CHƯƠNG 112: GIA NHẬP ĐỘI NGŨ
Buổi chiều, trong phòng hội nghị của đoàn đội dị năng Phong Bạo, Mạc Kiêu sắc mặt âm trầm sắp đen tới nơi nhìn Thái Hồng Tuấn đang ngồi một bên.
"Không phải tôi đã nói rồi sao, là đừng đi tìm bọn đội trưởng Ngô báo thù kia mà?"
"Việc này tôi cũng không biết, ai, ai biết lão Quách sẽ đi tìm bọn họ trả thù chứ?" Thái Hồng Tuấn vội vàng trốn tránh trách nhiệm.
Thật ra, việc Quách Xuân đi tìm Ngô Hạo Thiên gây phiền phức, Thái Hồng Tuấn có biết tới, nhưng ông ta không ngăn lại mà còn hứa hẹn chỉ cần đối phương tìm lại mặt mũi cho ông ta thì sẽ đưa cho gã hai con nhóc xinh đẹp để chơi, cho nên Quách Xuân liền đồng ý hỗ trợ.
Buổi sáng, thấy bọn Quách Xuân đi 29 người mà về chỉ còn 2 người, thấy thi thể Quách Xuân bị người ta trực tiếp chém làm hai nửa, Thái Hồng Tuấn cũng bị sợ không nhẹ. Nghĩ thầm: May mắn không phải tự mình ông ta động thủ mà đi tìm Quách Xuân thử nước trước, nếu không thì người chết chính là ông ta.
"Lão Thái, coi chừng cấp dưới của ông đi, không có việc gì thì đừng đi gây chuyện khắp nơi, đám người đội trưởng Ngô đó không phải là người bọn họ có thể địch lại được đâu?"
"Vậy, vậy thù của lão Quách, chúng ta không báo luôn à?" Thái Hồng Tuấn không cam lòng nói.
"Báo thù? Tôi nói chứ lão Thái ông vui đùa cái gì vậy? Tôi một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại như này không muốn vì cái tên Quách Xuân ngu xuẩn đó mà đi tìm chết đâu nhé. Muốn báo thù thì một mình ông đi đi, đừng tính trên đầu tôi!" Phương Thiên Nhai lên tiếng.
"Phương Thiên Nhai!" Thái Hồng Tuấn khó chịu rống lớn.
"Sao nào, tôi nói không đúng sao? Người ta đã sớm nói người ta đã cấp 5 rồi, lão Quách ngu xuẩn đó còn dám mang người theo đi trêu chọc người ta, chết cũng đáng lắm, còn liên lụy nhiều anh em như thế, thật đúng là tội nhân thiên cổ của đoàn dị năng Phong Bạo chúng ta!"
"Phương Thiên Nhai, cái tên ẻo lả này, mày có chút lương tâm nào không hả? Đồng bạn của mày chết mà mày còn nói mát à?" Thái Hồng Tuấn nhảy dựng đứng dậy đập bàn một cái.
"Thái Hồng Tuấn, ông muốn tìm chết có đúng không?" Phương Thiên Nhai thu hồi ý cười bất cần đời, mặt càng lúc càng lạnh xuống, cậu ta hận nhất là người khác nói cậu ta ẻo lả, chỉ vì gương mặt nam không ra nam nữ không ra nữ này mà cậu ta đã bị rất nhiều người xem thường và oan uổng mình.
"Mày?" Thái Hồng Tuấn trừng mắt nhìn cậu ta tới nỗi khóe mắt như muốn nứt ra. Thằng khốn đáng chết này!
"Được rồi, hai người đừng ồn ào nữa!" Mạc Kiêu quát to một tiếng.
Nghe thấy Mạc Kiêu lên tiếng, hai người đều không nói gì nữa.
"Lão Thái, cái chết của lão Quách trong lòng tôi cũng khó chịu giống như ông vậy, nhưng thực lực của đội trưởng Ngô đã cấp 5, tôi đã sớm ra lệnh và giải thích qua rất nhiều lần, bất kể là ai cũng đừng đi tìm đội ngũ đội trưởng Ngô báo thù, chuyện tới đó là chấm dứt nhưng lão Quách lại không nghe lời tôi nói, chẳng những đầu mình hai nơi còn liên lụy đến 26 người anh em khác, làm cho đoàn dị năng Phong Bạo của chúng ta tổn thất thảm trọng. Chuyện tới bây giờ, nếu chúng ta còn khăng khăng đi báo thù thì chỉ càng chết thêm nhiều người mà thôi."
