Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

CHƯƠNG 68: KIM CƯƠNG - THIẾT MINH


9 tháng

trướctiếp

Post chương mới vào ngày đầu năm chúc mừng năm mới nè. Chúc mn năm 2022 mỗi ngày đều vui vẻ và ngày càng thành công nha! Thanks mn đã theo dõi~ ^^

CHƯƠNG 68: KIM CƯƠNG – THIẾT MINH

8h sáng, Ngô Hạo Thiên tập trung đội ngũ và tất cả người sống sót xuống dưới sân.

Nhìn đám người sống sót cẩn thận tụ tập ở bên nhau nhìn chằm chằm mình, Ngô Hạo Thiên nhướng mày. "Các người ai biết lái xe?"

"Tôi, tôi biết!" Bốn, năm người sống sót giơ tay.

"Tốt, vậy ông đi!" Ngô Hạo Thiên chỉ tay về phía gã đeo mắt kính.

"Vâng vâng vâng, đội trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyên tâm lái xe, vì đội ngũ phục vụ!" Gã mắt kính vui sướng không thôi. Cuối cũng cũng có cơ hội gia nhập đội ngũ của bọn họ, có thể cơm áo không lo.

"Không, tôi không nói ông lái xe của bọn tôi mà để cho ông lái xe buýt!" Âu Dương Húc vừa nói vừa chỉ chiếc xe buýt gần đó.

"A!" Nghe thế gã mắt kính héo rũ, thì ra không phải để cho gã gia nhập đại đội bộ đội đặc chủng.

"Mấy người, mấy người muốn bỏ rơi chúng tôi chứ gì, bên ngoài toàn là tang thi thì có chỗ nào an toàn chứ?" Một người có vẻ là thầy giáo kêu lên.

"Thấy chết không cứu? Nếu chúng tôi thật sự thấy chết không cứu vậy thì 83 tang thi trong làng du lịch suối nước nóng là do các người giết à? Huống hồ chúng tôi cung cấp vật tư và xe được đổ đầy xăng là đã tận tình tận nghĩa! Không lẽ các người còn muốn chúng tôi bảo vệ các người cả đời luôn à?" Âu Dương Húc khó chịu phản bác.

Nghe Âu Dương Húc nói, cảm xúc dâng trào và khí thế của những người sống sót lập tức giảm đi phân nửa.

"Nhưng mà các người bỏ mặc chúng tôi như vậy thì chúng tôi sẽ chết!" Lưu Hân bĩu môi thấp giọng nói.

"Đúng vậy, chúng tôi sẽ bị tang thi ăn mất!" Gã mắt kính cũng cảm thấy không có những người này thì cả đám người bọn họ sẽ không được an toàn.

"Chúng tôi không có nhiều vật tư như vậy, chưa kể chúng tôi cũng không có khả năng quản các người tới cuối đời!" Ngô Hạo Thiên nghiêm túc nói lên lập trường của mình.

"Mẹ kiếp, một đám đàn ông con trai to xác còn đòi người khác phải bảo vệ, có biết xấu hổ hay không?" Vương Quân khó chịu nói.

Những người sống sót nghe thấy vậy thì đỏ mặt. Đúng là đám người bọn họ có yêu cầu hơi quá phận nhưng thế đạo bây giờ rối loạn, cả đám người bọn họ cũng không còn cách nào!

"Nếu không thì để chúng tôi đi theo phía sau đoàn xe của các người được không?" Gã mặc áo sơ mi đề nghị.

"Đúng đó, vật tư thì tự chúng tôi sẽ nghĩ cách, để chúng tôi đi theo phía sau xe của mấy người đi!" Gã mắt kính cũng cảm thấy đây là ý hay.

"Phải phải, để chúng tôi đi theo đi, ít nhất như vậy an toàn hơn một chút!" Mọi người đều gật đầu cho rằng đây là ý kiến không tệ.

"Tùy mọi người, có điều tôi muốn nhắc lại lần nữa, chúng tôi sẽ không cung cấp thêm vật tư cho bất kỳ ai, bao gồm cả thức ăn, nước và xăng!" Ngô Hạo Thiên nói.

"Được..." Mọi người gật đầu.

"Đi phát vật tư đi. Tài xế cho hai phần, những người khác một phần!" Ngô Hạo Thiên gọi hai người lính đang ôm hai thùng cacton to phát cho mỗi người một lon hồng trà lạnh và một bao bánh quy.

Sau khi phát xong vật tư, 8 giờ 30 phút đoàn xe đúng giờ xuất phát rời khỏi làng du lịch suối nước nóng Hải Lãng.

