CHƯƠNG 66: THU NHẬN CHỊ EM TRƯƠNG LỘ

Trương Lộ cùng Lưu Phỉ Phỉ đi theo người lính tới một lều trại độc lập ở phía trước một dãy xe gặp được dì Tần này.

"Dì Tần!" Hai người nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc sạch sẽ, khi cười lên cực kỳ thân thiết liền thấp giọng chào hỏi.

"Hai đứa là Trương Lộ và Lưu Phỉ Phỉ phải không?" Tần Phương mỉm cười hỏi.

"Vâng, con là Trương Lộ, còn đây là em họ con Lưu Phỉ Phỉ." Trương Lộ vội vàng trả lời.

"Bên này có nước, hai đứa rửa mặt lau tay đi." Tần Phương lấy qua chậu nước và khăn lông đưa cho hai cô.

"A..."

Hai cô gái nhìn thấy chậu nước rửa mặt thì hơi sửng sốt, nếu như hai cô nhớ không lầm thì đã một tháng rồi không có nước để rửa mặt, đừng nói chi tới rửa tay, ngay cả nước uống bình thường còn không đủ nữa là.

"Rửa đi, là con gái thì nên sạch sẽ, rửa mặt xong xuôi rồi thì vào lều trại thay quần áo, với độ tuổi của hai đứa thì nên trang điểm xinh xinh đẹp đẹp mới đúng." Tần Phương thân thiết nói.

"Vâng, cám ơn dì." Trương Lộ cúi đầu nói tiếng cám ơn, cô kêu Lưu Phỉ Phỉ rửa mặt trước, chờ tới khi rửa ráy xong rồi thì nước trong chậu rửa mặt cũng đen thùi lùi khiến cho hai cô gái cực kỳ xấu hổ.

Trương Lộ vội vàng bưng chậu rửa mặt đổ nước dơ đi rồi rửa sạch sẽ.

"Đi vào lều trại thay quần áo sạch đi!" Tần Phương mỉm cười.

"Dì à, tụi con không thể lấy quần áo của dì được!" Trương Lộ lắc đầu.

Hiện giờ là mạt thế, vật tư đối với mọi người đều rất quan trọng. Vì thế nên Trương Lộ đương nhiên không thể không biết ngượng mà lấy quần áo của người ta.

"Đúng vậy dì, ngài đã cho tụi con nước, cho tụi con rửa mặt rồi. Tụi con rất cám ơn!" Lưu Phỉ Phỉ gật đầu nói.

"À, không có gì đâu, dì nghe con trai của dì nói hai đứa rất nhanh sẽ gia nhập đội ngũ của chúng ta. Nếu đều là người trong cùng một đội ngũ thì chính là người một nhà. Đi thôi, nhìn xem dì chuẩn bị quần áo cho hai đứa xem có thích hay không?" Tần Phương lôi kéo tay hai cô đưa tới lều trại.

"Dì ơi, con trai của dì là Âu Dương quân y phải không?" Trương Lộ hỏi.

Trước đó cô ở trên lầu nhìn thấy vợ chồng Âu Dương Hải Đức và mẹ con Tần Phương tranh chấp với nhau nên vừa nhìn thấy Tần Phương thì cô liền biết đây là mẹ của Âu Dương quân y. Chỉ có điều quan hệ thân mật giữa Âu Dương quân y và vị đại đội trưởng kia thì hai cô mới vừa biết được.

"Ừ, con trai dì là Âu Dương Húc, là quân y của đại đội bộ đội đặc chủng, cũng là người yêu của đội trưởng Ngô Hạo Thiên."

Tần Phương thật sự thông minh, hai cô gái trẻ này có thể sẽ gia nhập vào đội ngũ của mình, tuy rằng bà không thích Ngô Hạo Thiên, cũng không muốn con trai mình bị một người đàn ông cướp đi nhưng bà cũng biết Tiểu Húc ngốc nghếch thích người ta. Vì vậy bà làm mẹ, Tần Phương dĩ nhiên muốn nói việc này trước cho hai cô gái này, miễn cho các cô ấy có ý nghĩ gì khác đối với Ngô Hạo Thiên!

"À, thì là ra như vậy." Hai chị em gật đầu, thì ra Âu Dương quân y cùng với Ngô đội trưởng là quan hệ người yêu cùng giới.

"Đi vào thay quần áo đi." Tần Phương mỉm cười thúc giục.

"Dì à, tụi con..."

"Mau đi đi." Tần Phương cười cười đẩy mạnh hai người vào lều trại.

Ở bên ngoài đợi nửa ngày trời, hai cô gái mới thay áo ngắn tay và quần lửng sạch sạch sẽ sẽ xong mới đi ra.

