CHƯƠNG 115: TRẦN ĐÔNG TRÌ ĐỘN

Trấn Tam Bảo tuy nhỏ nhưng muỗi dù nhỏ nhưng vẫn là thịt, vì thế nên Âu Dương Húc quyết định một bên tìm người trong căn cứ, một bên mang theo người đi ra ngoài đánh tinh hạch, việc nào cũng không để chậm trễ.

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc mang theo bốn tiểu đội ra khỏi căn cứ.

"Hạo Thiên, hay là chúng ta thi đấu với nhau xem thế nào?"

"Đấu thế nào?" Ngô Hạo Thiên rất hứng thú nhìn người yêu nhỏ của anh.

"Em mang theo tiểu đội hai và tiểu đội ba đi thành Nam, anh mang theo tiểu đội một và tiểu đội bốn đi thành Bắc. Buổi tối 5 giờ, chúng ta đúng giờ về căn cứ, bên nào kiếm được nhiều tinh hạch thì bên đó thắng."

"Vậy, nếu thắng thì có phần thường gì không?" Ngô Hạo Thiên cười hỏi.

"Đội ngũ thắng cuộc trở về buổi tối được ăn thịt kho tàu, đội ngũ nào thua thì về phải ăn mì gói." Âu Dương Húc tươi cười nói ra cách thức trừng phạt.

"Không phải chứ, chị dâu?" Lúc lên đường không có cách nào thì mới chỉ có thể gặm mì gói, sao về căn cứ rồi mà còn phải ăn mì gói nữa?

"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, có ăn là tốt lắm rồi!" Âu Dương Húc đáp.

"Tiểu Húc, cứ ăn mì gói hoài như vậy đối với thân thể cũng không tốt, không bằng như vậy đi, bên thắng thì mỗi người được khen thưởng một điếu thuốc, bên thua thì phải hít đất 100 cái đi?"

"Cũng được!" Âu Dương Húc gật đầu tỏ vẻ không có ý kiến gì. Dù sao chỉ là vì muốn kích thích ý chí chiến đấu của hai bên mà thôi, hình thức trừng phạt thế nào đều không sao cả.

"Âu Dương quân y, vậy Thu Thiên là cùng chung tổ với chúng tôi hay là cùng cậu một tổ thế?" Trương Lộ lên tiếng hỏi.

Thu Thiên vẫn luôn do Chu Hiểu Huy chăm sóc, hiện tại, Chu Hiểu Huy lại không chung một đội với Thu Thiên, cho nên phía Thu Thiên cũng không dễ quyết định.

"Đương nhiên tính là đội ba rồi, em ấy là bạn gái của Chu Hiểu Huy mà." Âu Dương Húc trả lời rất hiển nhiên.

Sớm ở mười ngày trước, Thu Thiên và Chu Hiểu Huy đã công khai tình yêu của mình, vì vậy quan hệ của Chu Hiểu Huy và Thu Thiên ở trong đội ngũ mọi người đều biết cả.

"Được, vậy nhường Thu Thiên cho đội của các cậu, Vương Quân dừng xe ở quảng trường phía trước." Đối với việc bên nào sở hữu Thu Thiên, thật ra Ngô Hạo Thiên cũng không quá để ý.

"Rõ!" Vương Quân theo lệnh chạy xe đến quảng trường bên kia, mọi người xuống xe xong ngay ngắn trật tự xếp thành bốn tiểu đội.

"Hôm nay, chúng ta sẽ chia làm hai nhóm đi đánh tang thi. Tôi sẽ dẫn dắt đội một và đội bốn, Tiểu Húc sẽ dẫn dắt đội hai và đội ba, chúng ta sẽ tiến hành một cuộc thực chiến để đánh giá. Buổi tối 5 giờ, nhóm nào kiếm được nhiều tinh hạch thì trở về mỗi người sẽ được khen thưởng một điếu thuốc lá, còn nhóm thua cuộc, mỗi người phải hít đất 100 cái." Ngô Hạo Thiên trịnh trọng nói.

"Đại ca, anh yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ thắng!" Vương Quân thề son sắt.

