CHƯƠNG 67: ÂU DƯƠNG LAN KHÔNG CAM LÒNG
Nhìn Âu Dương Húc về tới lều trại lấy ra hai bộ chăn đệm cùng với hai bộ quần áo nữ rồi kêu người đưa qua lều của Tần Phương, Ngô Hạo Thiên cười cười ôm eo của cậu. "Sao rồi, gia nhập rồi à?"
Nhìn kiểu cách này thì đã biết dì Tần đã thuyết phục được Trương Lộ và Lưu Phỉ Phỉ! Đúng là phụ nữ với nhau thì sẽ dễ tác động hơn.
"Ừ, rất thuận lợi, hơn nữa hai cô ấy cũng tình nguyện ngủ chung một lều với mẹ của em, như vậy thì mẹ em càng dễ giám sát hai người đó." Trước đó Âu Dương Húc đã nói với Tần Phương phụ trách việc thu nhận và giám thị hai cô gái này, hiện giờ hai người này lại muốn ở chung một lều với mẹ cậu, thật là gãi đúng chỗ ngứa.
"Hai cô ấy thật thông minh, biết tìm ô dù cho mình!"
Hai người đó vì sao lại muốn ở chung với dì Tần thì trong lòng Ngô Hạo Thiên cũng có thể đoán được bảy tám phần. Dù sao thì trong đội ngũ toàn là đàn ông con trai, cũng chỉ có một mình dì Tần là phụ nữ, các cô ấy thân thiết với dì Tần để tìm kiếm sự che chở cũng là chuyện đương nhiên.
"Ha ha ha, hai người này chính là vợ của Sở Hàn, có thể không thông minh sao?" Âu Dương Húc nói.
Thật ra Lưu Phỉ Phỉ nhìn cũng không phải là một cô gái khôn khéo lắm, tuy nhiên Trương Lộ lại khác! Không hổ là vợ hai nổi tiếng là nữ quân sư của Sở Hàn!
"Bước tiếp theo em tính toán thế nào?" Ngô Hạo Thiên nhìn cậu hỏi.
Người cũng đã gia nhập rồi, chỉ là làm sao để sau này có thể khiến hai người đó có thể buông xuống vĩnh viễn ở lại đội ngũ nữa thôi.
"Anh gọi Vương Quân và Lưu Chí Siêu tới. Nếu muốn đem người vĩnh viễn ở lại thì tốt nhất tìm chồng cho các nàng." Âu Dương Húc trong lòng tính toán.
Phụ nữ sao, đều phải gả ra ngoài. Nếu hai cô gái này gả cho người trong đội ngũ của họ, như vậy thì sau này các nàng chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý hướng về đội ngũ, tuyệt đối sẽ không cần lo lắng các nàng đa tâm.
Ngô Hạo Thiên nghe vậy cảm thấy vui vẻ. "Thật đúng là chỉ có em mới có thể nghĩ ra được cách này. Bất quá Vương Quân và Đại Siêu đã 28, 29, cũng nên suy xét đến vấn đề cá nhân một chút."
"Mau đi đi!" Âu Dương Húc đẩy Ngô Hạo Thiên.
"Ừ!" Ngô Hạo Thiên lập tức đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, Ngô Hạo Thiên mang theo Vương Quân và Lưu Chí Siêu về tới lều trại.
"Chị dâu, có chuyện gì đó?" Vương Quân tò mò nhìn Âu Dương Húc. Lưu Chí Siêu cũng nhìn cậu.
Lão đại nói có chuyện tốt, nhưng cũng không biết là chuyện tốt gì đâu!
"Hai người nghe đây, tôi mới vừa thu nhận hai nữ dị năng giả, ngày mai sẽ phân cho đội một và đội hai mỗi đội một người. Đến lúc đó, hai người phải chăm sóc tốt cho người ta a!" Âu Dương Húc cố ý nhấn mạnh hai từ "chăm sóc", ý tứ cực kỳ rõ ràng.