Do đoàn xe có thêm hai thành viên nên từ bốn xe tăng thành năm xe. Đoàn người xe buýt đi phía sau đoàn xe viêt dã của bộ đội đặc chủng, vẻ mặt ai nấy đều mờ mịt yên lặng ăn bánh quy uống hồng trà lạnh.

Trên xe, Thiết Minh nhìn đồng hồ của mình rồi không ăn uống gì mà chỉ ôm lấy balo leo núi của mình nhắm mắt ngủ. Thiết Minh vốn là huấn luyện viên Tae Kwon Do, sở thích leo núi, mỗi khi có ngày nghỉ hắn sẽ đi leo núi trải nghiệm cảm giác mạo hiểm. Lúc này nếu không phải do gặp tận thế và tang thi thì hắn cũng sẽ không bị nhốt ở làng du lịch như vậy. 10h30, Thiết Minh đúng giờ mở balo, lấy ra nửa bao mì và nửa bình coca còn dư lại hôm qua.

"Anh Thiết Minh, anh còn thức ăn ngày hôm qua à?" Âu Dương Trạch ngồi bên cạnh thấy hắn lấy đồ ra liền hỏi.

Không thể tin được anh Thiết Minh ăn uống tiết kiệm như vậy, thế mà còn dư đồ ăn ngày hôm qua! Còn gã đã sớm ăn sạch mì ăn liền, coca cũng uống hết.

"Ừ." Thiết Minh nhàn nhạt trả lời, tiếp tục yên lặng ăn nửa bao mì và uống nửa bình coca còn lai.

Giữa trưa 11h, đoàn xe Ngô Hạo Thiên dừng xe ở bên đường, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa. Còn đám người sống sót chỉ có thể ở cách đoàn xe 5 mét trông mong nhìn.

Thiết Minh nhìn những người khác trong xe buýt, sau đó đeo balo trên lưng lặng lẽ đi xuống xe.

"Anh Thiết Minh, anh đi đâu thế?"" Âu Dương Trạch hoang mang hỏi.

Thiết Minh chỉ liếc nhìn gã một cái, cũng không thèm trả lời, chỉ yên lặng rời đi.

"Con trai, con không cần để ý tới tên kia, tên đó là thứ mặt lạnh lúc nào cũng kỳ kỳ quái quái." Âu Dương Hải Đức lên tiếng.

Âu Dương Trạch nhìn ba gã xong lại không nói gì. Không sai, con người của anh Thiết Minh đúng thật là hơi quái lạ, ngày thường cũng ít khi nói năng gì, nhưng gã biết người này là người tốt bởi vì có lần đi qua nhà ăn tìm thức ăn, nếu không phải Thiết Minh kéo gã lại thì hiện tại gã đã sớm biến thành tang thi.

Hôm nay giữa trưa vì để chúc mừng có thành viên mới gia nhập, Âu Dương Húc lấy ra mấy túi đùi gà đông lạnh và nửa túi khoai tây cho mọi người chuẩn bị cơm gà hầm khoai tây.

Những người sống sót ngửi thấy mùi thịt thơm lừng trong không khí đều nhịn không được nuốt nước miếng.

"Aiz, thức ăn của người ta ngon quá đi!" Gã mắt kính hâm mộ nói.

"Hừ, vậy mà nói không có vật tư lại cả ngày ăn thịt ăn cá!" vẻ mặt Lưu Hân khinh thường.

Làm gì mà không có vật tư, chẳng qua không muốn cho đám người bên cô mà thôi!

"Xí, người ta có vật tư không cho cô, cô có thể làm gì người ta?" Gã áo sơ mi nói.

Thật ra đám người trong này đều hiểu trong tay đội ngũ tham gia quân đội kia chắc chắn có không ít vật tư, có điều người ta không cho mình thì mình còn có thể làm gì được? Không phải cũng chỉ có thể nhìn thôi à?

Đám người nặng nề thở dài. Phải rồi, người ta không cho mình thì còn có thể thế nào? Người ta có súng, không lẽ đi cướp của người ta à? Cho nên giờ chỉ có thể ảo não chịu đựng.

Khoảng 12h, Thiết Minh xách theo một bọc áo khoác ướt mem đi tới chỗ Ngô Hạo Thiên.

"Đứng lại!" Có binh lính cản lại.

"Tôi tìm Âu Dương quân y!" Thiết Minh nói.

"Chờ!" Người lính xoay người đi khỏi.

Năm phút sau, Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc đi tới bên này.

Âu Dương Húc thấy là ai thì hơi nhướng mày. Người đàn ông này cậu nhớ rất rõ, đây chính là người đầu tiên cởi quần áo để cậu kiểm tra, chưa kể người này là dị năng giả duy nhất trong 22 người sống sót (không bao gồm Lưu Phỉ Phỉ và Trương Lộ).

