CHƯƠNG 114: TRẤN TAM BẢO
Vài ngày sau, ngồi ở trong xe, Âu Dương Húc có vẻ suy tư nhìn bản đồ trong tay của mình.
"Nghĩ gì thế?" Ngô Hạo Thiên khó hiểu hỏi cậu.
"Đến chiều, chúng ta có thể đến trấn Tam Bảo." Nói đến đây, vẻ mặt Âu Dương Húc lộ ra tươi cười bí hiểm khó đoán.
"Sao nào, trấn Tam Bảo này thật sự có bảo vật à?"
Trấn Tam Bảo chỉ là một trấn nhỏ gần An Dật Thành, tuy rằng tên trấn là Tam Bảo nhưng Ngô Hạo Thiên cũng không cho rằng một nơi nhỏ bé như vậy lại có bảo vật.
"Đương nhiên rồi, trấn Tam Bảo có một người một bảo!" Âu Dương Húc đầy đắc ý trả lời, nếu không có thứ tốt thì cậu kích động như vậy làm gì chứ?
"Ồ? Một người một bảo?" Ngô Hạo Thiên nghe vậy cũng cực kỳ cảm thấy hứng thú.
"Đúng vậy, ở trong căn cứ trấn Tam Bảo có một cô gái tên là Mạc Tiểu Vũ, là người thứ năm, là dị năng hệ Phong, ngoài ra trong trấn Tam Bảo có một bảo vật có thể giúp dị năng giả tăng thực lực." Âu Dương Húc gật đầu nói cho Ngô Hạo Thiên biết.
"Mạc Tiểu Vũ?" Thì ra người vợ thứ năm của Sở Hàn ở trấn Tam Bảo.
"Phải! Đừng xem thường Mạc Tiểu Vũ này, không bao lâu nữa cố ta sẽ lên cấp 2 rồi đấy." Trong sáu người vợ của Sở Hàn chỉ có Thu Thiên và Mạc Tiểu Vũ là có tư chất tốt nhất, lực công kích cũng mạnh nhất. Nếu có thể thu Mạc Tiểu Vũ này vào đội mình thì coi như cánh chim của Sở Hàn sẽ hoàn toàn bị cắt hơn phân nửa rồi.
"À." Ngô Hạo Thiên cũng gật đầu hưởng ứng.
Nếu được người yêu của anh khen nức nở như vậy thì Mạc Tiểu Vũ này không phải là một nhân vật đơn giản.
"Đúng rồi, còn một bảo em nói là cái gì thế?"
Thấy vẻ mặt tò mò của Ngô Hạo Thiên, Âu Dương Húc cười. "Bảo vật này cực kỳ có ích với em, nếu em có thể tìm được nó thì em có thể thăng lên thẳng cấp 5 luôn."
Dị năng của Âu Dương Húc khá đặc biệt, tuy rằng trong tay cậu đã tích góp hơn một ngàn tinh hạch, nhưng một viên cậu cũng không thể sử dụng được. Tuy nhiên, có bảo vật này rồi thì sự việc sẽ khác đi nhiều, cho dù là dị năng giả nào cũng có thể sử dụng được, cho nên Âu Dương Húc vô cùng ham thích bảo vật này.
"Két két..." Nghe Âu Dương Húc nói xong, tay của Vương Quân run lên suýt nữa là lạc tay lái.
"Vương Quân, anh muốn mưu sát người à?" Âu Dương Húc trừng hắn.
"Hề hề, tôi, tôi nhất thời kích động nên không cầm chặt tay lái." Vương Quân vội vàng giải thích.
Có thể lên thẳng hai cấp lận đó, đó là bảo vật gì vậy, lợi hại như vậy sao?
"Âu Dương Húc quân y, đó là bảo vật gì hay tới nỗi có thể làm cậu lên tận hai cấp được vậy?" Đối với bảo vật trong miệng của Âu Dương Húc, Trương Lộ cũng vô cùng tò mò.
"Đó là một bảo vật có thể gặp nhưng không thể cầu, có may mắn tìm được hay không vẫn không thể biết được."
Trong nguyên tác có nhắc tới, vào lúc trấn Tam Bảo bị tang thi tràn vào, có một đám người sống sót trốn vào một nơi là quán ăn Hồng Vận. Sau đó có một dị năng giả sơ cấp đã vô tình có được bảo vật đó trong quán ăn đó, từ sơ cấp trực tiếp lên cấp 3, sau này người này còn được Sở Hàn trọng dụng, trở thành hổ tướng bên người Sở Hàn.
Nguyên tác có viết là sau mạt thế 5 tháng thì người kia mới tìm được bảo vật này, mà bây giờ chỉ mới mạt thế 4 tháng nên Âu Dương Húc cảm thấy nếu cậu tới trước một bước vào quán ăn đó, nói không chừng sẽ có được cơ duyên này thì sao.
"Sẽ tìm được, chị dâu lợi hại như vậy, nhất định có thể tìm được, chờ tới khi chị dâu tìm được bảo vật đó rồi, vậy thì đội ngũ chúng ta sẽ có hai người là dị năng giả cấp 5 rồi!" Vương Quân gấp gáp vuốt mông ngựa.
"Vương Quân, chạy nhanh một chút, tranh thủ trước mười hai giờ tới được trấn Tam Bảo!" Ngô Hạo Thiên lên tiếng.
Dị năng của Tiểu Húc khá đặc biệt nên đồ vật có thể giúp cậu gia tăng dị năng của cậu không nhiều lắm, nếu trấn Tam Bảo có bảo vật như vậy thì dĩ nhiên Ngô Hạo Thiên sẽ không bỏ qua.
"Rõ!" Vương Quân gật đầu rồi đạp mạnh ga, tốc độ xe vọt lên thêm mấy chục km.
"Tiểu Húc, không cần quá lo lắng, nhất định có thể tìm được!" Ngô Hạo Thiên khẳng định với cậu.
Người yêu của anh có thể biết trước những gì sẽ phát sinh, cho nên bảo vật này nhất định sẽ lọt vào tay họ.
"Ừ." Âu Dương Húc cũng trong tinh thần nhất định phải có được đối với bảo vật này.
1 giờ 50 phút, đoàn người chạy vào trấn Tam Bảo.
"Đi đến quán ăn Hồng Vận ở phố Đông." Âu Dương Húc nói vị trí chính xác cho Vương Quân.
"Quán ăn? Không phải đi tìm bảo vật sao? Vậy phải đi cửa hàng vàng bạc đá quý chứ?" Vương Quân khó hiểu hỏi.
Nếu đi tìm bảo vật thì hẳn là phải đi cửa hàng vàng bạc đá quý, tiệm vàng hay cửa hàng đồ cổ gì đó chứ? Sao lại muốn đi đến quán ăn?
"Nói nhảm nhiều như thế làm gì, kêu cậu đi quán ăn thì cậu cứ đi quán ăn đi!" Ngô Hạo Thiên lạnh lùng đáp.
"Rõ." Vương Quân đánh một vòng cong ở vòng xoay rồi chạy xe về phía thành Đông.
Đi tới cửa quán ăn Hồng Vận, bốn chiếc xe theo thứ tự ngừng lại.
"Trong quán ăn có năm tang thi sơ cấp." Âu Dương Húc xuống xe báo cho Ngô Hạo Thiên biết.
"Đội một theo tôi đi vào, ba đội khác ở lại đợi lệnh."
"Rõ!" Vương Quân mang theo tiểu đội một đi cùng với Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc vọt vào quán ăn Hồng Vận.
Năm tang thi sơ cấp đối với Ngô Hạo Thiên chỉ là một bữa ăn sáng, anh giơ tay lên, một bó lôi điện màu tím đánh về phía năm tang thi đó, trong khi các binh lính khác còn chưa kịp nổ súng thì Ngô Hạo Thiên đã giải quyết xong năm tang thi sơ cấp đó rồi.
"Tiểu Húc, em muốn tìm vật có hình dạng gì?"
"Là dao phay, một con dao phay!" Trong nguyên tác có viết người đó cầm dao phay muốn sống mái với tang thi, kết quả người đó đạt được cơ duyên này.
"Dao phay? Dao phay cũng là bảo vật á?" Vương Quân không thể tin nổi.
"Mọi người đi phòng bếp lấy hết tất cả dao phay tìm được đem ra đây." Ngô Hạo Thiên ra lệnh.
"Rõ." Theo sau, cả đội lập tức chạy đến phòng bếp phía sau đi tìm dao phay, Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc cũng đi theo cùng.
Không bao lâu sau, các chiến sĩ tìm được bốn con dao phay sắc bén đưa đến trước mặt Âu Dương Húc.
"Không đúng, không phải mấy cái này, còn có một con dao phay rỉ sét nữa kìa."
Nguyên tác viết người sống sót tìm được năm con dao phay ở chỗ này, mà bảo vật chính là con dao rỉ sét, rách nát và cùn nhất.
"Không, không phải là cái kia chứ?" Vừa nói Vương Quân vừa chỉ về phía con dao cùn bị lót dưới thớt đằng kia.
"Chính nó!" Nhìn thấy được bề mặt bị rỉ sét che kín của con dao đó, mắt Âu Dương Húc sáng ngời.
Nghe cậu nói xong, Ngô Hạo Thiên lập tức lật thớt lên, một tay rút ra con dao phay loang lổ vết rỉ sét đưa cho cậu.
Âu Dương Húc hưng phấn nhận lấy con dao anh đưa qua cho mình.
"Chính nó rồi." Âu Dương Húc vuốt vết rỉ sét trên dao, cực kỳ kích động.
"Thu đội!" Ngô Hạo Thiên thấy đồ đã tìm được liền rút quân.
"Hạo Thiên, em muốn vào không gian để thăng cấp." Âu Dương Húc kéo lấy cánh tay anh.
Ngô Hạo Thiên sửng sốt cúi đầu nhìn thấy hình xăm máy tính bảng trên cánh tay của mình. "Tiểu Húc?"
"Em mở hình thức cộng độ, như vậy thì anh đi đâu em cũng có thể theo anh tới đó."
"Được." Ngô Hạo Thiên sờ sờ hình xăm trên cánh tay mình.
Ngay sau đó, Âu Dương Húc liền trực tiếp tiến vào không gian của mình.
Âu Dương Húc đi vào phòng, cậu đem con dao phay loang lổ rỉ sét kia ra đặt lên bàn. Sau đó cậu lấy rìu ra gõ gãy lưỡi dao, chỉ chừa lại chuôi dao, tiếp đó cậu lấy một lọ thuốc cường lực đã mua ở Thương Thành rồi đem chuôi dao ném vào ngâm trong nước thuốc.
Ngâm được khoảng hai giờ thì các vụn gỗ và những vết dơ trên chuôi dao từ từ bóc ra, thay vào đó là miếng gỗ sáng lấp lánh màu xanh đậm.
"Chính nó!" Âu Dương Húc mỉm cười vớt miếng gỗ ra khỏi nước thuốc rồi đặt vào lòng bàn tay, ngay lập tức một nguồn năng lượng khổng lồ từ trong lòng bàn tay truyền vào toàn thân cậu.
Âu Dương Húc nhắm mắt lại rồi bắt đầu chậm rãi hấp thu nguồn năng lượng từ miếng gỗ này.
Cậu mất khoảng năm ngày sau mới có thể hoàn toàn hấp thu hết nguồn năng lượng Mộc trong miếng gỗ, khiến cho dị năng Thao Tác của cậu tăng lên đến hậu kỳ cấp 5.
"001, đây là miếng gỗ gì vậy, sao lại có nguồn năng lượng thần kỳ như thế?"
"Ký chủ sử dụng chính là một loại linh mộc trong thiên địa, tên gọi là Trường Sinh Mộc, là một bảo bối hiếm có trong nhân gian."
