Editor: 1 ngày lái xe nhàn rỗi của cả đội...
CHƯƠNG 113: RỜI KHỎI CĂN CỨ
Ngày hôm sau, Ngô Hạo Thiên tập hợp đội ngũ, phân phối những người mới nhập vào đội ngũ. Khả Nhạc hệ Hỏa được Ngô Hạo Thiên phân vào tiểu đội một, Mộc Đầu hệ Kim được phân vào tiểu đội hai, như vậy, tiểu đội một và tiểu đội hai vẫn là tám người, số lượng nhân sự không thay đổi.
Tiểu đội ba do Thiết Minh đảm nhiệm vị trí đội trưởng, Mạc Kiêu và Phương Thiên Nhai được phân vào tiểu đội này. Như vậy có Thiết Minh, Trần Đông, Lý Minh, Chu Hiểu Huy, Đổng Bằng Phi, tiểu đội ba vừa vặn bảy người.
Tiểu đội bốn có Chi Tử đảm nhiệm vị trí đội trưởng, tổ viên có Hoa Hồng, Bách Hợp, Hoa Nhài, Trương Lộ, Lưu Phỉ Phỉ cùng Thu Thiên, cũng vừa vặn bảy người.
Dư lại chính là những người không có dị năng gồm hai ông cháu tiến sĩ Lăng, Trương Mẫn và Mai Lị. Ngô Hạo Thiên ở trước mặt mọi người nhấn mạnh một lần bốn người họ là đối tượng bảo hộ trọng điểm, không được lơ là sơ suất.
Sau khi dạy bảo xong, bốn tiểu đội chuẩn bị xuất phát. Thấy đoàn xe vốn chỉ có bốn chiếc xe nay biến thành tám chiếc xe, Âu Dương Húc nhăn mày.
"Xe quá nhiều dẫn đến lãng phí xăng, một lát nữa tìm một chiếc xe buýt ở ven đường đổi bốn chiếc xe đi, để cho tiểu đội hai, tiểu đội ba và những người nhà cần được bảo vệ ngồi xe buýt đi vậy!" Âu Dương Húc đề nghị.
"Ừ, lát nữa để Đại Siêu đi làm." Ngô Hạo Thiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hiện giờ xăng thật sự rất hút hàng, tám chiếc xe cùng nhau chạy rõ ràng không phải ý kiến hay.
Đi qua một đoạn đường, Lưu Chí Siêu rốt cuộc tìm được một chiếc xe buýt vẫn còn tốt ở bãi đỗ xe ngầm, vì thế tiểu đội hai và tiểu đội ba thay đổi xe, đội ngũ từ tám chiếc xe thành bốn chiếc.
Ngô Hạo Thiên vẫn như cũ ngồi ở chiếc xe thứ nhất dẫn theo đoàn đội của mình rời khỏi căn cứ Hoa Thành, thẳng tiến về phía Đông tới An Dật Thành.
"Aiz, qua An Dật Thành chính là Cảnh Thành!" Ngẫm lại sắp phải về đến nhà, Ngô Hạo Thiên thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cũng hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
"Đúng vậy, rốt cuộc có thể mang Tiểu Lộ về nhà gặp mẹ tôi rồi!" Nói đến đây, Vương Quân đang lái xe cũng tỏ vẻ mặt đắc ý nhìn Trương Lộ ngồi ở vị trí phụ lái.
"Lo mà chạy xe đi." Trương Lộ nhíu mày nhìn hắn.
"Ha ha ha, Vương Quân, chừng nào thì anh mới mời chúng tôi uống rượu mừng đây?" Âu Dương Húc cười hỏi.
"Không vội, không vội, tôi với Tiểu Lộ cứ từ từ tới." Vương Quân mỉm cười.
"Còn không gấp á, anh đã 28 rồi!" Âu Dương Húc chớp chớp mắt.
"Cũng phải, nên cưới vợ đi." Ngô Hạo Thiên cũng tán đồng.