Tần Phương nhìn thấy hai người đã tẩy rửa thay quần áo sạch sẽ, không còn lôi thôi dơ bẩn nữa thì hài lòng gật đầu, bà kéo hai người qua ngồi trên ghế nhỏ tâm sự.

"Tới đây, dì có để lại ít thịt, ăn ngay cho nóng, nguội mất ăn không được nữa." Tần Phương lấy nồi cơm điện bên cạnh đưa qua cho hai cô.

Nhìn thấy trong chén là rau cải bóng dầu, trứng gà lớn còn có thịt kho tàu óng ánh mỡ vàng, chị em hai người vô thức nuốt một ngụm nước miếng.

"Dì à, bây giờ là mạt thế, ngài vẫn nên giữ lại cho mình ăn đi!" Trương Lộ lên tiếng.

"Đứa nhỏ ngốc, dì ăn rồi, với cả ngày nào mà dì chẳng ăn cái này." Tần Phương cười.

"Nhưng mà..." Nói thật, Trương Lộ không muốn nhận chén thịt này vì cô sợ nhận của người ta nhiều quá rồi thì cô càng không thể nào trả lại cho người ta được.

"Ăn đi, sao lại khách sáo với dì như vậy chứ." Tần Phương cũng nhìn ra được Trương Lộ là một người cẩn thận nên trực tiếp đem chén thịt nhét vào lòng Lưu Phỉ Phỉ, đem đũa ấn vào trong tay cô.

"Dì, dì tốt với con quá!" Lưu Phỉ Phỉ từ nhỏ đã không cha không mẹ, ở nhà của Trương Lộ lớn lên, vì thế nên người khác đối xử với cô tốt một chút thì đã khiến cô cảm động muốn chết.

Nhìn thấy mắt cô hồng hồng muốn khóc, Tần Phương nhéo nhéo mặt cô.

"Đứa nhỏ ngốc, nhanh ăn đi!"

"Vâng." Lưu Phỉ Phỉ hít hít mũi cúi đầu ăn.

Trương Lộ bất đắc dĩ nhìn em họ mình ăn chén thịt của người ta, cuối cùng cũng bưng chén lên yên lặng ăn uống.

Tuy rằng Trương Lộ là một cô gái thông minh, có chủ kiến nhưng sau khi mạt thế đến, cha mẹ cô đã bị tang thị ăn thịt nên cô bất đắc dĩ phải mang theo em họ mình đi tới làng du lịch này. Vì vậy cô cũng đã lâu không còn được trải nghiệm cảm giác được người lớn quan tâm như thế này rồi.

"À dì ơi, buổi tối mọi người không đi lên tầng hai ở à?" Lưu Phỉ Phỉ ăn xong một chén thịt lớn thì vui vẻ trò chuyện với Tần Phương.

"Không đi, trong tòa nhà nặng mùi tang thi quá, mọi người ở chỗ này dựng lều trại ngủ là được."

"Vâng, cũng đúng." Lưu Phỉ Phỉ cũng cảm thấy mùi xác trong tòa nhà không dễ ngửi tí nào.

"Phỉ Phỉ à, nếu con cũng không muốn đi về phòng thì cùng ngủ chung lều trại với dì thế nào? Buổi tối dì cũng có người để tám chuyện cho đỡ buồn a!" Tần Phương cười cười đề nghị Lưu Phỉ Phỉ ở lại.

"Việc này..." Lưu Phỉ Phỉ nghe Tần Phương nói vậy thì nhìn về phía chị họ đang ngồi ăn của mình.

"Dì, chỗ ngài có an toàn không?" Trương Lộ nghiêm túc hỏi.

"Ừ, lều trại của dì tuyệt đối an toàn, các con không thấy thế à? Lều trại của những người khác đều được dựng ở bốn phía xung quanh dì, bọn họ đều sẽ bảo vệ chúng ta. Hơn nữa buổi tối còn có lính tuần tra nên bên này rất an toàn."

"Vâng." Trương Lộ gật đầu.

"Bọn họ, bọn họ buổi tối sẽ không tới quấy rầy dì nghỉ ngơi chứ?" Trương Lộ thử thăm dò.

"Ha ha, con thấy có ai dám không?" Tần Phương nói.

"Vâng." Cũng đúng, dì ấy là mẹ vợ của đại đội trưởng, dĩ nhiên là không ai dám tới làm phiền.