Nghe vậy, ánh mắt Lưu Chí Siêu lập tức sáng lên. "Chị dâu, dị năng giả bao nhiêu tuổi? Lớn lên thế nào?"
"Hai cô ấy đều hai mươi mấy tuổi, lớn lên như hoa như ngọc. Hai người cũng phải cố gắng hơn, thuận tiện cũng giải quyết vấn đề riêng tư đi!" Âu Dương Húc mỉm cười, sợ hai người còn chưa hiểu ý của cậu nên trực tiếp ám chỉ rõ ra.
"Chị dâu, cậu là muốn kiếm vợ cho tôi phải không?" Vương Quân cảm kích nhìn Âu Dương Húc, vui tới mức miệng cười quác tới mang tai.
"Tôi chỉ cho hai người cơ hội, còn có thể theo đuổi được vợ hay không thì phải xem bản lĩnh của hai người thế nào!"
Nhân duyên là thứ cực kỳ vi diệu. Đến phút cuối có thể bắt lấy Trương Lộ và Lưu Phỉ Phỉ hay không thì còn phải xem Vương Quân và Lưu Chí Siêu có duyên có phận không đã!
"Đã hiểu, đã hiểu!" Lưu Chí Siêu gật đầu.
"Được được được, chị dâu cậu cứ yên tâm đi! Bảo đảm đem người đuổi tới tay!" Vương Quân cũng cam đoan với Âu Dương Húc.
"Vương Quân, Lưu Chí Siêu, bây giờ tôi trịnh trọng ra lệnh cho hai người nhanh chóng theo đuổi được người trước năm 30 tuổi, giải quyết vấn đề độc thân." Ngô Hạo Thiên nói.
Đây là việc tốt "một mũi tên trúng hai con nhạn", dù là Âu Dương Húc hay Ngô Hạo Thiên đều thấy như vậy là tốt nhất, chỉ có Lưu Phỉ Phỉ và Trương Lộ gả chồng rồi thì bọn họ mới có thể yên tâm hơn được.
"Vâng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!" Hai người tiếp nhận nhiệm vụ gian khổ này.
Sáng sớm hôm sau...
5h mọi người đúng giờ rời giường, Ngô Hạo Thiên mang theo mọi người bắt đầu chạy bộ trong sân tới 5h30 thì Tần Phương, Lưu Phỉ Phỉ và Trương Lộ cũng thức dậy đi ra lều trại.
"Đây là..." Lưu Phỉ Phỉ kinh ngạc nhìn đồ dùng nhà bếp, thùng nước, hai thùng mì sợi, nửa sọt trứng gà cùng với năm túi mỗi túi 1 kg tương hột được bày chỉnh chỉnh tề tề trước lều trại của các nàng.
"Mọi người phải chạy bộ đến 2 tiếng. Trước 7h chúng ta phải làm xong cơm sáng." Tần Phương giải thích với hai người.
"Vâng!" Hai cô gái lập tức giúp đỡ Tần Phương lấy mì làm cơm sáng. Đến 7h, mọi người đúng giờ vây quanh một chỗ ăn cùng ăn.
Lúc này những người sống sót không dám đi ra ngoài nhìn, chỉ có thể ghé vào cửa sổ yên lặng nhìn mọi người phía dưới.
Âu Dương Lan nhìn thấy Lưu Phỉ Phỉ cùng Trương Lộ quần áo ngăn nắp sạch sẽ gọn gàng lại còn cùng những người đó ăn mì sợi trứng gà thì tức tới ngứa răng. Dựa vào cái gì mà Lưu Phỉ Phỉ và Trương Lộ cũng có thể gia nhập đám người kia?
"Aiz, làm con gái thiệt là tốt. Chỉ cần lớn lên xinh đẹp thì tới đâu cũng không bị đói chết a!" Nhìn thấy chị em Lưu Phỉ Phỉ ăn cơm, một gã đàn ông mang mắt kính giọng điệu chua loét oán giận.
"Đúng đấy, hai chị em Trương Lộ và Lưu Phỉ Phỉ đúng là may mắn thật, vậy mà được đội ngũ quân đội ngó tới!"