"Tôi nói chứ đại ca ngài cùng chị dâu thật không hỗ danh là hai vợ chồng nha, nói chuyện y chang nhau. Anh làm đại ca còn chưa cưới vợ, tôi gấp cái gì?" Vương Quân vừa nói vừa nhìn kiếng chiếu hậu, nháy mắt với hai người.
"Chúng ta tới Cảnh Thành sẽ làm!" Ngô Hạo Thiên đáp.
"Ai, ai muốn kết hôn với anh chứ?" Âu Dương Húc trừng mắt có chút khó chịu. Tâm nói: Ngô Hạo Thiên ngu ngốc, Vương Quân đánh trống lãng qua anh, anh liền nói tất cả ra ngoài!
"Chờ gặp được cha mẹ anh, chúng ta liền tổ chức hôn lễ đi, hiện giờ không thể lãnh chứng, nhưng hai bên nhà gặp nhau ăn bữa cơm vẫn không thể thiếu được."
"Ngu ngốc?" Trừng mắt người đàn ông đang nghiêm túc tự nói, khóe miệng Âu Dương Húc run rẩy. Trách không được Vương Quân ngốc như vậy, thì ra đều do tên ngốc Ngô Hạo Thiên này mang theo.
"..." Nhìn thấy người yêu bực mình, Ngô Hạo Thiên cũng cạn lời rồi, chẳng lẽ anh nói không đúng à?
"Ha ha ha, nếu là vậy thì chúc mừng đại đội trưởng cùng với Âu Dương quân y trước nha!" Trương Lộ vội vàng nói.
"Muốn kết hôn với con trai tôi à, không dễ dàng như thế đâu!" Nghe Ngô Hạo Thiên nói xong, Tần Phương ngồi bên cạnh Âu Dương Húc nãy giờ vẫn không nói gì đột nhiên lên tiếng.
"Dì!" Ngô Hạo Thiên nhìn mẹ vợ hơi khó hầu hạ này rồi nhẹ gọi.
"Mẹ, con nghe nói em gái Tiêu Tiêu của con rất được hoan nghênh, binh lính theo đuổi cô bé rất nhiều ha?" Âu Dương Húc vội tránh đi đề tài này.
Cô bé Lăng Tiêu Tiêu này vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu, mẹ thích nên nhận thành con gái nuôi, miệng cô bé rất ngọt, nhìn thấy mình thì cứ anh hai, anh hai kêu không ngừng.
"Nói đến việc này, còn không phải do Ngô Hạo Thiên à, thượng bất chính hạ tất loạn, nhìn xem cấp dưới mà cậu ta dẫn dắt đi, một đám vừa thấy con bé nhà người ta thì giống như cao dán chó vậy, đuổi cũng đuổi không đi. Tiêu Tiêu mới 19 thôi, cả đám cứ theo đuôi không bỏ, không có một thứ tốt!" Tần Phương không hài lòng liếc Ngô Hạo Thiên.
"Cái này..." Ngô Hạo Thiên sờ sờ mũi. Việc này mà cũng oán anh được sao? Liếc thấy đại ca nhà mình ăn mệt, Vương Quân cười thầm. Quả nhiên, đại ca trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ người mẹ vợ này thôi!
"Mẹ, sinh viên yêu đương rất bình thường. Tiêu Tiêu cũng đang độ tuổi yêu đương mà, lại nói, hiện giờ là mạt thế, Tiêu Tiêu chỉ là một cô bé nhu nhược rất khó sinh tồn, nếu có thể tìm được một người bạn trai có thể bảo vệ cô bé thì cũng đâu phải là chuyện gì xấu đâu mẹ?"
Tần Phương nghe xong trợn mắt. "Con đó, nói cái gì đều hướng về cậu ta thôi!"
"Mẹ!" Âu Dương Húc nhẹ gọi, cười ôm bả vai mẹ mình.
"Chỉ biết nịnh mẹ!" Trừng con trai mình một cái, Tần Phương có chút bất đắc dĩ nói câu này, đối với đứa con trai này của mình, bà thật sự không có cách nào!
------
Trên xe buýt.
