CHƯƠNG 65: CỰC PHẨM THÂN THÍCH
Rất nhanh mùi hương thịt kho tàu hấp dẫn những người sống sót đi tới sân bên này.
Mọi người đứng ở một bên nhìn các binh lính đang ngồi vây quanh nhau ăn uống thỏa thích thịt kho tàu thì không khỏi nuốt nuốt nước miếng. Cơm trắng, thịt kho tàu, đây là món ngon mà bọn họ đã bao lâu không được ăn rồi, hình như là từ sau khi bị nhốt ở nơi này, bọn họ không có được một bữa ăn đàng hoàng nữa.
Ban đầu thì còn ăn trái cây, mì gói, xúc xích, giăm bông có trong phòng. Sau đó không còn thức ăn, năm ba người bọn họ trộm bò qua cửa sổ đi tầng một tìm thức ăn trong nhà bếp, có khi còn gặp phải tang thi, nếu may mắn thì còn có thể chạy thoát trở về, còn những người đen đủi thì bị tang thi ăn sạch, hoặc sẽ bị đồng hóa cũng trở thành tang thi.
Tuy rằng người sống sót đứng ở nơi này đều muốn ăn thịt, nhưng bọn họ nhìn xung quanh thấy những binh lính tay cầm súng đứng canh gác thì ai cũng không dám tới gần, chỉ có thể đứng một chỗ mà nhìn.
"Nè, các người cũng thật quá đáng, dựa vào đâu mà các người ăn thịt mà chỉ cho chúng tôi ăn mì gói?" Lưu Hân ngu ngốc là người thứ nhất lên tiếng.
"Đúng vậy, cho chúng tôi chút thịt ăn đi!" Lưu Hân vừa nói xong thì bên cạnh cũng có người sống sót hùa theo.
"Mấy người mặt dày quá phải không, mớ thịt này là do ông đây giết tang thi để tìm ra tới, mấy người không hỗ trợ giết tang thi, mắc gì phải chia cho mấy người?" Vương Quân khó chịu mắng người.
Nghe như vậy, những tên đàn ông con trai to xác trước đó muốn tranh luận lập tức không còn dám lên tiếng nói nữa.
"Các người, các người là đàn ông, trong tay còn có súng, giết tang thi là chuyện đương nhiên, còn tôi là phụ nữ!" Lưu Hân nhấn mạnh thân phận của mình.
"Thúi lắm, phụ nữ thì sao hả, là nữ thì cái gì cũng không cần làm mà vẫn có ăn sẵn à?" Vương Quân trợn mắt chỉa súng vào mặt Lưu Hân.
"Tôi..." Lưu Hân há miệng nhìn họng súng đen thui, không dám nói thêm gì nữa.
"Vị quân nhân này, tôi là bác hai của Âu Dương Húc, tôi là Âu Dương Hải Đức, ngài xem có thể châm chước một chút không, để chúng tôi đi qua nói chuyện với chị dâu và cháu trai tôi có được không?" Âu Dương Hải Đức mặt tươi cười hỏi Vương Quân.
"Không được, bây giờ là thời gian ăn cơm chiều, tất cả người trong đội ngũ đều không được gặp khách, các người muốn tìm người thì chờ chúng tôi cơm nước xong rồi nói sau đi!" Lão đại đã dặn rồi, không cho tên khốn Âu Dương Hải Đức tới đây, không ngờ cái ông không biết xấu hổ này dám tới thật!
"Vị quan quân ngài xem..." Âu Dương Hải Đức còn muốn nói gì nữa thì bị Vương Quân đánh gãy.
"Bớt dong dài! Lại vô nghĩa nữa là một phát bắn chết ông!" Vương Quân lấy súng nhắm vào Âu Dương Hải Đức.
"Được được được." Âu Dương Hải Đức không còn cách nào liền cũng không dám nói thêm gì nữa.
Nhìn trong chén cơm của các chiến sĩ là thịt kho tàu ngon lành óng ánh mỡ và trứng gà lớn, hai anh em Âu Dương Trạch và Âu Dương Lan nhịn không được nuốt nước miếng nhưng cũng không còn cách gì.
Hai mươi phút sau, tiểu đội hai và tiểu đội ba ăn xong rồi thì đến lượt tiểu đội một của Vương Quân.
Thấy người đến thay phiên gác thành Lưu Chí Siêu, còn có cả Ngô Hạo Thiên, Âu Dương Húc và Tần Phương, Âu Dương Hải Đức lập tức kích động.
"Chị dâu, cháu trai lớn..." Vợ chồng Âu Dương Hải Đức thân thiết kêu gọi.
Tần Phương thấy là Âu Dương Hải Đức bị mình đuổi ra khỏi công ty thì trong lòng cảm thấy phản cảm, không thể tin được ở mạt thế còn có thể gặp được cả nhà cực phẩm nguyên vẹn như vậy.
"Đừng có kêu thân thiết như thế, tôi không có loại em chồng như cậu!" Tần Phương lạnh lùng nhìn Âu Dương Hải Đức nói.