"Xí, có gì đặc biệt chứ, còn không phải làm quân kỹ sao?" Lưu Hân bĩu môi khinh thường.
Cũng có gì hay ho đâu, chẳng qua là bị những quân nhân đó dùng để tiêu khiển thôi mà?
"Hừ, quân kỹ thì sao, ít nhất người ta được ăn ngon mặc đẹp, so với loại phụ nữ không ai thèm còn hơn gấp trăm lần đấy." Một gã đàn ông mặc áo sơ mi lòe loẹt nhìn đại tiểu thư chỉ biết bắt bẻ không có chút bản lĩnh nào mà khinh thường.
"Nè, ông nói ai hả?" Lưu Hân khó chịu trừng gã.
Nghe gã mặc áo sơ mi hoa nói như thế, Âu Dương Lan cũng có chút khó chịu, trong lòng cực kỳ không vui. Tức thật, hai chị em nhà đó làm gì đẹp bằng ả, dựa vào cái gì mà một đám quân nhân đó tình nguyện chọn hai chị em nó cũng không chọn ả? Càng nghĩ càng tức, chắc chắn là Âu Dương Húc, chắc chắn là cậu ta thổi gió bên gối của đội trưởng họ nên bọn họ mới không chọn ả. Nhất định là vậy!
"Lưu Hân, cô ồn ào cái gì, không sợ chọc giận bọn họ rồi cả đám bị giết hết à?" Gã mắt kính không vui trách cứ.
Cô ả Lưu Hân này đúng là thứ ngực bự ngu ngốc, nếu không phải cô ta đã từng học qua Tae Kwon Do để phòng thân thì chỉ sợ với sự ngu ngốc này của cô ả đã chết trong bầy tang thi rồi.
"Đúng vậy, cô muốn chết thì tự đi tìm chết chứ đừng có liên lụy chúng tôi!" Những người sống sót khác cũng mồm năm miệng mười mắng Lưu Hân.
Lưu Hân nghe thấy vậy cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ sợ đám lính kia thât sự sẽ xông lên trực tiếp giết chết cô.
"Ây dô, Tần Phương đúng là biết nuôi con nha! Hai đứa mà có một nửa bản lĩnh như Âu Dương Húc thì ba và mẹ cũng không cần chịu đói thế này rồi!" Âu Dương Hải Đức nhìn thức ăn ở ngoài kia mà thèm nhỏ dãi.
Âu Dương Trạch nghe ba nói thế thì bĩu môi. "Có gì đặc biệt hơn người, chẳng qua là làm tình nhân của người khác thôi!"
Âu Dương Trạch trước giờ vẫn luôn xem thường Âu Dương Húc, nhưng cái bao cỏ mà hắn xem thường này ở mọi phương diện đều tốt hơn hắn. Lúc thời thế hòa bình thì là nhị thế tổ nhiều tiền, không cần đi làm cũng có cả đống tiền tiêu vặt. Tới khi mạt thế thì lại leo lên đội trưởng bộ đội đặc chủng, ăn uống không lo.
Âu Dương Hải Đức cười nhạo. "Làm tình nhân cũng là một loại bản lĩnh đấy. Ít nhất người ta không cần lo ăn lo uống còn được bảo hộ. Không giống như con ăn cũng chả đủ no mà chỉ có sự kiêu căng đáng buồn!"
Nghe ba mình khinh thường nói vậy, Âu Dương Trạch nắm chặt tay nhưng cũng không thể phản bác lại.
"Aiz, tôi đúng là số khổ mà, sinh ra một đôi trai gái vô dụng, ông nhìn Tần Phương người ta đi, ở trong đội ngũ muốn cái gì có cái đó, được ăn mặc sạch sẽ xinh đẹp, thức ăn cũng ngon lành. Ông nhìn lại tôi xem!" Vợ của Âu Dương Hải Đức cũng bắt đầu lải nhải.
"Gớm, chả có gì hay. Âu Dương Húc có thể làm được thì con cũng có thể làm được!" Âu Dương Lan hừ lạnh híp mắt nhìn mọi người trong phòng.