"Tiêu Tiêu, em có khát không, chỗ anh có nước nè?" Lý Minh đội ba vẻ mặt ân cần đưa qua một chai nước khoáng.
"Tiêu Tiêu, em có muốn ăn đồ ăn vặt không, chỗ anh có khoai lát!" Lưu Giai đội hai đưa qua một bao snack khoai tây.
"Cám ơn, em không đói bụng cũng không khát nước!" Lăng Tiêu Tiêu mỉm cười uyển chuyển từ chối hai người.
Thấy bóng dáng hai người kia uể oải rời đi, Phùng Kiến Phong lấy ra một hộp đồ trang điểm nhỏ đưa cho Lăng Tiêu Tiêu.
Nhìn đồ trang điểm trong tay, Lăng Tiêu Tiêu hơi ngây người ra một lúc.
"Em lấy xài đi, anh không dùng cái này." Phùng Kiến Phong cười cười nghiêm túc nói.
"Vâng, cám ơn." Đối diện với ánh mắt dịu dàng của người đàn ông, sắc mặt Lăng Tiêu Tiêu đỏ lên, cô bé cẩn thận bỏ hộp đồ vào ba lô của mình.
Thấy dáng vẻ cháu gái mình như tắm mình trong gió xuân, tiến sĩ Lăng hết nói nổi rồi. Quả nhiên, lo lắng của ông không phải dư thừa, những người tham gia quân ngũ đúng là xuôi chèo mát mái, giờ chỉ mới mấy ngày thôi mà đã mê hoặc được cháu gái của ông rồi, thật đúng là đáng giận!
------
"Đội trưởng Thiết, nghe nói anh là dị năng giả hệ Kim siêu cấp, dị năng của anh rất mạnh phải không?" Phương Thiên Nhai ngồi bên cạnh Thiết Minh không ngừng hỏi.
"Cũng bình thường giống như hệ Kim khác thôi, không khác nhau mấy!" Tuy rằng Âu Dương quân y nói qua sau khi đạt tới cấp 5, thực lực của y sẽ mạnh hơn rất nhiều so với hệ Kim bình thường, nhưng hiện giờ y chỉ mới cấp 4, thực lực thật sự còn chưa thấy đâu.
"Ha ha ha, đội trưởng Thiết cũng khiêm tốn quá rồi." Phương Thiên Nhai mỉm cười nhìn chằm chằm Thiết Minh, nhìn đến xuất hồn.
Tuy rằng thực lực của đội trưởng Thiết này kém hơn so với đại đội trưởng Ngô một chút, chỉ là không thể không nói người đàn ông này có một gương mặt vừa cương nghị vừa lạnh lùng, vừa vặn là loại hình mà hắn ta thích.
"..." Nhàn nhạt liếc nhìn đối phương một cái, Thiết Minh bó tay.
Vốn là y muốn ngồi cùng với Trần Đông kìa, ai mà ngờ tên Phương Thiên Nhai này vừa lên xe liền trực tiếp ngồi bên cạnh y, làm cho Trần Đông bị chen tới hàng phía sau ngồi, việc này làm cho y có chút cạn lời rồi.
"Đội trưởng Thiết, anh cảm thấy, tôi nhìn thế nào?" Phương Thiên Nhai vuốt vuốt tóc hỏi.
"Rất đẹp trai." Đây là lời nói thật, Phương Thiên Nhai nhìn rất đẹp, rất có tư cách làm minh tinh.
"Phải không? Ánh mắt anh tốt đó, tôi cũng cảm thấy đội trưởng Thiết đặc biệt có cốt cách cương trực cứng rắn của một người quân nhân."
"..." Thiết Minh nghe xong miệng như bị rút gân giật giật mấy cái.
"Đội trưởng Thiết, tôi cảm thấy anh rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của tôi nha." Phương Thiên Nhai vừa nói vừa chớp chớp mắt với y.
"..." Thiết Minh thấy người ta chớp mắt thả thính mình, y không còn lời gì để nói nữa.
"Đội trưởng Thiết, anh có bạn gái hay bạn trai gì chưa?"