"Đội một tất thắng, đội một tất thắng!" Các binh lính ở phía sau cũng hô khẩu hiệu hùa theo.

"Ha ha ha, khẩu hiệu thì chúng ta không có, đội hai và đội ba nói cho tôi biết, có niềm tin đánh bại đội một và đội bốn sấp mặt hay không hả?" Âu Dương Húc gào to một tiếng.

"Có!" Các chiến sĩ phía dưới cậu trăm miệng một lời, khí thế hừng hực.

Âu Dương Húc mỉm cười, kiêu ngạo liếc mắt nhìn Ngô Hạo Thiên một cái.

"Ha ha ha, ai thua ai thắng chưa biết được đâu." Ngô Hạo Thiên cười cười tính toán sẵn trong lòng.

"Hai bình nước này anh đem theo đi, phòng ngừa xảy ra bất cứ tình huống nào." Âu Dương Húc lấy ra hai bình Dược Tuyền đưa cho Ngô Hạo Thiên.

Dù sao thì cũng mới có thêm người mới gia nhập, lỡ đâu thật sự bị tang thi cắn thương hoặc cào trúng thì phiền phức.

"Ừ." Ngô Hạo Thiên nhận lấy rồi cất vào balo của mình.

"Xuất phát!" Nhìn thoáng qua đội hai và đội ba, Âu Dương Húc hô lớn rồi mang theo người lên xe bus.

Ngô Hạo Thiên vừa thấy bọn Âu Dương Húc lên xe rồi cũng lập tức dẫn người lên xe bus.

"Làm phiền chút, đổi chỗ ngồi cho tôi với!" Phương Thiên Nhai đi đến bên người Trần Đông, nhẹ giọng nói.

"Được." Trần Đông ở dưới ánh mắt u oán của Thiết Minh đang ngồi bên trong mà đứng dậy, nhường chỗ ngồi của mình cho Phương Thiên Nhai.

Thiết Minh mặt xanh mét trừng mắt nhìn Trần Đông cứ như vậy dễ dàng nhường chỗ ngồi của mình cho Phương Thiên Nhai.

"Hi, đội trưởng Thiết!" Phương Thiên Nhai cười cười chào hỏi y.

Âu Dương Húc thấy Trần Đông dễ dàng nhường chỗ như vậy rồi ngồi vào chỗ bên cạnh mình, cậu cũng thở dài thườn thượt.

"Cậu cũng hào phóng quá đó, nhường chỗ ngồi cho tình địch ha?"

"Cái, cái gì mà tình địch chứ, đừng nói bậy nói bạ!" Trần Đông trừng mắt, cậu ta có chút bực mình, chỗ ngồi của bọn họ với chỗ ngồi bên Thiết Minh chỉ cách nhau đường đi ở giữa, lời này nói ra sẽ rất dễ bị đối phương nghe được.

"Không phải tình địch sao?" Liếc nhìn người bạn tốt của mình, Âu Dương Húc tràn đầy hoang mang chớp chớp mắt.

Trước đó thấy Trần Đông và Thiết Minh lúc nào cũng ra vào có đôi nên Âu Dương Húc còn tưởng là Thiết Minh đã thu phục được Trần Đông, bất quá lúc này, cậu mới phát hiện hình như cậu đánh giá quá cao tên hũ nút Thiết Minh này rồi.

"Đương nhiên không phải, tôi với Thiết Minh chỉ là anh em thôi, cậu đừng nghĩ lung tung!" Trần Đông sửa lại.

"Không sao á, anh em cũng có thể trở thành bạn đời mà, dù sao hai người cũng có quan hệ máu mủ gì đâu."

"Âu Dương..." Trần Đông nhíu mày, cậu ta thật sự không biết nói sao với người bạn tốt này của cậu ta cả.

"Tôi với Ngô Hạo Thiên cũng là từ oan gia biến thành bạn đời đó." Âu Dương Húc lại nói tiếp.

"Hai chúng tôi không giống với hai người mà." Trần Đông lắc lắc đầu, lại lần nữa sửa lại cho đúng.

"À, là vậy sao." Âu Dương Húc gật gật đầu.

Thiết Minh nghe được đoạn đối thoại của Trần Đông và Âu Dương Húc, y thật là càng nghe thì sắc mặt càng khó xem. Trần Đông ơi Trần Đông, rốt cuộc cậu ta trì độn cỡ nào chứ, Âu Dương quân y người ta đã nói rõ ràng đến vậy rồi, vậy mà cậu ta không có một chút cảm giác nào sao?

"Đội trưởng Thiết, anh làm sao vậy, tâm trạng không tốt à?" Thấy y vẻ mặt tối tăm, Phương Thiên Nhai cười hỏi.

"Không có gì!" Thiết Minh nhàn nhạt nhìn hắn một cái rồi chuyển mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bắt đầu từ ngoại thành thành Nam, Âu Dương Húc mang theo hai tiểu đội mười sáu người thanh lý tang thi sơ cấp và tang thi cấp một.

"Thiết Minh, anh liều mạng thật đấy." Âu Dương Húc nhìn gương mặt Thiết Minh tái xanh một phát một con giết tang thi, giết đến cực kỳ hung tàn liền cười mỉm chi nói.

"Âu Dương quân y yên tâm, chúng ta nhất định có thể thắng." Thiết Minh vừa nói vừa tung ra hai viên cầu kim loại đánh nát đầu hai tang thi sơ cấp.

Sau khi rửa sạch sẽ tang thi ở vùng ngoại thành xong, mọi người sôi nổi lên xe, tiếp tục đi phía trước.

Âu Dương Húc thấy Phương Thiên Nhai vẫn như cũ ngồi bên cạnh Thiết Minh không có gì để nói cũng tìm việc để nói liền nhíu nhíu mày.

"Phương Thiên Nhai, anh đổi chỗ với Trần Đông chút đi, tôi có việc muốn nói với anh."

"Ờm." Theo đó, vị trí ngồi của Trần Đông và Phương Thiên Nhai được đổi trở về.

"Âu Dương quân y, cậu có chuyện gì à?" Phương Thiên Nhai lên tiếng trước, nghiêm túc hỏi vị Âu Dương quân y bảo bối trong đội ngũ, tất cả mọi người đều kính trọng cậu ấy, ngay cả ngày thường hay cà lơ phất phơ như Phương Thiên Nhai cũng không ngoại lệ.

"À, cũng không có gì, chỉ là muốn nói chuyện với anh thôi, tham khảo một chút phương thức tác chiến của anh, trước đó lúc đánh tang thi, tôi phát hiện cách dùng súng của anh không được tốt lắm!"

"A, đúng vậy, thương pháp của tôi là do học lởm thôi." Là một người xuất thân huấn luyện viên bơi lội, bàn về thương pháp dĩ nhiên Phương Thiên Nhai nào có thể so bì với ba người Mạc Kiêu, Mộc Đầu và Khả Nhạc là quân nhân xuất ngũ được chứ, kém nhau cả một mảng lớn.

"Thiên Nhai, dị năng của anh thuộc về dị năng bảo hộ, bảo hộ lớn hơn công kích, vì thế nên ở phương diện thể năng và thương pháp, anh cần phải đề cao hơn nữa, như vậy đi, lúc trở về tôi sẽ tìm cho anh hai người thầy chỉ dạy lại cho anh nhé."

"Ui, cám ơn Âu Dương quân y."

Phương Thiên Nhai với Âu Dương Húc ở bên này trò chuyện với nhau thật vui, có điều bên Thiết Minh và Trần Đông lại lặng ngắt như tờ.

"Anh, lúc nãy anh quá liều mạng, xém chút nữa là bị tang thi cào trúng rồi." Trần Đông lên tiếng oán giận.

Tuy rằng trong xe mỗi người đều muốn thắng, nhưng Thiết Minh thật sự quá liều mạng. Nếu không phải đội trưởng Lưu nhanh tay lẹ măt đánh chết tang thi đó thì hôm nay chỉ sợ Thiết Minh đã xảy ra chuyện rồi.

"Có sao đâu, dù sao bị tang thi cào trúng cũng sẽ không bị cảm nhiễm." Thiết Minh đáp trả.