"001, loại đồ vật như thế này có thể mua ở Thương Thành được không?" Âu Dương Húc lại hỏi.
"Đương nhiên có thể, vật phẩm bên trong Thương Thành bao gồm mọi thứ, thứ gì cũng có."
Được đến câu trả lời này, Âu Dương Húc khẽ cười, nhưng đến khi cậu mở ra giao diện hệ thống Thương Thành, cậu lập tức trợn tròn mắt.
"Cái gì? 100.000 tích phân?" Khi thấy được một khối gỗ y chang không khác gì với khối Trường Sinh Mộc mà lúc nãy cậu vừa mới sử dụng mà ở dưới đánh dấu dến 100.000 tích phân, Âu Dương Húc liền cảm thấy thịt đau. Cậu chỉ mới có tổng cộng hơn 150.000 tích phân thôi à, nếu mà lấy đi mua khối gỗ này thì chẳng khác nào liền phải biến thành kẻ nghèo trắng tay rồi!
"Cái này cũng mắc quá rồi đó. Dù cho thứ này có tốt đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể hỗ trợ dị năng giả dưới cấp 5 thăng cấp mà thôi, từ cấp 5 trở lên cơ bản không dùng được." Đồ vật tuy tốt nhưng cũng không phải là vạn năng đâu!
"Ký chủ, đây là bảo bối của đất trời, dĩ nhiên phải quý rồi."
Âu Dương Húc nghe 001 nói như lẽ hiển nhiên, cậu cảm thấy không còn gì để nói, cậu cắn chặt răng rồi đành phải tự cố xóa đi ham muốn mua sắm của mình mà ra khỏi không gian.
"Thăng cấp thành công?" Thấy người yêu xuất hiện bên cạnh mình, Ngô Hạo Thiên liền vui vẻ.
"Vào căn cứ rồi à?" Nhìn quanh là đang trong phòng ngủ, Âu Dương Húc hỏi anh.
"Ừ, chúng ta đã vào căn cứ trấn Tam Bảo, hơn nữa anh cũng đã nhờ vạn sự thông trong căn cứ hỗ trợ đi tìm cô gái tên Mạc Tiểu Vũ rồi." Việc mà Tiểu Húc phải làm, Ngô Hạo Thiên đều đã dàn xếp xong xuôi.
Âu Dương Húc nghe anh nói xong thì khẽ gật đầu, khom người ngồi trên giường.
"Sao vậy? Thăng cấp không thuận lợi sao?" Ngô Hạo Thiên khó hiểu nhìn người yêu ngồi trên giường với dáng vẻ rầu rĩ không vui.
"Thuận lợi mà, có điều chỉ có dị năng Thao Tác là đạt tới hậu kỳ cấp 5, còn dị năng Không Gian Vặn vẫn là cấp 3." Âu Dương Húc nói xong liền vươn tay ra, một viên cầu màu tím như cũ chuyển động trong lòng bàn tay cậu.
"Không sao, từ từ cũng được." Ngô Hạo Thiên cười cười an ủi người yêu nhỏ của mình.
"Ừm, cũng chỉ có thể từ từ thôi." Cậu vốn tưởng rằng chỉ cần tìm được miếng gỗ này thì hai loại dị năng của cậu đều có thể thăng lên cấp 5 nhưng lại không nghĩ chỉ có thể thăng lên một.
Tuy rằng cậu có thể dùng tích phân để mua thêm một khối Trương Sinh Mộc, nhưng mà tận 100.000 tích phân lận đó, nếu thật sự mua vậy thì sau này muốn mua cái gì cũng không còn tích phân nữa!
Thôi bỏ đi, còn lại một loại dị năng thì vẫn để từ từ tự mình thăng cấp đi vậy, dù sao dị năng Không Gian Vặn này cũng không có lực công kích gì, chỉ là dị năng râu ria mà thôi, cũng không gấp gáp để thăng cấp.
END CHƯƠNG 114.