CHƯƠNG 119: TƯ LỆNH NGÔ CHẤN QUỐC
Ba ngày sau, Tần Phương đang kiên nhẫn ngồi trong xe dừng ở bên quốc lộ để chờ con trai bà và các chiến sỹ khác.
Con trai nói xưởng thép đối diện cách đây 300 mét có hơn 300 tang thi nên muốn cùng Ngô Hạo Thiên mang theo bốn tiểu đội đi đánh tang thi, chỉ để lại bà cùng với ông cháu tiến sỹ Lăng, còn có Mai Lị và Trương Mẫn ở lại trông coi xe.
"Tư lệnh, ở quốc lộ phía trước hình như có xe của người sống sót." Trong một chiếc xe jeep ở phía Tây, cảnh vệ đang thấp giọng báo cáo với tư lệnh ngồi phía sau mình.
Ngô Chấn Quốc nghe vậy thì chồm lên nhìn về phía trước thì quả nhiên nhìn thấy ba chiếc xe jeep và một chiếc xe bus đang dừng bên ngoài quốc lộ cách đó 500 mét.
"Có thể đi lại trên quốc lộ thế này thì hơn phân nửa là muốn đến căn cứ rồi, chắc là xe hết xăng."
"Vâng, nhìn hình như là vậy thật." Cảnh vệ gật đầu đồng với với suy đoán của tư lệnh.
"Tiểu Lưu à, cậu dừng xe ở phía trước đi, nói với người sống sót trong xe đó chúng ta là người của căn cứ An Dật Thành. Nếu bọn họ muốn đi An Dật Thành thì có thể cho bọn họ lên xe của chúng ta đi chung luôn đi!"
"Vâng, tư lệnh!" Cảnh vệ viên nghe lệnh dừng xe lại rồi nhảy xuống xe chạy về chiếc xe phía trước.
Thấy một chiếc xe jeep quân dụng và ba chiếc xe tải quân dụng lớn dừng lại cách đoàn xe của mình 100 mét, Tần Phương có cảm giác không tốt lắm nên bà liền mở cửa bước xuống xe.
Trương Mẫn, Mai Lị và ông cháu tiến sỹ Lăng thấy Tần Phương xuống xe cũng liền bước xuống theo.
"Mẹ nuôi, những chiếc xe đó là sao vậy nhỉ?" Lăng Tiêu Tiêu thấy bốn chiếc xe đậu ở phía sau đoàn xe mình nên khó hiểu hỏi.
"Mẹ nuôi cũng không biết." Tần Phương híp híp mắt, bà siết chặt khẩu súng trong túi mình. Những người sống sót cùng hung cực ác bà đã thấy quá nhiều nên bốn chiếc xe này đột nhiên dừng ở đây làm cho bà lập tức cảnh giác đề phòng.
Sau khi dừng xe lại, cảnh vệ viên Tiểu Lưu nhanh chóng chạy xuống xe chạy về phía nhóm người của Tần Phương.
"Các người là người sống sót phải không?" Thấy đối diện có năm người, trong đó có 1 ông lão, bốn phụ nữ nên Tiểu Lưu cứ theo lẽ thường cho rằng đây là người sống sót.
"Có việc gì à?" Tần Phương híp mắt nhìn người trẻ tuổi mặc quân phục rồi nhàn nhạt hỏi.
"À, chắc là mọi người muốn đi đến căn cứ An Dật Thành phải không? Tư lệnh nói có thể cho mọi người ngồi chung xe với chúng tôi!" Tiểu Lưu truyền đạt lại ý của Ngô Chấn Quốc cho đối phương.
"Cám ơn ý tốt của tư lệnh của cậu nhưng chúng tôi đã có xe rồi." Tần Phương không chút khách khí từ chối ý tốt của họ.
"Nhưng mà, không phải các người..."
"Cậu có thể đi rồi." Tần Phương không chút khách sáo tiễn khách.
"Bà..." Tiểu Lưu trừng cái người sống sót không biết tốt xấu này một cái xong liền nhíu mày xoay người rời đi.
Ngô Chấn Quốc nhăn mặt nhìn cảnh vệ viên của mình ủ rũ cụp đuôi chạy về. "Sao vậy, có việc nhỏ như vậy cũng làm không xong à?"
"Tư lệnh, ngài không biết đâu, những người sống sót đó không biết tốt xấu, chúng ta không cần đếm xỉa tới bọn họ." Tiểu Lục tức giận nói.
"Cậu đó, chỉ có cái miệng còn lại không làm được việc gì!" Ngô Chấn Quốc liếc cậu ta một cái rồi mở cửa tự mình xuống xe.
Ngô Chấn Quốc bước từng bước nghiêm trang đi về phía năm người sống sót đó. Mạt thế đã bốn tháng rồi, Ngô Chấn Quốc gặp được người sống sót không ít nhưng người sống sót có thể ăn mặc sạch sẽ gọn gàng như vậy quả thật là lần đầu tiên ông gặp được.
Nhìn thấy người phụ nữ trung niên đứng đầu trong đội ngũ mặc bộ quần áo vải dạ màu tím vừa cao quý vừa sạch sẽ, Ngô Chấn Quốc ngẩn người một lúc.
Làm tổng tư lệnh của An Dật Thành, những người phụ nữ xinh đẹp chủ động nhào vào lòng ông, Ngô Chấn Quốc gặp qua không ít nhưng người phụ nữ trước mặt vừa xinh đẹp đoan trang lại khí thế như vậy thì lần đầu tiên ông nhìn thấy.
Trong đôi mắt ẩn hiện sự thông minh của người phụ nữ này, Ngô Chấn Quốc cảm nhận được sự cường thế của bà, mà sự cường thế này vốn không nên xuất hiện trên người người phụ nữ nhu nhược này, cũng làm cho ông vô cớ thương tiếc theo đó sinh ra khát vọng đi bảo hộ đối phương.
Tần Phương thấy người đàn ông mặc áo khoát quân phục đi đến trước mặt mình, bà không khỏi nhíu mày. "Ông là?"
"À, tôi là..."
"Bác ba, là bác ba!" Còn chưa đợi Ngô Chấn Quốc mở miệng, Mai Lị đã nhận ra người tới là ai rồi.
Ngô Chấn Quốc thấy cô gái vẻ mặt kích động chạy tới trước mặt mình, ông hơi hơi ngây người một lúc. "Lị Lị?"
"Đúng vậy, là con nè, bác ba!" Mai Lị vui vẻ gật đầu.
"Lị Lị, sao con lại ở đây, Bằng Phi đâu? Các con không ở chung với nhau sao?"
Thấy Mai Lị, Ngô Chấn Quốc cũng tỏ ra quan tâm nhiều hơn, nhà họ Ngô và nhà họ Mai có mối quan hệ tốt với nhau qua nhiều thế hệ rồi, Mai Lị lại là cô bé mà ông nhìn từ nhỏ đến lớn. Vì thế Ngô Chấn Quốc vẫn luôn coi Mai Lị như con cháu trong nhà mình.
"A, Bằng Phi và Hạo Thiên đi giết tang thi rồi, chúng cháu đang chờ bọn họ nè!" Mai Lị không chút giấu giếm nói hết cho ông.
"Hạo Thiên, con nói Hạo Thiên cũng ở chung với các con à?" Ngô Chấn Quốc không thể tin được nhìn Mai Lị hỏi.
"Mai Lị!" Tần Phương thấy cô cứ thế đem hết việc trong nhà mình nói cho người ngoài liền xụ mặt xuống.
"Dì Tần ơi, người này chính là bác ba của Hạo Thiên, là người một nhà đó!" Mai Lị tươi cười vội vàng giới thiệu thân phận của Ngô Chấn Quốc.
"Ồ?" Tần Phương nghe xong không khỏi nhướng mày, Bác ba của Ngô Hạo Thiên? Là người nhà họ Ngô à?"
"Vị nữ sĩ này là?" Ngô Chấn Quốc nghi hoặc nhìn Mai Lị hỏi.
"Dạ, vị này chính là mẹ vợ của Hạo Thiên, dì Tần."
"Mẹ vợ? Hạo Thiên tái hôn rồi?" Ngô Chấn Quốc ngạc nhiên nhìn Mai Lị.
6 năm trước, trước khi bỏ đi không phải Hạo Thiên nói nó là đồng tính luyến ái, thích đàn ông à? Sao bây giờ đã tái hôn rồi? Chẳng lẽ cháu trai ông thay đổi tính hướng, không thích đàn ông nữa?