"Anh tìm tôi?" Âu Dương Húc nhìn đối phương hỏi.

Thiết Minh để bọc áo khoát xuống đất, mở ra nút buột. Bên trong là 7, 8 con cá trích lớn xuất hiện trong tầm mắt của Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc.

"Tôi, tôi muốn đổi một ít vật tư!" Thiết Minh nhìn Âu Dương Húc và Ngô Hạo Thiên nói.

Thiết Minh rất rõ ràng, tuy hắn bắt được toàn là cá tươi nhưng lại không tiện mang theo. Hơn nữa thời tiết nóng như vậy, ăn không hết sẽ bị hư mất, chưa kể hắn cũng không có nồi niêu và bếp lò nên hầm cá cũng là việc rất phiền. Chi bằng trực tiếp đem tới đây trao đổi một ít vật tư khác cũng tốt.

Âu Dương Húc thấy những con cá trích còn tươi nguyên thì gật đầu, lấy từ balo ra 10 bao mì ăn liền, 10 cây xúc xích và 5 bình coca. "Anh xem, này đó có được không?"

Thiết Minh thấy đồ vật Âu Dương Húc lấy ra thì liên tục gật đầu, mở balo leo núi của mình rồi lại lấy ra một đống quả dại để trước mặt Âu Dương Húc.

"Có thể, có thể đổi cho tôi hai điếu thuốc lá được không?" Hắn đã một tháng không hút thuốc rồi.

Âu Dương Húc lại lấy ra nửa gói thuốc lá và một cái bật lửa đưa cho hắn.

Hắn nhận lấy rồi ngồi xổm xuống, cẩn thẩn cất những vật tư mà Âu Dương Húc đưa cho hắn vào balo leo núi.

"Anh tên gì?" Âu Dương Húc thấy hứng thú hỏi.

"Thiết Minh!" Thiết Minh nhìn cậu trả lời.

Kim Cương Thiết Minh? Thì là đây là tiếng tăm lừng lẫy Kim Cương ai ai cũng biết à?

Bên trong nguyên tác, Sở Hàn có một người dưới trướng mình có biệt hiệu là Kim Cương, là dị năng giả hệ Kim biến dị, chẳng những hắn có thể dùng quang cầu hệ kim tấn công kẻ địch mà còn có thể tự tạo một lớp giáp kim loại bảo vệ bao lấy bên ngoài làn da của mình tránh cho tang thi và các dị năng giả khác công kích, được người ta tôn sùng là – Kim Cương.

Âu Dương Húc nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi sau đó nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng. "Hạo Thiên, người này em cũng muốn!"

Ngô Hạo Thiên nghe thế thì ngẩn người, bất mãn nhéo nhéo eo của Âu Dương Húc.

"Nói cái gì vậy? Em chỉ có thể muốn một mình anh hiểu không."

Âu Dương Húc nghe giọng điệu chua loét của người yêu thì thấy vui vẻ. "Hắn là dị năng giả rất mạnh, em muốn thu nhận hắn."

Nhân tài như vậy làm sao có thể để lại cho Sở Hàn chứ? Dĩ nhiên là muốn thu nạp về cho mình sử dụng rồi!

"Được thôi!" Ngô Hạo Thiên cũng không phản đối, anh cũng hiểu rõ những ai có thể lọt vào mắt em yêu thì nghĩa là trong nguyên tác sẽ là người nổi tiếng có thực lực cao cường. Vì vậy em yêu muốn kết nạp người ta thì tất nhiên Ngô Hạo Thiên sẽ không có khả năng phản đối.

"Đem này đó cá lấy về rồi gọi Trần Đông tới đây đi." Âu Dương Húc kêu binh lính lấy cá về.

"Rõ!" Người lính vui mừng ôm tất cả cá đi trở về.

"Tìm Trần Đông làm gì?" Ngô Hạo Thiên chua lòm hỏi.

"Ha ha, đi bắt cá a a a, ba người chúng ta cùng đi!" Âu Dương Húc tươi cười đáp.

Trần Đông xuất thân từ nông thôn cho nên xuống ao bắt cá, leo cây hái quả này nọ chắc cậu ấy cũng sẽ rất giỏi đi?

"Âu Dương, cậu tìm mình à?" Trần Đông đi tới nhìn bạn thân của mình.

"Đi, bên kia có dòng suối nhỏ, chúng ta đi xem có bắt được cá hay không đi." Âu Dương Húc chớp mắt nhìn Trần Đông nói.

"Được nha!" Trần Đông hứng thú bừng bừng đi bắt cá.

"Đi thôi!" Ngô Hạo Thiên kéo tay em yêu dẫn đầu đi trước.

END CHƯƠNG 68.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp