường dựng lều trại.
Những người sống sót ngồi trong xe buýt ngửi thấy mùi cá phiêu tán trong không khí, nhịn không được nước miếng chảy ròng ròng.
"Nhóm người này muốn chọc tức chúng ta phải không? Giữa trưa ăn đùi gà, buổi tối còn ăn cá?" Nhìn một đám người bên ngoài đang ăn miến hầm cá trích, Lưu Hân thèm muốn chết.
Âu Dương Lan ăn cơm ngồi gần Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc cũng tức muốn ói máu.
Tức thật, tên Âu Dương Húc chết bầm, nếu không có nó thì Ngô Hạo Thiên chính là của tao!!!
"Ai da, mùi thơm thật đấy!" Âu Dương Hải Đức chép chép miệng.
"Đúng vậy." Vợ của Âu Dương Hải Đức cũng thèm đến không chịu nổi.
"Đứa con gái chết tiệt, không phải mày nói Ngô Hạo Thiên rất dễ mồi chài, dễ như trở bàn tay hay sao? Tại sao tới giờ vẫn chưa thấy nó cho mày vào đội ngũ ăn sung mặc sướng hả?" Vợ Âu Dương Hải Đức nghiêng đầu nhìn con gái mình.
"Anh ta có bệnh!" Nhìn thấy phụ nữ mà không có phản ứng, tám phần là có bệnh mà giấu.
"Hừ, tự cô không có bản lĩnh, còn nói người ta có bệnh. Nếu anh ta mà thật sự có bệnh thì Lưu Phỉ Phỉ và Trương Lộ là tính thế nào?" Lưu Hân bĩu môi khinh thường vạch trần ả.
"Tao..." Âu Dương Lan nghe cô ta nói thì hung hăng liếc xéo đối phương.
"Anh mắt kính, đi, chúng ta đi bộ một lát!" Gã áo sơ mi kêu gã tài xế mắt kính cùng với hai gã đeo khuyên tai - bốn người đàn ông cùng nhau rời đi.
Bốn người tìm một chỗ yên lặng rồi ngồi xuống đất.
"Anh mắt kính, trong xe còn bao nhiêu xăng?" Gã áo sơ mi hỏi.
"Không nhiều lắm, ngày mai có thể chạy nửa ngày!" Nói tới đây, gã mắt kính thở dài. Chỉ còn ngày mai nữa thôi là bọn họ sẽ hoàn toàn bị đội ngũ quân đội đó bỏ lại.
"Xem ra chúng ta phải suy nghĩ biện pháp mới được!" Gã áo sơ mi nhìn ba người còn lại.
"Anh, anh có ý gì hay, không ngại nói ra để cho mọi người nghe một chút đi!" Một gã đeo khuyên tai nhìn gã áo sơ mi.
"Đúng đó anh, anh có nhiều cách nhất mà!" Một gã khuyên tai khác hùa theo.
"Nhìn thấy chiếc xe pickup của bọn họ không? Trên xe đó chứa toàn là vật tư đấy!" Gã áo sơ mi híp mắt.
"Có, em cũng thấy được. Cái tên Âu Dương Húc, người yêu của Ngô Hạo Thiên ấy, mỗi ngày trước khi ăn cơm đều sẽ vào chiếc pickup đó để lấy vật tư!" Gã khuyên tai gật đầu nói.
Thật ra đây chỉ là thủ thuật che mắt của Âu Dương Húc, chính là vói tay vào bồng bố để lấy đồ vật từ trong không gian ra mà thôi.
"Trên xe đó hẳn là có không ít vật tư, cao như ngọn núi nhỏ. Hơn nữa mỗi lần bọn họ lấy đồ vật ra xong thì đều bao lại kín mít! Cực kỳ cẩn thận!" Gã khuyên tai khác nói.
"Các anh em, nhưng bọn họ đều có súng đấy!" Gã mắt kính nhìn ba người.
"Chúng ta có thể xuống tay vào lúc nửa đêm, ba người chúng ta trà trộn vào trộm vật tư, anh mắt kính lái xe ở một bên tiếp ứng chúng ta là được." Gã áo sơ mi vừa nói vừa nhìn hai gã khuyên tai.
"Được, đều nghe anh." Hai gã khuyên tai tỏ vẻ đồng ý.
"Nhưng mà trên xe buýt còn có những người khác, chúng ta cũng đem theo những người đó đi luôn à?" Gã mắt kính hỏi.
"Những người này đều không có lều trại, chắc chắn buổi tối sẽ ngủ ở trong xe, không có cách nào chỉ có thể mang theo. Có điều chờ chúng ta tới nơi an toàn rồi thì có thể ném những người đó xuống!" Gã áo sơ mi nói.
"Không được, nếu như vậy thì không thể đảm bảo những người đó không dòm ngó vật tư của chúng ta. Tôi thấy không bằng trực tiếp lái chiếc xe pickup đó đi luôn! Một lát nữa ba người các người hỗ trợ tôi, tôi đi trộm xe. Chờ xe tới tay, chúng ta cùng nhau chạy đi."
Nghe gã mắt kính nói, gã áo sơ mi gật đầu liên tục. "Tốt, cứ vậy mà làm. Chờ sau nửa đêm bọn họ ngủ say thì bắt đầu hành động."
"Được!" Bốn người ăn nhịp với nhau thương lượng xong việc trộm cắp vật tư.