"Không, con trai tôi chỉ đang cặp kè với Ngô Hạo Thiên thôi. Tuy rằng hai đứa nhỏ đều quen nhau trên cơ sở sẽ kết hôn nhưng vẫn còn chưa kết hôn đâu." Tần Phương nghiêm túc sửa đúng lại.
"Này..." Ngô Chấn Quốc nghe Tần Phương nói xong càng kinh ngạc hơn, hóa ra cháu trai của ông đang cặp kè với con trai của người phụ nữ họ Tần này à?
"Tôi tên Tần Phương." Tần Phương rất tự nhiên hào phóng vươn tay ra giới thiệu chính mình.
"A, tôi là Ngô Chấn Quốc, là bác ba của Hạo Thiên." Ngô Chấn Quốc cũng vội vàng duỗi tay lễ phép bắt tay với bà.
"Đoàng đoàng đoàng..." Bên này, Ngô Chấn Quốc vừa buông tay Tần Phương ra liền nghe được tiếng súng vang lách cách lang cang trong xưởng thép ở đối diện.
"Tư lệnh..." Binh lính trong xe vừa nghe được tiếng súng vang liền lập tức nhảy xuống xe, 50 mấy binh lính nhanh chóng chạy đến chỗ ông vây lấy đám người Tần Phương và Ngô Chấn Quốc ở chính giữa.
"Tư lệnh, có vẻ như tiếng súng truyền ra từ trong xưởng thép ở đối diện." Cảnh vệ viên Tiểu Lưu đưa tin.
"Không sao, là bọn Hạo Thiên và Tiểu Húc đang giết tang thi!" Thấy vẻ mặt căng thẳng của Ngô Chấn Quốc, Tần Phương thoải mái nói.
Ngô Chấn Quốc thấy người phụ nữa này gặp biến bất kinh cũng không khỏi nhướng mày.
"Hạo Thiên đứa nhỏ này cũng quá làm càn, một cái xưởng sắt thép thì có vật tư gì chứ, không biết tang thi nguy hiểm lắm à!"
Tần Phương nghe xong nhấp nhấp môi, nghĩ thầm: Những tang thi đó mới là vật tư mà Ngô Hạo Thiên và Tiểu Húc muốn được không!
"Tư lệnh, bên trong có người sống sót gặp tang thi sao? Chúng ta có cần đi cứu người không?" Tiểu Lưu tò mò hỏi.
"Không, các người không cần đi chi cho thêm phiền! Bọn họ đều là dị năng giả lại có súng trong tay, sẽ không có việc gì!"
Tiểu Lưu nghe Tần Phương nói, khóe miệng run rẩy, nghĩ thầm: Bà dì này nói chuyện đúng là không khách khí xíu nào, bọn họ chính là quân lính của An Dật Thành đó nhé, vậy mà dám nói bọn họ đi chỉ thêm phiền?
"Không biết trong đội ngũ của Ngô Hạo Thiên bây giờ còn có bao nhiêu người lính?" Ngô Hạo Thiên chính là đặc chủng đại đội trưởng, việc này Ngô Chấn Quốc dĩ nhiên biết rồi, chỉ có điều ông không biết sau khi trải qua mạt thế thì cấp dưới của Hạo Thiên còn sót lại bao nhiêu người.
"Đội ngũ bọn họ tính luôn cả Hạo Thiên và Tiểu Húc thì có tổng cộng 32 người!" Tần Phương đáp.
"Ồ? Có nhiều người vậy à? Đại đội bộ đội đặc chủng không phải chỉ có mười mấy người thôi sao?" Ngô Chấn Quốc nghi hoặc nhìn Tần Phương.
"Đúng vậy, ban đầu vốn chỉ có mười mấy người, có điều sau đó Hạo Thiên và Tiểu Húc lại thu nạp thêm một ít dị năng giả cho nên hiện giờ có hết thảy 32 người."
"Ý của bà là 32 người đều là dị năng giả à?"
Phải biết rằng trong 20.000 binh lính cấp dưới của ông chỉ thức tỉnh được bất quá có 500 người thôi a! Không thể tin được cấp dưới của Hạo Thiên lại toàn là dị năng giả?