"Chị dâu, chuyện quá khứ là em không đúng, không nên tham ô tiền của công ty, dù sao em cũng là bác ruột của Tiểu Húc mà? Chị không thể nhìn một nhà của em gặp nạn mà không cứu giúp một chút chứ đúng không?" Âu Dương Hải Đức tỏ vẻ đáng thương cầu xin.
"Đúng đó chị dâu, chị không nể tình thì cũng phải nể mặt anh hai đã chết chứ chị?" Vợ của Âu Dương Hải Đức cũng kể khổ.
"Hừ, hai vợ chồng các người bớt làm bộ làm tịch ở trước mặt tôi đi. Các người nếu như xem Tiểu Húc là người thân trong nhà thì sẽ không biển thủ tiền công ty, càng sẽ không tìm những tên không đứng đắn dạy hư con trai tôi!"
Mỗi khi nghĩ đến những việc Âu Dương Hải Đức đã làm với con trai mình, Tần Phương lại nổi trận lôi đình. Trên đời này sao lại có loại bác ruột luôn vọng tưởng dạy hư cháu trai mình cơ chứ?
"Chị dâu à, chị muốn em nói bao nhiêu lần thì mới tin em? Em không có mua chuộc Trịnh Hâm, là cái tên nhóc Trịnh Hâm đó oan uổng em!" Âu Dương Hải Đức vội vàng giả mặt đau khổ biện hộ cho mình. Ông ta biết rõ người mà chị dâu để ý nhất chính là Âu Dương Húc nên việc mua chuộc Trịnh Hâm này, ông ta nhất quyết có đánh chết cũng không thừa nhận.
"Hừ..." Tần Phương nhìn thấy Âu Dương Hải Đức vô lại không chịu thừa nhận chỉ hừ lạnh một tiếng.
"Tiểu Húc à, mẹ của con hiểu lầm ta, con mau nói đỡ giúp bác hai đi!"
Âu Dương Hải Đức quay đầu ánh mắt cầu cứu nhìn Âu Dương Húc. Dù sao Âu Dương Húc cũng chỉ là đứa không có đầu óc, chỉ là một bao cỏ, chỉ cần Âu Dương Húc nói giúp một nhà bọn họ thì cửa ở Tần Phương chắc chắn qua lọt.
"A, bác hai, chỗ của tôi có vài thứ này, ông đem về từ từ mà xem nhé." Âu Dương Húc nói xong thì lấy một xấp hình và biên lai ngân hàng trong balo ra đưa cho Âu Dương Hải Đức.
Nhìn thấy hình chụp gặp nhau của mình và Trịnh Hâm cùng với những biên lai chuyển tiền cho Trịnh Hâm, Âu Dương Hải Đức choáng váng.
"Tiểu Húc, đây là..."
"Bác hai, chuyện quá khứ thì cho nó qua đi! Tôi với mẹ tôi cũng không muốn truy cứu làm gì, hy vọng ông tự giải quyết cho tốt, từ giờ về sau, chúng ta đường ai nấy đi, tốt nhất là không nên có mối liên quan nào nữa!" Như loại thân thích này không có cũng tốt!
"Tiểu Húc, con nói gì vậy, ta chính là bác hai của con a. Sao con lại có thể quên đi tổ tông không nhận người bác hai này của con chứ?" Âu Dương Hải Đức căm phẫn răn dạy cháu trai mình.
"Phải rồi, mẹ con hai người khi dễ người quá đáng, ừ thì giờ các người leo lên được chỗ cao rồi nên trở mặt không nhận người chứ gì, ngay cả thân thích mình cũng không thèm nhận? Mọi người mau mau tới phân xử a, sao lại có loại người vô tâm tàn nhẫn tới như vậy đây này!" Vợ của Âu Dương Hải Đức gào lên.
"Đúng vậy, các người thật quá đáng. Lúc trước khi bác cả mất đi là do ba của tôi giúp các người bảo vệ công ty. Giờ thì hay rồi, các người lợi dụng xong rồi thì đuổi ba tôi và anh trai tôi ra khỏi công ty không nói đi, giờ còn không muốn nhận thân thích với chúng tôi, lại còn tuyệt tình tới như vậy!" Âu Dương Lan cũng lên tiếng bất bình thay cho ba và anh trai ả.
Âu Dương Trạch vẻ mặt âm trầm nhìn mẹ con hai người Âu Dương Húc, đáy mắt tràn đầy oán hận.
"Thật bất hạnh, bất hạnh quá đi, nhà của chúng tôi giúp đỡ mẹ con hai người như vậy, kết quả các người lại muốn đoạn tuyệt quan hệ, thật không còn là người mà." Âu Dương Hải Đức vỗ đùi kêu rên.
Những người sống sót xung quanh đều trừng mắt chán ghét và kinh thường nhìn hai mẹ con Âu Dương Húc. Bất quá ngại hai người là người bên quân đội nên những người sống sót đó cũng không dám đến gần bênh vực lẽ phải.
Ngô Hạo Thiên nâng tay lên cầm súng bắn chỉ thiên một phát.
"Đoàng..." Nghe thấy tiếng súng vang, tầm mắt mọi người đều dừng trên người Ngô Hạo Thiên.