"Tiểu Lộ à, dì biết con còn băn khoăn, hai đứa con gái ở chung với một đám đàn ông con trai đi đánh trận chung một đội ngũ đúng thật có chút bất tiện, nhưng các con yên tâm, quân kỷ của bộ đội đặc chủng cực kỳ nghiêm ngặt. Nếu các con không phải là dị năng giả, không có thực lực vượt trội hơn người thường thì dù các con lớn lên có đẹp như tiên nữ thì Hạo Thiên và Tiểu Húc cũng sẽ không cho các con gia nhập đại đội bộ đội đặc chủng đâu. Nói cho cùng thì hai đứa nó đánh giá cao thực lực của hai con, là tiềm năng của hai con chứ không phải do giới tính. Nếu hai đứa con còn cảm thấy không an toàn nữa thì về sau cứ ở cùng một chỗ với dì, ba người chúng ta cũng có thể làm bạn, con nói có đúng không?"

"Chị họ, em thấy Ngô đại đội trưởng và Âu Dương quân y không phải người xấu. Hơn nữa dì cũng là người tốt, chúng ta gia nhập đội ngũ đi chị!" Lưu Phỉ Phỉ nói.

"Ừ." Trương Lộ gật đầu, cô cũng cảm thấy gia nhập đội ngũ này là lựa chọn không tồi. Ít nhất các cô không cần phải vì thức ăn mà phát sầu, chưa kể có đội ngũ như vậy bảo vệ thì các cô cũng có thể sinh sống ở mạt thế lâu hơn một chút.

"Mọi người đang nói gì đó?" Âu Dương Húc mỉm cười đi tới.

"Âu Dương quân y!" Chị em hai người thấy người tới thì vội vàng chào hỏi.

"Con không đi ngủ đi, chạy tới chỗ này làm gì?" Tần Phương cười hỏi con trai mình.

"Tới đưa sữa và mặt nạ cho đại mỹ nữ nhà mình a!" Âu Dương Húc vừa nói vừa lấy hộp sữa và một túi mặt nạ đưa cho Tần Phương.

"Con đứa nhỏ này, mẹ đã từng tuổi này rồi, còn đắp mặt nạ làm chi!"

"Aiz, phụ nữ dù già hay trẻ thì cũng phải dưỡng da chứ." Âu Dương Húc thân mật ôm mẹ mình từ phía sau.

"Con đó, tự lo cho bản thân con là được." Tần Phương vỗ vỗ tay con trai.

"Không muốn, nhớ ngài nên muốn tới đây xem thế nào."

"Còn mặt nạ không? Đưa cho Phỉ Phỉ và Tiểu Lộ mỗi người một cái đi con."

"Tuân lệnh!" Âu Dương Húc lại lấy hai túi mặt nạ từ trong balo ra đưa cho hai người.

"Không, chúng tôi không cần." Trương Lộ lắc đầu từ chối.

"Cầm đi, cám ơn hai người đã tới đây tán gẫu với mẹ của tôi, một mình bà cũng buồn lắm." Âu Dương Húc cười.

"Âu Dương quân y, tôi, tôi với Phỉ Phỉ quyết định gia nhập đội ngũ của cậu!" Trương Lộ quyết tâm nói.

"Tốt, hai người yêu cầu đồ vật gì? Lều trại? Chăn bông? Quần áo?" Âu Dương Húc hỏi.

"Chúng tôi muốn ở cùng một chỗ với dì, không cần lều trai, cho chúng tôi hai cái chăn bông cùng với quần áo để tắm rửa là được!" Trương Lộ trả lời.

"Vậy được rồi, có mẹ của tôi ở cạnh hai người cũng yên tâm hơn. Còn cô? Có cần gì khác không?" Âu Dương Húc nhìn Lưu Phỉ Phỉ hỏi.

"Không, không cần!" Lưu Phỉ Phỉ lắc đầu.

"Được, vậy một lát nữa tôi sẽ kêu người đem gối, đệm chăn cùng với quần áo tới cho hai người nhé."

"Vâng, phiền Âu Dương quân y rồi."

"Không có gì, đều là người một nhà cả mà." Tần Phương lên tiếng.

"Vậy thì, chúc ba vị mỹ nữ ngủ ngon và có giấc mơ đẹp." Âu Dương Húc hôn lên mặt mẹ mình một cái rồi mới tươi cười rời đi.

Tần Phương sau khi hoàn thành được nhiệm vụ mà con trai giao cho mình rồi thì trên mặt cũng nở nụ cười thắng lợi.

"Âu Dương quân y có hiếu thật đó." Trương Lộ nhìn sữa và mặt nạ trong tay Tần Phương cười nói.

"Đúng, Âu Dương quân y tốt với dì thật ý!" Lưu Phỉ Phỉ cũng đồng ý nói.

"Ha ha ha, đúng vậy, đứa nhỏ đó thật sự rất có hiếu." Aiz, nếu Tiểu Húc có thể không thích Ngô Hạo Thiên thì còn tốt hơn!

END CHƯƠNG 66.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play