"Vậy ý của ông là thù của lão Quách, người làm đoàn trưởng như ông không định báo chứ gì?" Thái Hồng Tuấn trừng Mạc Kiêu, không thể tin tưởng hỏi.
"Còn đi tìm người ta tính sổ nữa thì chính là đi tìm chết, tôi sẽ không mang theo các anh em trong đoàn đội dị năng Phong Bạo này đi tìm chết đâu!" Mạc Kiêu cứng rắn trả lời.
"Ông, ông..." Thái Hồng Tuấn nghe xong, gương mặt vặn vẹo lên.
"Kiêu Kiêu nói rất đúng, nếu ông muốn đi chịu chết thì tự ông đi đi, đừng liên lụy đến chúng tôi, cũng đừng liên lụy đến những người anh em khác!" Phương Thiên Nhai gật đầu đồng ý.
"Đoàn trưởng, ông chính là đoàn trưởng đoàn dị năng Phong Bạo của chúng ta mà, ngay cả thù của cấp dưới mà ông cũng không báo, ông như vậy chỉ sợ khó làm người ta nể phục đấy?" Thái Hồng Tuấn nhìn chằm chằm Mạc Kiêu ngồi ở chủ vị, sắc mặt khó coi chất vấn.
"Nếu ông muốn ngồi ở vị trí này, bây giờ tôi có thể nhường cho ông, tôi tự nguyện rời khỏi đoàn đội dị năng giả Phong Bạo. " Nói xong, Mạc Kiêu đứng dậy, chủ động nhường ra vị trí của mình.
"Kiêu Kiêu? Anh làm gì thế?" Nghe Mạc Kiêu nói xong, Phương Thiên Nhai khó tin hỏi.
"Tôi đã quyết định, tôi muốn rời khỏi đoàn đội dị năng Phong Bạo!" Mạc Kiêu trịnh trọng tuyên bố lại một lần nữa.
"Đoàn, đoàn trưởng?" Thái Hồng Tuấn cũng có chút trợn tròn mắt nhìn Mạc Kiêu.
Thật ra, ông ta nói những lời này bất quá là muốn kích thích Mạc Kiêu một chút thôi, cũng không phải thật sự muốn Mạc Kiêu thoái vị. Chưa kể, thực lực của Mạc Kiêu còn mạnh hơn so với ông ta, đó rõ ràng là sự thật. Nếu đoàn dị năng Phong Bạo không còn Mạc Kiêu nữa, vậy, vậy không phải đoàn đội này thành năm bè bảy mảng sao?
"Lão Thái, sau này, đoàn đội dị năng Phong Bạo giao cho ông. Tuy rằng khuyết điểm nhỏ của ông rất nhiều nhưng thực lực của ông là tốt nhất, tôi hy vọng ông có thể quản lý cấp dưới của mình tốt hơn, đưa đoàn đội dị năng giả Phong Bạo phát dương quang đại. Ngoài ra, tôi sẽ đem theo Mộc Đầu và Khả Nhạc rời khỏi, bọn họ đều là anh em theo tôi nhiều năm rồi, không muốn tách ra với tôi."
Vừa nói xong, Mạc Kiêu vỗ vỗ bả vai Thái Hồng Tuấn, cất bước ra khỏi phòng họp.
"Đoàn trưởng..." Thấy bóng dáng tiêu sái của Mạc Kiêu cứ thế đi rồi, Thái Hồng Tuấn kêu lên một tiếng nhưng vẫn không thể khiến đối phương quay lại.
"Hừ, bây giờ ông được như ý nguyện rồi chứ gì!" Hung hăng liếc xéo Thái Hồng Tuấn một cái, Phương Thiên Nhai một chân đá ghế dựa lăn quay ra đất rồi xoay người ra khỏi phòng họp.
Chỗ ở của Mạc Kiêu.
Phương Thiên Nhai đi theo Mạc Kiêu về tới chỗ ở của hắn ta thì phát hiện vợ của Mạc Kiêu là Trương Mẫn đang dọn dẹp hành lý trong phòng.
"Kiêu Kiêu, anh quá manh động, sao anh có thể rời khỏi đoàn dị năng Phong Bạo chứ, còn đem vị trí đoàn trưởng nhường cho tên rùa khốn kiếp Thái Hồng Tuấn đó nữa?" Vừa đi vào nhà, Phương Thiên Nhai liền không hài lòng oán giận.
Đoàn dị năng Phong Bạo đó chính là tâm huyết của Mạc Kiêu cơ mà, sao lại cứ như vậy dễ dàng đưa chức đoàn trưởng nhường cho người khác được?
"Thiên Nhai, tôi quyết định, tôi định mang theo Tiểu Mẫn, Mộc Đầu và Khả Nhạc gia nhập đội ngũ của đội trưởng Ngô, cùng nhau rời căn cứ Hoa Thành." So với một đoàn trưởng như ếch ngồi đáy giếng thì việc trở thành một cường giả mới làm cho Mạc Kiêu thấy quan trọng hơn. Hơn nữa, đoàn dị năng Phong Bạo chỉ mới thành lập được hai tháng mà một số ít tệ nạn đã xuất hiện rồi, Mạc Kiêu cảm thấy đoàn đội như vậy rất khó có thể tiếp tục ở lại nổi.
"Cái, cái gì?" Phương Thiên Nhai tròn mắt ngạc nhiên.
"Lúc nãy, Hoa Hồng đến đây truyền tin, nói việc của đội trưởng Ngô bọn họ đã xong xuôi cả rồi, ngày mai bọn họ phải rời khỏi căn cứ Hoa Thành, cho nên một lát nữa chúng tôi dọn dẹp hành lý xong thì sẽ đến chỗ đội trưởng Ngô ngay."
"Ngày mai phải đi, nhanh vậy sao?" Nghe tin này, Phương Thiên Nhai nhíu mày lại.
"Thiên Nhai, cậu thì sao? Cậu định tiếp tục ở lại hay là đi với chúng tôi đến cậy nhờ đội trưởng Ngô?" Nếu có thể, dĩ nhiên Mạc Kiêu không muốn tách ra với anh em tốt của mình.
"Còn hỏi gì nữa, đương nhiên là đi cùng với mọi người rồi. Nếu tôi mà không đi á hả, thì không phải sẽ bị tên khốn Thái Hồng Tuấn làm cho tức chết à? Với lại, đoàn đội dị năng Phong Bạo không còn anh với Chi Tử nữa, tôi ở lại còn có ý nghĩa gì?" Phương Thiên Nhai sảng khoái đáp.
"Một khi đã vậy thì cậu cũng trở về dọn đồ đi! Một lát nữa chúng ta cùng nhau đi qua đó."
"Được!" Phương Thiên Nhai gật đầu, đứng dậy đi khỏi.
Thấy Phương Thiên Nhai đã đi rồi, Trương Mẫn khẽ thở dài. "Tính tình Thiên Nhai có chút nhõng nhẽo, không biết tới chỗ của đội trưởng Ngô đó rồi, cậu ta có chịu khổ được hay không."
"Ha ha ha, ai nói qua bên đó là sẽ chịu khổ vậy? Hoa Hồng nói bên đó thức ăn rất ngon, hơn nữa bên đó Âu Dương quân y là người đa năng, có thể dùng rất nhiều phương pháp trợ giúp dị năng giả nâng cao tốc độ hấp thu nguồn năng lượng đấy, nhanh thăng cấp hơn nhiều."
"Thế hả? Còn có chuyện tốt như vậy sao?"
"Đương nhiên rồi, nếu không thì sao anh lại muốn gia nhập đội ngũ đó làm gì?"
Nếu không phải muốn trở nên càng mạnh, hắn ta cần gì phải từ bỏ vị trí đoàn trưởng đoàn dị năng Phong Bạo để qua đó làm đàn em chi chứ?
"Nếu đội ngũ người ta mạnh như vậy, bọn họ sẽ nhận em sao?" Trương Mẫn chỉ là người thường, tuy rằng bà có bằng cấp tiến sĩ, là một vị tiến sĩ y học du học nước ngoài về nhưng hiện giờ là mạt thế, những cái bằng cấp này lại không quan trọng bằng thực lực.
"Cái này em không cần lo lắng, anh đã đem những hạng mục nghiên cứu khoa học của em đưa cho Âu Dương quân y xem qua rồi, Âu Dương quân y rất thưởng thức tài hoa của em, cậu ta còn nói, chờ cho đội ngũ yên ổn rồi thì cậu ta sẽ bỏ vốn để em tiếp tục làm nghiên cứu của em đó."