"Lão đại!" Tiểu đội một đang ăn cơm lập tức cầm theo súng chạy tới.
Những người sống sót trợn tròn mắt nhìn hai mươi người quân nhân chỉa súng về phía mình. Vợ của Âu Dương Hải Đức cũng bị dọa sợ đến không dám khóc nữa mà trốn ra phía sau Âu Dương Hải Đức.
"Nghe cho rõ, nơi đây không phải bệnh viện tâm thần, bớt ở đây la lối khóc lóc. Còn ai không quản được miệng của mình, ông đây trực tiếp bắn chết." Ngô Hạo Thiên mắt lạnh nhìn mọi người, khí lạnh phát ra khiến mọi người phát run.
"Mợ nó, nhóm người này thật cmn phiền phức, ăn một bữa cơm cũng không cho người ta yên thân, lão đại, dứt khoát bắn chết hết đi." Vương Quân hùng hùng hổ hổ nói.
Nghe nói vậy, đám người sống sót đều bị dọa tới mặt trắng bệch.
"Tôi đếm tới ba, tất cả đều trở về phòng đã được chỉ định, bằng không, tôi xử bắn tại chỗ. Một...hai..."
Ngô Hạo Thiên vừa mới đếm một, đám người đã hoang mang rối loạn chạy vào đại sảnh. Chờ tới khi Ngô Hạo Thiên đếm tới hai, bên ngoài đã không còn một bóng.
Vương Quân thấy đã giải quyết xong thì mới đem theo các anh em về tiếp tục ăn cơm.
Lưu Phỉ Phỉ đứng trước cửa sổ thấy một màn này thì cười ra tiếng. "Bọn họ xứng đáng! Vẫn là chị họ thông minh nhất!"
Sáng nay chị họ đã nói bọn họ sẽ không đem thịt chia cho những người này đâu, thật đúng là không sai.
"Hiện giờ là mạt thế, không có ai sẽ vô duyên vô cớ đem vật tư của chính mình đi cứu trợ người khác đâu em. Vì thế em phải nhớ kỹ, hiện tại chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, không thể dựa dẫm vào người khác." Trương Lộ nghiêm túc nói với em họ mình.
"Vâng, em biết rồi chị." Lưu Phỉ Phỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Không bao lâu sau, mẹ con Âu Dương Lan và đại tiểu thư Lưu Hân, ba người mặt mày xám tro trở về phòng.
Hai chị em Trương Lộ chỉ liếc nhìn ba người họ một cái liền không thèm để ý tới nữa.
"Cộc cộc cộc, Trương Lộ, Lưu Phỉ Phỉ có người tìm." Một lát sau lại có tiếng binh lính tới đập cửa.
Nghe thấy tiếng của binh lính, tầm mắt ba người còn lại đồng loạt dừng lại trên người hai chị em Trương Lộ.
"Vâng, tới ngay đây!" Trương Lộ nắm tay Lưu Phỉ Phỉ đi tới cửa.
"Ai tìm chúng tôi vậy?" Trương Lộ mở cửa hỏi.
"Dì Tần muốn gặp hai người, hai người theo tôi đi đi!"
"Dì Tần là ai thế?" Lưu Phỉ Phỉ tò mò hỏi.
"Dì Tần là mẹ của chị dâu chúng tôi, là mẹ vợ của đại đội trưởng chúng tôi." Người lính trả lời.
"Vâng." Hai chị em kéo tay nhau cùng đi ra ngoài với người lính đó.
Nghe thấy như vậy, vợ của Âu Dương Hải Đức mở to hai mắt nhìn. "Âu Dương Húc cái đồ con rùa đó vậy mà đi thông đồng với tên quân nhân kia?"
"Hừ, tên bao cỏ đó vì mạng sống của mình đúng là chuyện gì cũng dám làm, vậy mà đi bán mông?"
Âu Dương Lan sau khi biết được chuyện này thì phản cảm đối với Âu Dương Húc càng tăng chứ không giảm.
Trước kia Âu Dương Lan còn có vài phần hâm mộ Âu Dương Húc, bởi vì số tốt, vừa sinh ra cái gì cũng không cần làm, cho dù làm sâu gạo cũng có bó lớn tiền để tiêu, không giống như ả liều mạng học tập, thành tích tốt cũng như cũ không kiếm được công việc tốt nào. Bất quá bây giờ, Âu Dương Lan bớt hâm mộ Âu Dương Húc nhiều rồi, chỉ còn lại khinh thường mà thôi.
Không thể tin được chỉ vì có thể sống sót ở mạt thế mà Âu Dương Húc có thể làm tình nhân cho người ta, khó trách tên sĩ quan kia lại bảo vệ mẹ con Âu Dương Húc như vậy, thì ra Âu Dương Húc đã tự đưa mình đến trên giường người ta rồi.
"Hừ, không ngờ lại có loại đàn ông hạ tiện như vậy!" Lưu Hân hừ lạnh, cực kỳ khinh thường và chán ghét Âu Dương Húc dựa vào gương mặt, chưa kể lại còn là nam bò lên giường đàn ông.
END CHƯƠNG 65.