Nếu không phải bởi vì người này quá chậm chạp ngu ngốc làm cho y tức đến mức bốc khói ứa máu thì làm sao y lại đem cục tức này xả hết lên đầu mấy con tang thi đó chứ?

"Nhưng mà, cho dù Âu Dương có dị năng chữa khỏi đi nữa thì anh cũng phải chịu khổ nha."

Việc Vương Quân bị thương trước đây, Trần Đông nghĩ lại thôi cũng đã cảm thấy sợ hãi.

"Cậu cũng sẽ quản tôi sống hay chết à?" Thiết Minh nhìn người bên cạnh, cười lạnh hỏi.

"Đương nhiên rồi, chúng ta là bạn tốt mà!" Trần Đông gật đầu trả lời một cách thiếu đòn, sắc mặt Thiết Minh tức khắc đen lại ba phần. "Cám ơn ha, tôi không cần bạn bè, sau này cậu nên cách xa tôi một chút đi!"

"Thiết Minh, anh, anh làm sao vậy?" Trần Đông khó hiểu nhìn vẻ mặt khó ở của y.

"Không có gì!" Thiết Minh nói xong liền đứng dậy đi tới chỗ Âu Dương Húc.

"Âu Dương quân y, chúng ta đổi chỗ ngồi đi!"

Âu Dương Húc nghe vậy thì nhìn thoáng qua Thiết Minh đang đen mặt, tình huống gì đây, chăng lẽ là đàm phán thất bại à?

"Ok." Âu Dương Húc đứng dậy ngồi xuống chỗ trông bên cạnh Trần Đông.

"Trần Đông, Thiết Minh bị gì vậy?"

"Ờm, chắc có lẽ tâm trạng của anh ta không được tốt lắm?" Trần Đông nhún vai, cậu ta cũng không rõ lắm rốt cuộc y bị chạm dây thần kinh gì.

Nhìn vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không hiểu ra sao của Trần Đông rồi lại nhìn gương mặt đen như đáy nồi giống Bao Công của Thiết Minh, Âu Dương Húc không còn biết phải nói gì nữa, hai cái tên ngốc này có cần phải rắc rối rầy rà như vậy không hả?

"Đội trưởng Thiết, hôm nay anh thật sự cực kỳ dũng mãnh nha, giết được nhiều tang thi ghê luôn." Phương Thiên Nhai sùng bái nhìn người đàn ông một lần nữa ngồi bên xuống bên cạnh mình.

"Phương Thiên Nhai, chúng ta cặp với nhau đi!"

"Cái, cái gì?" Phương Thiên Nhai choáng váng mở to mắt nhìn người đàn ông đang nghiêm túc nói với mình.

"Không phải là cậu thích tôi sao? Vậy, từ giờ trở đi, chúng ta chính thức cặp với nhau!" Thiết Minh nói.

"Anh xác định?" Phương Thiên Nhai chớp chớp mắt nhìn Thiết Minh rồi lại nhìn lướt qua vẻ mặt ngỡ ngàng của Trần Đông và Âu Dương Húc bên kia.

"Xác định."

"Ha ha ha, tôi biết ngay mà, sớm muộn gì cũng có một ngày anh phát hiện tôi rất tốt mà!" Vừa nói, Phương Thiên Nhai vừa ôm lấy cánh tay của Thiết Minh, như chim nhỏ nép vào người dựa trên vai y.

Nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Thiết Minh, Âu Dương Húc bất lực lời, ơ cái tên ngốc này, rõ ràng không thích người ta mà còn muốn cặp bồ với người ta, thật là ngu ngốc không gì diễn tả nổi!

Trần Đông nhìn chằm chằm Phương Thiên Nhai dựa vào trên vai Thiết Minh, cậu ta không khỏi nhấp nhấp môi, không hiểu sao trong lòng cảm thấy rất nặng nề, cảm giác như có thứ gì đã bị người khác cướp mất, chỉ là suy nghĩ đó xẹt qua rất nhanh làm cho Trần Đông có thế nào cũng không kịp bắt được.

END CHƯƠNG 115.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play