CHƯƠNG 116: HIỆU ỨNG BƯƠM BƯỚM
Năm ngày tiếp theo, hai nhóm Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc đều thực chiến để đánh giá, thanh lý tất cả tang thi lớn lớn bé bé trong trấn Tam Bảo không còn con nào. Cuối cùng, nhóm Âu Dương Húc lấy được 153 tinh hạch giành lấy thắng lợi, còn nhóm Ngô Hạo Thiên lấy thành tích 138 tinh hạch thất bại bởi đối phương.
Thời gian năm ngày hai nhóm người tổng cộng diệt sạch được 3863 tang thi, đạt được 291 viên tinh hạch.
Nhìn tích phân của mình từ 150.000 đến bây giờ là 361.500, Âu Dương Húc vô cùng mừng rỡ, nhưng lại bất thình lình xảy ra một tin tức xấu khiến cho cậu không thể nào cao hứng lên nổi.
"Ông nói cái gì? Không có người này, tại sao lại không có người này được?" Âu Dương Húc không thể tin nổi nhìn vạn sự thông mà cậu đã nhờ hỗ trợ tìm người.
"Đúng vậy tiên sinh, trong căn cứ của chúng tôi thật sự không có cô gái nào tên là Mạc Tiểu Vũ cả." Vạn sự thông lại một lần nữa xác nhận với cậu.
"Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ trong căn cứ không có người sống sót đến từ thôn Thập Bát Lí hay sao?"
Nhà của Mạc Tiểu Vũ ở một thôn nhỏ cách trấn Tam Bảo 18 dặm, thôn nhỏ đó gọi là thôn Thập Bát Lí.
"Có, có người sống sót từ bên kia chạy tới, hơn nữa số lượng người đến không ít đâu, nhưng tôi đã hỏi qua bọn họ cả rồi, bọn họ nói Mạc Tiểu Vũ cùng bọn họ tách ra không có tới căn cứ Tam Bảo."
"Vậy..." Âu Dương Húc nghe được tin này làm cho cả người cậu đều không tốt.
Ngô Hạo Thiên thấy trong nháy mắt vẻ mặt cậu u buồn, vai cũng sụp xuống, anh liền nhíu mày. "Như vậy đi, ông tìm hai người trong thôn Thập Bát Lí mang đến đây đi, chúng tôi sẽ đích thân hỏi một chút."
"Được, tôi đi liền đây." Nhận lấy hai bao đồ từ Ngô Hạo Thiên đưa qua xong, vạn sự thông xoay người đi khỏi.
"Sao lại thế này? Sao cô ta lại không ở căn cứ Tam Bảo được chứ? Trong nguyên tác rõ ràng nói cô ta ở căn cứ Tam Bảo gặp được Sở Hàn cơ mà!" Âu Dương Húc ngã ngồi trên sô pha, tự mình lẩm bẩm.
Đột nhiên xảy ra biến cố như vậy làm cho cậu có chút khó có thể tiếp thu nổi!
"Tiểu Húc!" Ngô Hạo Thiên thấy cảm xúc cậu quá kích động nên nhẹ gọi một tiếng, anh đem người kéo vào lòng mình.
"Hạo Thiên..." Âu Dương Húc nhìn anh, mặt mày nhăn nhó.
"Không sao hết, chúng ta cứ tìm người hỏi tình hình trước đã, chúng ta đã có bọn Thu Thiên nên cho dù không tìm được Mạc Tiểu Vũ này thì cũng không sao cả." Ngô Hạo Thiên xoa xoa bả vai cậu, nhẹ nhàng trấn an.
"Không, anh không hiểu, vấn đề không phải có thể tìm được Mạc Tiểu Vũ hay không mà là nếu chúng ta không tìm được Mạc Tiểu Vũ ở đây, vậy chứng tỏ rất có khả năng nguyên tác đã xảy ra sự thay đổi, còn về em thì năng lực dự đoán trước tương lai của em cũng rất có khả năng không còn tác dụng gì nữa!"
Đây mới là việc mà Âu Dương Húc cảm thấy sợ hãi nhất. Nếu nguyên tác đã xảy ra sự thay đổi thì đồng nghĩa với việc hết thảy những gì cậu biết trước đều không còn tác dụng nữa, nếu như cậu không thể nào biết trước được tương lai, vậy làm cách nào bọn họ có thể sống sót trong thế giới mạt thế đen tối này?