Nhìn thấy bốn người đã đi xa, Thiết Minh bỏ lại bánh quy vào túi đựng, đứng dậy đi khỏi.
Hắn vốn là muốn tìm nơi yên tĩnh ăn một chút gì đó rồi hút một điều thuốc lá, lại không ngờ khiến hắn vô tình nghe được việc này.
"Đứng lại, muốn làm gì!" Thiết Minh đi tới chỗ đội Ngô Hạo Thiên dừng chân, bị người lính gác đêm ngăn lại.
"Tôi là Thiết Minh, muốn gặp Âu Dương quân y." Thiết Minh bình tĩnh báo ra tên mình.
"Chờ!" Người lính nhìn hắn rồi xoay người đi.
"Thiết Minh muốn gặp tôi?" Âu Dương Húc nghe người lính chuyển đạt, nhìn Ngô Hạo Thiên bên cạnh mình.
"Bây giờ đã 9 giờ tối, muộn như vậy chắc là có việc gì đấy." Ngô Hạo Thiên đưa áo khoác ngoài cho Âu Dương Húc.
"Vậy thì đi thôi!" Âu Dương Húc mặc áo khoác xong sau đó đeo balo trên lưng để tiện cho việc người ta muốn đổi vật tư.
Mười lăm phút sau, Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc gặp đc Thiết Minh đang đeo balo leo núi.
"Tìm tôi có việc gì vậy?" Âu Dương Húc hỏi.
"Tôi muốn dùng một tin tức để đổi một gói thuốc lá của cậu." Thiết Minh đi thẳng vào vấn đề.
"Ồ? Vậy tôi muốn nghe trước xem là tin tức của anh có đáng giá một gói thuốc lá hay không đã." Âu Dương Húc lấy một gói thuốc lá từ trong balo ra, xoay xoay gói thuốc ở lòng bàn tay.
Thiết Minh mím môi nhìn gói thuốc lá của cậu. "Gã mắt kính lái xe buýt, gã mặc áo sơ mi hoa, còn có hai tên nhóc quỷ đeo khuyên tai, đêm nay sau nửa đêm sẽ đến trộm chiếc xe pickup của các người. Bọn họ nói muốn trực tiếp trộm lái đi luôn, cả xe và cả vật tư trong đó đều lấy."
Nghe vậy, Âu Dương Húc và Ngô Hạo Thiên nhìn nhau, sau đó lại lạnh lùng cười. Thế mà muốn ăn cắp vật tư của bọn họ, đáng tiếc, đám người đó nghĩ sai rồi, xe pickup đó trừ bỏ một khối vải bạt và mấy nhánh cây ở ngoài thì cái gì cũng không có.
"Làm sao cậu biết được tin này?" Ngô Hạo Thiên hỏi.
"Trong lúc vô tình nghe được!" Thiết Minh nói đúng sự thật.
"Là một tin đáng giá!" Âu Dương Húc đưa gói thuốc lá trong tay mình cho hắn.
"Ừ." Thiết Minh nhận lấy gói thuốc ngửi ngửi.
"Thiết Minh, gia nhập đội ngũ của chúng tôi đi!" Ngô Hạo Thiên ngẩng đầu nói. Thiết Minh nhìn về phía anh. Nói thật, hắn không nghĩ tới đối phương sẽ mời người như hắn gia nhập.
"Nâng tay trái của anh lên mở ra, lòng bàn tay để phẳng. Lấy hết sức lực trong cơ thể đều tập trung vào lòng bàn tay." Âu Dương Húc từng bước dẫn đường cho hắn.
Tuy rằng không rõ Âu Dương Húc yêu cầu hắn làm vậy để làm gì nhưng Thiết Minh vẫn nghe lời làm theo.
"Này, đây là..." Thiết Minh kinh hãi trừng mắt nhìn viên cầu màu vàng xoay tròn trong lòng bàn tay mình.
"Cái này gọi là dị năng." Âu Dương Húc nói rồi mở ra lòng bàn tay, hai viên cầu lớn hơn gấp đôi so với viên cầu trong lòng bàn tay Thiết Minh đang xoay tròn.
Nhìn thấy Âu Dương Húc cũng có cái này, Thiết Minh nhướng mày hỏi. "Dị năng là cái gì?"
"Là nguồn năng lượng có thể khiến cho chúng ta cường đại hơn, lợi hại hơn. Nếu anh nguyện ý gia nhập đội ngũ của chúng tôi. Tôi sẽ chỉ anh cách tốt nhất để hấp thu cũng như vận dụng dị năng này, biến anh càng thêm mạnh mẽ hơn nữa."
Sau khi nghe Âu Dương Húc nói, Thiết Minh híp mắt suy nghĩ. Không thể không nói, đối với một người đàn ông đang trong thời mạt thế, lực lượng cường đại tuyệt đối là một loại dụ hoặc trí mạng. Bởi vì thân trong mạt thế, tất cả mọi người đều hiểu rõ chỉ có cường giả mới có thể sống sót tới cuối cùng. Mà những người không đủ mạnh, định sẵn chỉ có thể tử vong!
"Được, tôi đồng ý gia nhập các người!" Thiết Minh suy nghĩ một phút thì đáp ứng.
"Hoan nghênh cậu gia nhập!" Ngô Hạo Thiên bắt tay đối phương.
"Ừ, mừng anh gia nhập, về sau anh chính là đội viên tiểu đội ba của tôi!" Âu Dương Húc mỉm cười tỏ vẻ.
END CHƯƠNG 69.