CHƯƠNG 118: CHẠY VỀ AN DẬT THÀNH
Lúc lên xe nhìn thấy Âu Dương Húc vậy mà cũng đang ở trên xe bus, chưa kể còn ngồi cạnh Phương Thiên Nhai, Trần Đông chớp chớp mắt. "Âu Dương, sao cậu lại ngồi xe này vậy?"
Kỳ lạ, không phải Âu Dương hẳn là nên ngồi cùng với đội trưởng Ngô trong xe thứ nhất hay sao?
"À, không có gì, tới đây để xem cậu đó mà!" Âu Dương Húc mỉm cười đáp.
"Hả?" Trần Đông nghe vậy thì hơi ngạc nhiên.
"Ngồi xuống đi, xe sắp chạy rồi!" Thiết Minh vừa nói vừa đỡ người yêu ngồi ở đối diện Âu Dương Húc.
"Bị đè à?" Âu Dương Húc nhìn chằm chằm dáng đi kỳ cục của Trần Đông liền nhỏ giọng hỏi.
Mặt Trần Đông thoắt một cái đỏ lên. "Âu Dương!"
Âu Dương cũng thật là, loại việc này có thể nói ra miệng như vậy được sao hả? Chẳng lẽ cậu ấy không thấy ánh mắt tất cả mọi người trên xe đều đang nhìn mình và Thiết Minh sao?
"Chuyện sớm muộn mà thôi, cậu tìm y thì xác định chắc chắn cậu nằm dưới rồi mà!" Âu Dương Húc rất đương nhiên trả lời.
Tuy rằng Thiết Minh không cao 1m9 như Ngô Hạo Thiên nhưng vẫn xêm xêm 1m8, chưa kể trước đây cái tên đó là huấn luyện viên Tae Kwon Do, là điển hình của kiểu đàn ông có thân hình rắn chắn có da có thịt. Nhìn lại Trần Đông đi, cái thân thể mảnh khảnh đó, hai người này để chung với nhau, ai ở trên ai ở dưới không phải rõ ràng quá rồi sao?
"Âu Dương..." Nghe bạn tốt nói xong, mặt Trần Đông càng ngày càng hồng. Tuy là các chiến sỹ khác đều nở nụ cười thiện ý với bọn họ, không có bất kỳ người nào bởi vì cậu ta và Thiết Minh là đồng tính luyến ái mà khinh bỉ bọn họ nhưng mà Trần Đông vẫn cảm thấy xấu hổ, xấu hổ đến mức mặt mày đỏ bừng.
"Đây, cho cậu cái đệm mềm nè." Âu Dương Húc nói xong thì lấy ra một cái đệm mềm đưa cho Trần Đông.
"Không, không cần đâu!" Trần Đông xấu hổ lắc đầu từ chối.
"Cần, cần. Cám ơn Âu Dương quân y!" Thiết Minh đưa tay ra vội vàng nhận lấy.
"À đúng rồi, chỗ tôi còn có thuốc mỡ trị thương, anh có muốn không?" Âu Dương Húc lại hỏi.
Giờ thì không chỉ mặt Trần Đông đỏ lên mà còn lan ra tận cổ và tai luôn rồi.
"Muốn, cám ơn Âu Dương quân y." Thiết Minh ở một bên vừa nói cám ơn vừa nhận lấy đồ vật mà Âu Dương Húc đưa qua.
"Đông Đông, em nhếch lên xíu để anh lót đệm này cho em ngồi trước đã, thuốc mỡ thì để một lát nữa anh tìm nơi không người rồi giúp em bôi thuốc cho."
Trần Đông thẹn quá hóa giận cắn chặt răng. "Muốn ngồi thì anh tự ngồi đi, muốn bôi thuốc thì anh tự mà bôi đi!"
Mọi người nghe được tiếng rống như sư tử Hà Đông của Trần Đông xong thì trong xe đột nhiên lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được. Chẳng lẽ đội trưởng Thiết mới là người ở phía dưới kia sao?
Không, không thể như thế được, nhìn qua nhìn lại đội trưởng Thiết cũng không giống người nằm dưới cơ mà?
"Được được được, đệm để anh ngồi, thuốc mỡ để anh bôi, em đừng tức giận nữa nha." Thiết Minh vội vàng dỗ bà xã mình.
Trần Đông liền hung hăng trừng mắt nhìn y.
Trong con mắt khiếp sợ của mọi người, Thiết Minh thật sự đem cái đệm lót ở dưới mông của mình!
Không phải chứ? Đội trưởng Thiết ở phía dưới thiệt hả?
Mọi người nhìn hành động của Thiết Minh mà hỗn độn bay trong gió...
Thấy con mắt không thể tin được của mọi người, đáy lòng Trần Đông có chút đắc ý.
Âu Dương Húc sờ cằm nhìn nụ cười đắc ý đó của Trần Đông, rõ ràng là bị bạo cúc mà còn có thể giả bộ bình tĩnh tới mức này, xem ra từ trước tới nay cậu đã xem thường vị bạn tốt này của cậu rồi đó.
"Hì hì, thế nào hả Âu Dương quân y, sức quyến rũ của tôi quá kinh khủng rồi đúng không, tôi chỉ vừa ra tay cái thôi là hai vợ chồng son bọn họ liền tu thành chính quả!" Phương Thiên Nhai hào hứng khoe ra, mặc kệ ai áp ai đi nữa thì Thiết Minh và Trần Đông cũng hòa hảo lại rồi, hơn nữa còn lăn giường với nhau. Đây là sự thật!
"Đúng vậy, sức quyến rũ của cậu đúng là kinh người. Hôm nào nếu tên khốn Ngô Hạo Thiên kia mà dám ở bên ngoài lêu lỏng, tôi sẽ tìm cậu giả làm người yêu của tôi để tức chết anh ta!" Âu Dương Húc cười.
Phương Thiên Nhai nghe xong xin miễn cho kẻ bất tài lắc đầu quầy quậy. "Đừng đừng đừng, cậu đừng tìm tôi mà!"
Làm tình địch với đại đội trưởng Ngô Hạo Thiên, giỡn chơi cái gì vậy hả. Hắn không muốn bị anh ta cho một quả điện lôi bổ xuống rồi tan thành mấy khói đâu.
Thấy Phương Thiên Nhai sợ hãi chết được, Âu Dương Húc không thú vị bĩu môi. "Lá gan cậu nhỏ thật đó haiz!"
"Ha ha ha, tôi nghĩ người mà dám đoạt cậu trong tay đội trưởng Ngô chắc là còn chưa sinh ra rồi?"
Ai mà thấy chết không sờn dám làm tình địch với tên Ngô Hạo Thiên bạo lực đó chứ? Trừ phi là người đó luẩn quẩn trong lòng lắm mới đi tìm chết thôi được không!
"Phải không? Nếu nói vậy thì tôi là người không có chút thu hút nào rồi." Âu Dương Húc chợt nhăn mũi nói.
"Ha ha ha, thật ra tình cảm mà đại đội trưởng Ngô dành cho cậu vững chắc hơn vàng, tuyệt đối sẽ không ra ngoài lêu lỏng, cho nên cậu không cần đi tìm người khác giả làm bạn trai cậu làm gì."
"Này không nói trước được, đàn ông mà, đều là thứ có gan làm nhưng không có gan nhận. Nếu lỡ ngày nào đó anh ấy lá gan lớn thì khó mà giải quyết, cậu cũng biết không phải có cái gọi là Thất Niên Chi Dương* sao?"
(*Thất niên chi dương: Nghĩa là đội lứa yêu nhau nếu vượt qua được ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, trọn đời bên nhau, nếu không thì sẽ xa nhau vĩnh viên, cả đời không thể tái hợp.)
"Bảy, bảy năm, hai người cậu và đội trưởng Ngô đã ở bên nhau 7 năm rồi cơ à?"
Không nên a, Âu Dương quân y mới 23 thôi, chẳng lẽ lúc cậu ta mới 16 tuổi đã cặp kè với đội trưởng Ngô rồi á?
"Không phải, chúng tôi mới quen nhau 7 tháng, không phải 7 năm!" Âu Dương Húc lên tiếng sửa đúng.
"À, vậy, vậy thì cậu càng không cần phải lo lắng." Nói xong, Phương Thiên Nhai lặng lẽ vỗ vỗ ngực.
Hết hồn, còn tưởng là đội trưởng Ngô thật sự dụ dỗ trẻ vị thành niên chứ?
"Aiz, hình như Thiên Nhai lại thất tình rồi." Thấy Âu Dương Húc ngồi bên cạnh Phương Thiên Nhai, Trương Mẫn nhịn không được thở dài.
"Thì kiểu chưa kịp yêu thì đã chết từ trong trứng nước." Mạc Kiêu nhún nhún vai.
"Em còn tưởng là ở đây nhiều đàn ông tốt như vậy thì Thiên Nhai nhất định có thể tìm được người yêu chứ? Không ngờ là..."
"Không còn cách nào, ai kêu ánh mắt tên nhóc đó cao như vậy làm gì?"
Ban đầu thì nhìn trúng Ngô Hạo Thiên, lúc này thì nhìn trúng đội trưởng tiểu đội ba Thiết Minh, không phải cấp năm thì là cấp bốn. Thằng nhóc chết tiệt này cũng không tự nhìn lại bản thân mình là cấp mấy đã, đúng là không biết tự lượng sức mà.
"Cũng phải." Trương Mẫn gật đầu đồng ý kiến.
"Tính luôn đôi Thiết Minh và Trần Đông thì hiện tại trong đội ngũ của chúng ta có 6 cặp tình nhân nhỉ?" Thu Thiên nghe cuộc nói chuyện của Thiết Minh và Trần Đông ở phía trước liền mỉm cười nói.
"Đúng vậy, 6 cặp nhưng chỉ có mình anh là người thảm nhất, đến bây giờ còn chưa hôn được em." Chu Hiểu Huy nói đến đây liền bất mãn nhéo nhéo ngón tay Thu Thiên.
Thu Thiên là hệ Hỏa siêu cường mà hiện giờ còn chưa cách nào khống chế được tốt cho nên ở phương diện cảm xúc không thể quá kích động, vì thế tuy là đã cặp kè với nhau nhưng Chu Hiểu Huy và Thu Thiên cũng chỉ ở giai đoạn nắm tay mà thôi.
"Ha ha ha, đừng vội mà, chờ em lên được cấp 5 rồi, em gả cho anh, đến lúc đó anh muốn hôn thế nào cũng được."
"Thu Thiên!" Chu Hiểu Huy mở to mắt ngẩn người nhìn cô. Gả cho hắn? Thu Thiên sẽ gả cho hắn sao?
"Sao nào, anh không muốn cưới em à?" Thu Thiên nhăn mũi thất vọng hỏi.
"Không không không, đương nhiên anh muốn cưới em rồi. Chẳng qua, chẳng qua nhà anh rất nghèo, anh, anh sợ em gả cho anh sẽ, sẽ chịu khổ."
Thu Thiên xinh đẹp như vậy lại là cô gái có năng lực, thật ra cô có thể gả cho người càng tốt hơn, còn hắn, chắc chắn là không phải người tốt nhất rồi!
"Đồ ngốc, bây giờ đã là mạt thế, có tiền hay không có liên quan gì? Lại nói, em gả cho anh chứ có phải gả cho tiền đâu." Thu Thiên nghiêm túc đáp.
Hiểu Huy đó, cái gì cũng tốt, chỉ có điều là quá tự ti!
"Ừ, Ừ!" Chu Hiểu Huy hưng phấn tới mức gật đầu như giã tỏi rồi gắt gao ôm lấy người con gái vào lồng ngực mình.
Buổi chiều, Âu Dương Húc trở lại xe của Ngô Hạo Thiên.
"Trần Đông thế nào? Ngô Hạo Thiên quan tâm hỏi.
"Còn sao nữa, bị đè đó." Âu Dương Húc bất đắc dĩ nhún vai.
"Ha ha ha, sao em lại làm cái mặt căm tức như vậy hả, người bị đè không phải em mà?" Ngô Hạo Thiên trêu chọc người nào đó.
"Cút qua một bên đi." Âu Dương Húc trừng mắt đẩy người ra.
Trần Đông là người bạn tốt nhất của cậu đó! Bạn tốt bị đè, cậu có thể cao hứng được à?
"Ha ha ha..." Ngô Hạo Thiên bất đắc dĩ cười cười, anh lại da mặt dày đến bên cạnh cọ cọ người yêu.
"Đi chỗ khác, phiền chết được."
"Qua thêm 5 ngày nữa là chúng ta sẽ đến An Dật Thành." Ngô Hạo Thiên nói.
"Biết!" Âu Dương Húc đã xem qua bản đồ rồi còn cần anh nói sao.
"Hình như em không được vui lắm?" Ngô Hạo Thiên nhíu mày hỏi.
"Ở trấn Tam Bảo không tìm được Mạc Tiểu Vũ vậy thì ở An Dật Thành chưa chắc có thể tìm được Điền Phương!" Nghĩ đến việc này, Âu Dương Húc cảm thấy rất buồn bực! Bởi vì cậu không biết được rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện sẽ nằm trong lòng bàn tay cậu nữa và còn bao nhiêu chuyện đã thoát khỏi nguyên tác, loại cảm giác này khiến người ta bất ổn không xong.
"Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta biến chúng ta ngày càng mạnh hơn nữa thì có tìm được hay không cũng không quan trọng."
Chỉ cần có thực lực mạnh để chống lại Sở Hàn thì cho dù Sở Hàn có muốn giết bọn họ cũng không dễ dàng như vậy!
"Aiz, hiện giờ nguồn năng lượng W càng ngày càng loãng, muốn mạnh hơn nữa cũng không dễ gì." Tuy rằng cậu và Ngô Hạo Thiên đều là cấp 5 nhưng sau khi đến cấp 5 thì càng muốn lên cấp sẽ càng khó. Nguồn năng lượng W trong không khí trên cơ bản sẽ không đủ dùng nữa, Ngô Hạo Thiên còn đỡ, còn có thể sử dụng tinh hạch. Chỉ có cậu căn bản không tìm được tinh hạch thích hợp, con đường sau này sẽ ngày càng gian nan hơn chăng?
"Cho dù xảy ra chuyện gì thì anh đều sẽ bảo vệ em thật tốt!" Ngô Hạo Thiên nắm chặt tay cậu mà buông ra lời thề son sắt.
"Em có tay có chân, cần chi anh bảo vệ chứ? Hơn nữa, anh là cấp 5, em cũng cấp 5, anh muốn bảo vệ em thì chờ tới khi lên cấp 6 rồi hẵng nói."
Nghe vậy, Ngô Hạo Thiên nhăn mày. "Việc này đúng là không dễ chút nào."
Tuy đã đạt đến cấp 5 một đoạn thời gian rồi nhưng thật sự muốn lên cấp 6 không phải dễ dầu gì được đâu!
"Cho nên anh vẫn nên bảo vệ tốt bản thân anh trước đi." Âu Dương Húc đáp.
Ngô Hạo Thiên lại nhíu mày, xem ra bản thân anh phải nhanh nhanh thăng cấp lên mới được!
"Đại ca, em nghe Mạc Kiêu nói người trấn ở An Dật Thành này là tư lệnh Ngô Chấn Quốc, hình như là bác ba của anh thì phải." Vương Quân nói tin tức này cho đại ca nhà mình biết.
"Ừ, chắc là bác ba, vào lúc còn hòa bình thì bác ba đã đóng giữ ở đây rồi."
"Có người quen vậy thì có thể tiết kiệm được không ít lương thực rồi!" Nghe Ngô Hạo Thiên nói bác ba của anh là tư lệnh ở An Dật Thành, Âu Dương Húc mừng rỡ lên tiếng.
Hiện giờ trong đội ngũ có hết thảy 37 người, mỗi lần vào căn cứ đều phải tốn kém rất nhiều, bất quá bây giờ có thể tiết kiệm được cả đống vật tư rồi.
END CHƯƠNG 118.
Editor: Đánh dấu bắt đầu ngày 1/1/2023, chúc mọi người bắt đầu một năm mới luôn vui vẻ và thành công và đừng quên tiếp tục ủng hộ mình nhé! :D