"Đúng vậy, bọn họ đều là dị năng giả." Vẻ mặt Tần Phương tự hào nói.
"Dị năng giả có gì đặc biệt hơn người chứ, đội ngũ chúng tôi cũng có rất nhiều dị năng giả, tôi cũng là dị năng giả!" Cảnh vệ viên Tiểu Lưu tự hào nói, dù cho có là thân thích của tư lệnh đi nữa cũng không cần ngạo mạn như vậy đi? Làm như chỉ có đội ngũ các người là có dị năng giả thôi vậy. Đội ngũ bọn tôi có tới hơn 200 dị năng giả đấy? Nhiều dị năng giả hơn so với các người đấy? Đối với thái độ của Tần Phương, cảnh vệ viên Tiểu Lưu có chút khinh thường.
Tần Phương cười cười nhìn thoáng qua quả cầu nước nhỏ hơn phân nửa so với bà trong lòng tay đối phương. "Dị năng của cậu so với tôi còn không bằng, còn dám nói mình là dị năng giả à?"
"Bà...bà..." Cảnh vệ viên Tiểu Lưu trợn to mắt nhìn quả cầu nước lớn hơn gấp đội so với bản thân mình trong lòng bàn tay của bà.
Sao có thể? Sao có thể? Chính bản thân cậu ta đã là dị năng giả cấp một, đã lợi hại hơn rất nhiều so với các dị năng giả sơ cấp rồi. Làm sao như vậy được, làm sao lại có người có quả cầu nước còn to hơn của cậu ta?
"Tần nữ sĩ cũng là dị năng giả?" Ngô Chấn Quốc khiếp sợ nhìn người phụ nữ trước mặt hỏi.
"Đúng vậy, tôi là dị năng giả hệ Thủy cấp hai!"
"Cấp 2? Sao có thể được?" Cảnh vệ viên Tiểu Lưu ngây ngốc nhìn Tần Phương, không thể tin được lỗ tai của mình.
Không chỉ có Tiểu Lưu mà ngay cả những người khác trong đội ngũ cũng kinh ngạc rất nhiều. Phải biết rằng trong toàn bộ căn cứ An Dật Thành có 50.000 người, cho dù là người sống sót hay là dị năng giả hoặc là dị năng giả trong bộ đội cũng không có một người nào là cấp 2 cả. Không thể tưởng tượng được, chỉ là một người phụ nữ bình thường ở ven đường mà đã là dị năng giả cấp 2, chuyện này cũng quá khiến người ta cảm thấy chấn động.
Ngô Chấn Quốc nghe được Tần Phương là dị năng giả cấp 2 cũng có chút tự thấy xấu hổ, bởi vì hiện tại thực lực của ông cũng chỉ là trình độ cấp 1 mà thôi.
"Tần nữ sĩ, không thể ngờ bà lại là một dị năng giả ưu tú, thất kính thất kính rồi!"
"Tư lệnh Ngô quá khen rồi, thực lực của tôi ở trong đội ngũ của Hạo Thiên cũng chỉ làm lót nền thôi." Lời này của Tần Phương nói ra rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho Ngô Chấn Quốc cùng với cấp dưới của Ngô Chấn Quốc cảm thấy không hề thoải mái xíu nào.
Nếu thực lực cấp 2 chỉ để làm lót nền, vậy thì đội ngũ 32 người đó có bao nhiêu cường đại chứ?
"Ý của bà là thực lực của đám Hạo Thiên bọn họ còn mạnh hơn nữa sao?" Ngô Chấn Quốc nghiêm túc hỏi.
"Đó là dĩ nhiên." Tần Phương gật đầu đáp.
"Cẩn thận!" Tần Phương đột nhiên hô lên rồi móc súng trong túi ra nhắm ngay về phía Ngô Chấn Quốc.
"A, tư lệnh!!!" Cảnh vệ viên Tiểu Lưu sợ hãi la lớn.
END CHƯƠNG 119.
Edtior: Haiz, sao tác giả cứ có "nghe vậy", "nghe thấy" đầu câu nhiều qué ah, rồi "gật đầu", "khiếp sợ", "trừng mắt" làm cho vốn từ nghèo nàn của tui càng thêm nghèo nàn nên chỉ có thể làm sao để mọi người có thể đọc được 1 cách dễ hiểu nhất thôi ah~ T-T