Đã lâu rồi, Âu Dương Húc vẫn luôn lấy thân phận nhà tiên tri tồn tại, cậu sống cường thế, sống bừa bãi, sống xuôi chèo mát mái. Nhưng vào lúc này qua sự việc Mạc Tiểu Vũ lại làm cho Âu Dương Húc cảm thấy lo lắng, cảm giác được thất bại, càng cảm nhận được sự sợ hãi.
"Đồ ngốc, có thể đoán trước được tương lai hay không thì có sao đâu? Dù cho em phải hay không phải là nhà tiên tri đi nữa thì em đều là Tiểu Húc của anh mà!"
Âu Dương Húc nhìn thấy đáy mắt nồng đậm tình yêu của người đàn ông liền khẽ thở dài. "Em sợ, em sợ em không thể giúp gì cho anh được nữa."
"Ngốc quá, việc này có gì phải sợ? Lại nói em cũng đã giúp anh rất nhiều rồi. Có lẽ bắt đầu từ khi em thay đổi vận mệnh biến thành tang thi của anh thì cái mà em gọi là nguyên tác cũng đã bắt đầu từ từ thay đổi rồi."
Nghe anh nói như vậy, Âu Dương Húc càng thở một hơi dài. "Có lẽ do em thay đổi quá nhiều việc cho nên mới xuất hiện hiệu ứng dây chuyền này chăng?"
Chắc là việc Mạc Tiểu Vũ không ở căn cứ Tam Bảo thật sự có liên quan đến cậu, có lẽ đây gọi là hiệu ứng bươm bướm, nhưng cho dù là vậy đi nữa thì cậu vẫn cảm thấy lo lắng như cũ.
"Không sao đâu, không sao đâu." Ngô Hạo Thiên nhẹ nhàng ôm lấy cậu dỗ dành.
Hai ngày sau, vào giờ cơm trưa.
"Thiết Minh, đi ăn cơm đi, hôm nay có món mà anh thích nhất đó..."
Trần Đông đi vào phòng của Thiết Minh nhìn thấy Thiết Minh đang ôm Phương Thiên Nhai, tay cầm tay dạy hắn tư thế bắn súng thì bất chợt câm nín. Cậu ta ngơ ngẩn nhìn bóng dáng hai người đang ôm nhau rồi cảm thấy như bị một bàn tay vô hình nào đó hung hăng bóp chặt, rất đau...
"Ok, lát nữa chúng tôi tới!" Phương Thiên Nhai từ trong lòng ngực người đàn ông xoay người lại, cười ha hả trả lời cậu ta.
Trần Đông thấy vẻ mặt hạnh phúc của Phương Thiên Nhai thì bỗng nhiên cảm thấy nụ cười kia cực kỳ chói mắt.
"Được." Nhìn Phương Thiên Nhai rồi lại nhìn qua Thiết Minh nãy giờ vẫn luôn không xoay người lại mà chỉ chừa lại cho cậu ta bóng lưng, Trần Đông cắn chặt răng, xoay người rời khỏi phòng y.
"Người đi rồi." Phương Thiên Nhai ngước mắt lên nhìn người đàn ông luôn âm trầm nãy giờ.
"Ừm." Thiết Minh nhạt nhẽo ứng lại, y buông Phương Thiên Nhai ra rồi suy sút ngồi ở trên ghế.
"Anh cần gì phải gạt cậu ta chứ?" Phương Thiên Nhai không thể hiểu nổi hỏi y, hắn cứ tưởng là cái tên Thiết Minh này thật sự thông suốt thích mình rồi, kết quả lại là vì quá mức tức giận Trần Đông nên cố ý đem hắn ra làm bia đỡ đạn.
Haiz, sau khi biết được sự thật này, Phương Thiên Nhai quả thật rất buồn bực, không thể ngờ được, ngay cả gương mặt như hoa như ngọc này của hắn cũng không thể chinh phục được một người đàn ông, ngược lại còn bị người ta kéo ra lợi dụng, chẳng lẽ mị lực của hắn thật sự kém tới như vậy ư?
"Hỏi nhiều thế làm gì, tôi đã đồng ý trả thù lao cho cậu rồi, không phải đã đưa cho cậu rồi sao?"
Nghe vậy, Phương Thiên Nhai sờ sờ mũi, không tệ, tên Thiết Minh này đúng là rất rộng rãi, y cho hắn hẳn một khối ngọc thạch có phẩm chất rất tốt để làm thù lao hỗ trợ y cùng nhau lừa Trần Đông.
"Giúp anh thì không thành vấn đề, có điều tôi cũng phải thô tục nói trước nhé, nếu như chân mệnh thiên tử của tôi xuất hiện thì anh cũng không được chậm trễ tôi đó!"
"Yên tâm đi, chỉ cần mấy ngày thôi."
Nếu Trần Đông có cảm tình với y thì cho dù chỉ là một chút xíu cảm tình nhỏ nhoi thôi thì Thiết Minh cũng sẽ không buông tay mà đi tỏ tình với cậu ta. Nhưng nếu Trần Đông thấy y cặp bồ với Phương Thiên Nhai mà vẫn thờ ơ hờ hững thì y cũng không cần phải tỏ tình làm chi nữa.
"Ok!" Phương Thiên Nhai gật đầu.
Sau cơm trưa.
"Sao thế, nhìn sắc mặt cậu kém vậy?" Âu Dương Húc nhẹ giọng hỏi Trần Đông đang ngồi một mình phát ngốc trên sô pha.
"Không, không có gì." Trần Đông lắc đầu.
"Không có gì vậy sao cậu không đi dạo chợ đen đi?"
Hôm nay cho mọi người nghỉ một ngày, mọi người trong đội ngũ đều lãnh vật tư đi dạo chợ đen cả rồi, chỉ có Trần Đông là không đi cùng với mọi người thôi, việc này làm cho Âu Dương Húc cảm thấy kỳ lạ.
"À, không có gì muốn mua cả, đúng rồi, ngày mai chúng ta phải đi rồi à?" Trần Đông đánh trống lãng.
"Ừ, ngày mai rời khỏi căn cứ, đi An Dật Thành!"
Ngày hôm qua, Âu Dương Húc đã gặp được hai người sống sót từ thôn Thập Bát Lí chạy nạn tới đây, theo như hai người sống sót đó nói thì ba tháng trước, thôn Thập Bát Lí tổng cộng có 38 người sống sót trốn chạy, Mạc Tiểu Vũ cũng trong số đó. Chỉ là sau đó 38 người này gặp tang thi nên bị tách ra, kết quả đi được tới căn cứ Tam Bảo chỉ còn 35 người, còn sót lại 3 người sống sót bao gồm Mạc Tiểu Vũ thì đến nay vẫn không có tin tức nào.
Nếu như những gì hai người đó nói là thật thì như vậy Mạc Tiểu Vũ đã mất tích được ba tháng, vô duyên vô cớ mất tích thế này thì rất có khả năng nữ chủ số 5 này đã trở thành tang thi, hoặc là đã thành thức ăn của tang thi.
Dĩ nhiên, vận mệnh của Mạc Tiểu Vũ rốt cuộc thế nào, Âu Dương Húc cũng không cách nào đoán ra được, bởi vì đó đã không còn là thứ nằm trong nguyên tác nữa rồi. Bởi lẽ đó nên Âu Dương Húc tính toán nhanh chóng rời khỏi trấn Tam Bảo, đi đến An Dật Thành để tìm người vợ cuối cùng của Sở Hàn – Điền Phương.
"Ừm." Trần Đông gật đầu.
"Trần Đông, cậu với Thiết Minh gần đây hai người các cậu bị sao thế? Chẳng lẽ anh ta đi dạo chợ đen cũng không mang cậu đi cùng sao?"
Mấy ngày nay, tâm tình của Âu Dương Húc rất bất ổn nên cũng không chú ý đến tình hình bên phía Trần Đông, bất quá cậu nghe được Ngô Hạo Thiên nói hai ngày nay quan hệ giữa Trần Đông và Thiết Minh có vẻ như đã đạt tới giới hạn, thậm chí Trần Đông đã ba lần đi tìm Ngô Hạo Thiên yêu cầu được chuyển qua tiểu đội khác.
Hôm nay khó có được cơ hội nên Âu Dương Húc muốn nghiêm túc hỏi người bạn tốt của mình một câu.
"À, y đi cùng với Thiên Nhai rồi, tôi, cái bóng đèn lớn như tôi đi theo không thích hợp cho lắm." Trần Đông cong khóe miệng, lộ ra nụ cười khổ.
Từ sau khi cặp với Phương Thiên Nhai, Thiết Minh như hoàn toàn thay đổi thành một con người khác, mỗi khi nhìn thấy cậu ta đều không thèm để ý tới không quan tâm tới, một lòng một dạ đối tốt với Phương Thiên Nhai. Mỗi khi cậu ta nhìn thấy hai người họ ra vào có đôi ở chung một chỗ thì trong lòng Trần Đông đều ê ẩm, chua chát đến là khó chịu. Nhưng làm một người bạn tốt, Trần Đông cảm thấy cậu ta hẳn là nên chúc phúc Thiết Minh tìm được chân ái mới đúng.