Nghe thấy câu hỏi của Phương Thiên Nhai, Trần Đông ngồi ở hàng phía sau cũng lập tức nhìn qua Thiết Minh với ánh mắt tò mò.
"Không, không có." Thu được ánh mắt chăm chú của Trần Đông, Thiết Minh vội vàng lắc đầu.
"À, là vậy sao? Vậy anh có thể suy xét tôi một chút được không?" Đôi mắt đào hoa của Phương Thiên Nhai sáng long lanh phá lệ thu hút người nhìn.
"Ha ha ha, cậu biết nói đùa ghê." Thiết Minh cười có chút xấu hổ.
"Không phải vui đùa mà, tôi rất nghiêm túc, tôi cảm thấy chúng ta rất hợp với nhau, đội trưởng Thiết không ngại thì cân nhắc tôi một chút đi."
Mạc Kiêu vẫn luôn sa mạc lời với những gì Phương Thiên Nhai thốt ra.
"A Kiêu, Thiên Nhai cậu ấy..." Trương Mẫn nhìn chồng mình muốn nói lại thôi.
"Không cần để ý đến cậu ta, coi cái tính tình chết tiệt đó của cậu ta kìa, đi tới chỗ nào cũng không quên quyến rũ đàn ông." Nói xong, Mạc Kiêu có chút hận sắt không thành thép. Thật ra, thực lực Thiên Nhai không hề yếu, con người cũng rất nghĩa khí, chỉ có điều cái tật xấu thấy trai đẹp là tươm tướp chạy tới rù quến thật sự làm cho người ta đau trứng!
Cũng may mà cậu ta để ý tới là đội trưởng Thiết này chứ không phải hoa đã có chủ đại đội trưởng Ngô, nếu không thì đã gây ra chuyện lớn rồi!
------
Trong xe của Chi Tử.
"Đội trưởng, hình như chị không được vui thì phải?" Hoa Hồng khó hiểu nhìn đội trưởng nhà mình vẫn luôn cau mày.
"Aiz, đội trưởng có thể vui được sao? Ba tiểu đội trưởng khác đều là cấp 4 đó?" Bách Hợp khẽ thở dài.
Bốn tiểu đội, ba tiểu đội trưởng là dị năng giả cấp 4, chỉ có đội trưởng của các cô là cấp 1. Tuy là đại đội trưởng Ngô rất coi trọng đội trưởng của các cô nhưng nghĩ lại thực lực vẫn chênh lệch rất lớn, rất rất lớn đó!
"Đội trưởng, chúng ta chỉ mới gia nhập đội ngũ mà thôi, dĩ nhiên không thể nào giống với bọn họ được rồi. Chưa kể, từ trước đến giờ tốt xấu gì chị cũng là tiểu đội trưởng Cuồng Hoa của bộ đội đặc chủng mà, chị tuyệt đối có năng lực làm đội trưởng của tiểu đội bốn này!" Hoa Nhài nói.
"Cho dù năng lực có mạnh nhưng thực lực vẫn không bằng được người ta!"
Đại đội trưởng Ngô coi trọng cô, Chi Tử rất hiểu. Chỉ có điều nhìn thấy ba tiểu đội trưởng kia đều là cấp 4 mà chỉ có duy nhất một mình cô lại là cấp 1, việc này khó tránh khỏi làm cho Chi Tử cảm thấy tự ti. Chưa kể, hiện tại trong tiểu đội bốn này không chỉ có Hoa Hồng, Hoa Nhài và Bách Hợp mà còn có ba người là dị năng giả cấp 3, Chi Tử ngẫm lại đều tự cảm thấy xấu hổ.
"Đội trưởng, chị không cần phải gấp, không phải còn có Âu Dương quân y hay sao? Chúng em tin rất nhanh chị có thể thăng cấp mà."
"Chỉ mong là vậy!" Giờ phút này, tâm nguyện lớn nhất của Chi Tử là nhanh chóng tăng lên thực lực của bản thân mình để có thể làm một tiểu đội trưởng xứng chức.
END CHƯƠNG 113.