Hiện tại mục nghiên cứu của Trương Mẫn là nghiên cứu về kết cấu thân thể và kinh lạc* của người thường và dị năng giả. Nếu đầu đề này được bà nghiên cứu thành công nghĩa là người thường cũng có thể thông qua thuốc dẫn để thức tỉnh được dị năng, đương nhiên, đây chỉ là mộng tưởng vĩ đại của bà mà thôi, hiện giờ chỉ có thể tồn tại trong tưởng tượng của bà trước đã.
(*Kinh lạc: Là đường vận chuyển khí huyết và cũng chính là nơi để khí dương âm thông với nhau, kết nối các tạng phủ với bề mặt cơ thể con người.)
"Hình như Âu Dương quân y này rất có tiếng nói trong đội ngũ nhỉ?"
"Đúng vậy, cậu ta là người yêu của đội trưởng Ngô. Một ít người quen thuộc trong đội ngũ đều gọi cậu ta là chị dâu, quyết định cũng như lời nói của cậu ta, ngay cả đội trưởng Ngô cũng sẽ không phản đối!"
"Ha ha ha, không ngờ vị đội trưởng Ngô lợi hại như vậy mà còn sợ vợ như thế!" Nói tới đây, Trương Mẫn hề hề cười.
"Anh cũng rất sợ vợ mà." Mạc Kiêu mỉm cười, chớp chớp mắt nhìn vợ.
----------
"Em thật sự cảm thấy Trương Mẫn nghiên cứu được không?" Ngô Hạo Thiên khó hiểu nhìn người yêu vẫn luôn xem tài liệu.
Thật ra trong căn cứ này, tao ngộ của Trương Mẫn và tiến sĩ Lăng không khác nhau mấy, đều là người tài nhưng không gặp thời, không có chi phí làm nghiên cứu, là tiến sĩ mà không có chỗ để dụng võ.
"Kỳ thật, tuy rằng phương án của bà ấy còn kém rất xa, nhưng em nghĩ nếu cho bà ấy thời gian hai, ba năm thì nhất định sẽ có thành quả. Trong nguyên tác có nhắc tới người thức tỉnh bẩm sinh và cũng có nhắc tới người thường dùng thuốc có thể trở thành dị năng giả, chẳng qua em không biết người nghiên cứu ra loại thuốc này có phải là Trương Mẫn hay không thôi!"
"À, là như vậy sao." Ngô Hạo Thiên nghe xong liên tục gật đầu, nếu người yêu nói có thì nhất định hạng mục nghiên cứu này sẽ thành công, xem ra Trương Mẫn vẫn rất có ích.
"Cho dù nghiên cứu của Trương Mẫn vô dụng đi nữa thì vì dị năng giả Phong hệ Mạc Kiêu này, chúng ta cũng phải tiếp nhận bà ấy mà, cho nên cứ coi ngựa chết chữa thành ngựa sống là tốt rồi, dù sao rảnh rỗi cũng đã rảnh rỗi rồi."
Nghe lời này xong Ngô Hạo Thiên ha ha cười, trước đó còn tưởng cậu thật sự coi trọng nghiên cứu của Trương Mẫn đâu, ai dè cậu ôm loại thái độ này tiếp thu vị tiến sĩ Trương này!
"Đúng rồi, dị năng của hai người Mộc Đầu và Khả Nhạc đó thế nào?"
"Cũng không tệ lắm, một người là hệ Hỏa, một người là hệ Kim, đều là hệ công kích, hơn nữa bọn họ cũng là quân nhân xuất ngũ, thân thể đều rất cường tráng, biết dùng súng." Đối với hai người đó, Âu Dương Húc cũng rất hài lòng.
"Đáng tiếc, chỉ là sơ cấp." Ngô Hạo Thiên khẽ thở dài.
"Yên tâm đi, việc đó cứ giao cho em là được, em bảo đảm chỉ trong vòng một tháng sẽ khiến cho tất cả người sơ cấp đều biến thành cấp 1."
"Toàn nhờ vào em đó!" Ngô Hạo Thiên mỉm cười, hôn hôn mặt cậu.
"Aiz, ai kêu số em khổ làm chi, coi trọng người không bớt lo như anh chứ?" Âu Dương Húc liếc anh một cái, oán niệm thở dài, không còn cách nào, trời sinh mệnh cậu lao lực mà.
END CHƯƠNG 112.