"Trần Đông, nói thật đi, thật sự cậu không hề thích Thiết Minh một chút nào sao?" Âu Dương Húc nhìn chằm chằm cậu ta nghiêm túc hỏi.
"Ha ha ha, cậu biết mà, tôi không thích đàn ông!" Trần Đông cười cười, rất trực tiếp trả lời lại.
"Cậu cũng chưa từng yêu đương gì, làm sao biết được cậu không thích đàn ông? Chưa kể, cậu nhìn thấy Thiết Minh ở chung với Phương Thiên Nhai chẳng lẽ trong lòng cậu thật sự không khổ sở chút nào à? Chẳng lẽ cậu không thấy đau lòng à? Sẽ không cảm thấy hạnh phúc của bản thân mình đã bị người khác cướp đi rồi sao?" Âu Dương Húc lại hỏi.
"Vậy, nếu, nếu đội trưởng Ngô yêu người khác, cậu, cậu sẽ có cảm giác thế nào?" Trần Đông mở to mắt thử thăm dò.
"Tôi sẽ rất đau khổ, sẽ rất đau lòng, tôi sẽ muốn giết chết cái tên mà Ngô Hạo Thiên yêu đó, tôi sẽ nghĩ hết tất cả mọi cách để có thể cướp lại Ngô Hạo Thiên."
Được đến câu trả lời, Trần Đông thẫn thờ một lúc, chẳng lẽ, chẳng lẽ cậu ta đã thích Thiết Minh rồi sao?
Vì sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao những điều mà Âu Dương Húc vừa mới nói kia lại hoàn toàn là những gì mà cậu ta đang suy đi nghĩ lại chứ?
"Sao nào, bị tôi nói trúng rồi à?" Âu Dương Húc nhìn vẻ mặt ngày càng trở nên khó coi của Trần Đông.
"Không, không thể nào, tôi không thể nào thích anh ta đâu?" Trần Đông lắc đầu quầy quậy không muốn thừa nhận cảm tình của chính mình.
"Không có chuyện gì là có thể hay không có thể hết, nếu bị lý trí thao túng được vậy thì không phải là chân tình thật lòng, không phải là chân tình thực cảm đâu!"
Không phải là cho dù biết rõ Ngô Hạo Thiên còn có một người là Lâu Thanh, Âu Dương Húc cậu cũng vẫn giống như thiêu thân lao đầu vào lửa như cũ, không thể tự kiềm chế mà yêu sâu sắc người đàn ông đó hay sao?
"Nhưng, nhưng mà, anh ấy đã có người yêu rồi." Nghĩ đến trong lòng y đã có người khác, Trần Đông có chút thất bại rũ đầu xuống.
Cho dù cậu ta thích Thiết Minh thì sao nào? Hiện tại người ta đã có bạn trai, hiện giờ người ta đang trong giai đoạn yêu đương, chẳng lẽ để cậu ta chạy tới trước mặt Phương Thiên Nhai nói, tôi cũng thích Thiết Minh, anh nhường Thiết Minh cho tôi đi được không à?
"Không bao giờ trời sẽ rớt bánh có nhân xuống cả, nếu cậu không tranh thủ một lần thì làm sao cậu biết được cậu sẽ không có cơ hội nào chứ?"
"Không, tôi không thể, không thể ích kỷ phá đi hạnh phúc của họ như vậy được." Trần Đông lắc đầu như trống bỏi, cậu ta không muốn làm tiểu tam chen ngang hạnh phúc của người khác.
"Cậu thật sự quá nghĩ một đằng, nói một nẻo rồi đó!" Rõ ràng là thích rồi lại không dám đến gần. Trước đây sao Âu Dương Húc không phát hiện ra Trần Đông lại là tên thể chất ỡm ờ này chứ?
"Âu Dương Húc, hứa với tôi, đừng nói việc hôm nay cho người khác biết, tôi sẽ cố gắng quên anh ta đi, tôi không muốn xen vào bọn họ!"
"Được." Được cái búa á, nếu không nói cho cái tên ngu ngốc Thiết Minh kia biết, chỉ sợ là cả đời này Thiết Minh phải mất trắng tay!
END CHƯƠNG 116.