Không phải chỉ là đi câu dẫn đàn ông thôi sao? Có gì hay? Chẳng lẽ ả có thể bại dưới tay một thằng đàn ông là Âu Dương Húc à?
"Con gái?" Vợ Âu Dương Hải Đức nhìn con gái mình.
"Ba, mẹ, hai người chờ hưởng phúc với con đi!"
Âu Dương Lan tự hỏi, vẻ bề ngoài của ả không thua kém gì Lưu Phỉ Phỉ và Trương Lộ nên muốn bắt được trái tim của một người đàn ông chẳng qua cần một cơ hội mà thôi. Chỉ cần có cơ hội thì ả nhất định có thể dễ dàng thông đồng được với đội trưởng đó. Ha ha, tới lúc đó Âu Dương Húc chắc chắn sẽ bị thất sủng!
"Ha ha ha, tôi biết ngay Lan Lan nhà mình giỏi nhất!" Vợ Âu Dương Hải Đức nhìn vẻ mắt đầy toan tính của con gái mình khen lấy khen để.
Sau khi ăn xong, Âu Dương Húc dẫn Trương Lộ và Lưu Phỉ Phỉ chính thức giới thiệu cho các đội viên trong đội.
"Vương Quân, Đại Siêu, hai người này là dị năng giả, phân cho các người mỗi đội một người." Ngô Hạo Thiên bảo hai người họ đi lên lãnh người.
Nhìn đôi mắt to ngập nước của Trương Lộ, Vương Quân đã bị chinh phục ngay lập tức.
"Lão đại, dị năng giả Trương Lộ phân vào tiểu đội một của chúng tôi đi!" Lớn lên thật xinh đẹp!
"Được!" Ngô Hạo Thiên thấy Vương Quân nhìn chằm chằm người ta thì gật đầu đồng ý.
"Xin chào dị năng giả Lưu Phỉ Phỉ, tôi là Lưu Chí Siêu đội trưởng tiểu đội hai. Hoan nghênh gia nhập tiểu đội của chúng tôi." Nếu như Vương Quân đã chọn xong, Lưu Chí Siêu cũng không làm ra vẻ, trực tiếp đi tới chỗ Lưu Phỉ Phỉ tự giới thiệu.
"Lưu đội phó, chào anh!" Thấy đối phương đi tới vươn tay với mình, Lưu Phỉ Phỉ thẹn thùng bắt tay với hắn.
Nhìn Lưu Phỉ Phỉ thẹn thùng mang theo vài phần ngượng ngùng tươi cười, Lưu Chí Siêu nhướng mày, Lưu Phỉ Phỉ này là điển hình của "em gái nhà bên*". Tuy rằng lớn lên không nghiêm trang như Trương Lộ, khí chất cũng không mạnh mẽ như Trương Lộ nhưng lại cực kỳ phù hợp thẩm mỹ của Lưu Chí Siêu, đúng là loại hình người phụ nữ mà Lưu Chí Siêu tha thiết mơ ước.
(*Nguyên văn là "Tiểu gia bích ngọc": nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường, cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường ám chỉ những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm "tiểu thư khuê các").
"Lưu Phỉ Phỉ và Trương Lộ là dị năng giả có dị năng đặc biệt, hai người cần phải huấn luyện bồi dưỡng nhiều hơn. Còn nữa, hai cô ấy là phụ nữ nên trong sinh hoạt hàng ngày cũng cần mọi người chăm sóc chú ý hơn một chút!" Ngô Hạo Thiên nghiêm túc dặn dò.
"Yên tâm đi lão đại, chúng tôi sẽ chăm sóc cho hai cô ấy thật tốt!" Vương Quân và Lưu Chí Siêu cùng bảo đảm.
END CHƯƠNG 67.
Sr mn hôm nay mới post chương mới. Dạo này bận nên mới ra chương trễ như vậy, nhưng từ giờ sẽ cố gắng ra chương đều hơn và chắc chắn sẽ không drop truyện. Thanks mn đã ủng hộ! ^^