CHƯƠNG 111: NHẬN CON GÁI
Thấy năm chiếc xe trước lần lượt chạy đi, xe của bốn người Chi Tử cũng nối đuôi rời khỏi chỗ này.
"Đội trưởng, đại đội trưởng Ngô siêu mạnh!" Hoa Hồng ngạc nhiên nói với Chi Tử ở bên cạnh mình.
"Bây giờ mọi người đã biết cái gì gọi là kẻ mạnh chân chính rồi chưa?" Chi Tử mắt lạnh đảo qua mọi người.
"Đã biết, hôm nay đúng thật là mở rộng tầm mắt!" Hoa Nhài gật đầu.
"Đúng vậy, trước đây còn tưởng bản thân mình là dị năng giả sơ cấp đã ghê gớm lắm rồi, nhưng bây giờ mới biết chỉ bằng bản lĩnh của mình hiện tại còn không đáng một đồng đâu." Bách Hợp nói xong, tự giễu giơ lên khóe miệng.
Tưởng rằng tiểu đội Cuồng Hoa các cô, cho dù là lúc hòa bình hay là ở mạt thế thì mỗi người đều là cường giả được tôn sùng, ở trong căn cứ an toàn Hoa Thành càng là anh hùng được người dân kính yêu. Chỉ là hôm nay thấy được thực lực của đại đội trưởng Ngô, các cô mới hiểu được, thì ra bản thân các cô không phải là cường giả gì, làm một dị năng giả sơ cấp so với hai chữ "cường giả" này còn kém khoảng cách xa xôi lắm.
"Nói đi cũng phải nói lại, vẫn là đội trưởng sáng suốt, tìm được cho chúng ta một đội ngũ mạnh tới như vậy." Hoa Hồng đang lái xe mỉm cười, cô cảm thấy quyết định của Chi Tử gia nhập đội ngũ Ngô Hạo Thiên là cực kỳ đúng đắn.
"Phải đó, đội ngũ này thật quá tốt. Hai ngày nay nhờ có ngọc thạch trợ giúp mà em cảm thấy tốc độ hấp thu nguồn năng lượng của em hơn gấp mấy lần so với trước đây nhiều." Nói tới đây, Hoa Nhài rất vui mừng.
"Ừ, Âu Dương quân y đúng là tốt. Cậu ta nói chờ chúng ta lên cấp một rồi thì sẽ càng cho chúng ta tài nguyên tốt hơn nữa đó." Bạch Hợp vừa nói, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười.
"Phải rồi đội trưởng, hiện giờ cấp bậc của chị đã là cấp một, Âu Dương quân y chuẩn bị tài nguyên gì cho chị thế?" Hoa Hồng tò mò.
"Là một loại phù vẽ trên người có thể trợ giúp người ta đẩy nhanh việc hấp thu nguồn năng lượng, còn có một loại dùng linh thạch khởi động trận pháp. Hại loại này phối hợp sử dụng chung với nhau, tốc độ hấp thu nguồn năng lượng có thể đạt tới gấp năm lần so với lúc trước!"
Nghĩ đến những tài nguyên mà Âu Dương Húc đã cung cấp, Chi Tử không thể không âm thầm cảm thấy may mắn khi gia nhập đoàn đội này. Nếu không có gia nhập đoàn đội này, chỉ sợ cả đời cô cũng sẽ không biết được, những người này là lấy phương pháp nghịch thiên nào để hấp thu nguồn năng lượng nữa.
"Gấp năm lần, mẹ ơi, hèn gì thực lực của bọn họ lại mạnh tới vậy."
"Đúng vậy, quá khủng bố rồi, Âu Dương quân y đúng là bảo vật mà!"
Đừng nhìn Âu Dương quân y trẻ tuổi mà xem thường nhé. Trong đội, dị năng phụ trợ của cậu ta có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục, hơn nữa nghe nói cậu ta còn có dị năng không gian cùng với các dị năng có khả năng công kích khác. Người này nha, nghĩ lại cũng đã thấy đáng sợ rồi.
"Ha ha ha, Âu Dương quân y đúng là nhân tài hiếm có. Bất quá các cô phải nhớ kỹ, cậu ta là người của đại đội trưởng Ngô, các cô an phận chút cho tôi đấy."
"Đã biết đội trưởng à, không phải câu này chị đã sớm nói rồi hay sao?" Hoa Hồng cười nói.
"Đúng đó, trong đội ngũ có nhiều anh đẹp trai như vậy, chúng em hổng dám đoạt người với đại đội trưởng Ngô đâu mà." Chỉ cần xem thực lực của Ngô Hạo Thiên thôi, ai mà dám làm tình địch của anh ta chứ, vậy không phải là đi tìm chết sao?
"Còn nữa, hai tiểu đội trưởng kia cũng là hoa đã có chủ."
"Aiz, thiệt là, thực lực tốt đều bị người ta nhanh chân đến trước mất rồi!" Nói xong, Bách Hợp còn oán giận một cái.
"Không phải còn có một dị năng giả cấp 4 à, nghe nói tên là Thiết Minh!" Hoa Nhài bỗng nhiên nhắc tới người này.
"Người này cũng không cần nghĩ tới, là đồng tính đó. Cô không thấy y cả ngày cứ mắt đi mày lại với Trần quân y hay sao?" Bách Hợp có chút nhụt chí.
"Ánh mắt các cô không cần cao quá, không phải trong đội dị năng giả cấp 3 còn rất nhiều à?"
"Nhưng mà, đa số đều là cấp 3 mà!"
"Một đám đều sắp 30 tuổi rồi, nếu có người vừa ý thì tìm một người đi, đừng đến lúc đó cấp 3 đều bị chọn đi rồi, vậy các cô không còn sự lựa chọn nào nữa."
"Ha ha, đội trưởng còn dám nói chúng em, chị cũng 29 tuổi rồi, sao không tìm một người mạnh đi nè?" Hoa Hồng tặc lưỡi cười hề hề hỏi.
"Không hợp!" Chi Tử trả lời ngay tắp lự.
"Xí, cái gì gọi là không hợp nè? Chẳng lẽ đội trưởng tính đi tìm một người giống đại đội trưởng Ngô đó hở, cao thủ cấp 5 luôn?" Bách Hợp chớp chớp mắt.
"Đội trưởng, ánh mắt chị không nên cao quá, người nghịch thiên như đại đội trưởng Ngô chỉ sợ tìm không được đâu." Hoa Nhài nói đến đây, cảm thấy có chút lo lắng.
Nếu đội trưởng của cô thật sự theo hình mẫu đội trưởng Ngô để tìm người thì chắc cả đời phải làm gái ế mất thôi.
"Được rồi, lo cho bản thân các cô trước đi!"
Thật ra cũng không phải Chi Tử một hai phải tìm một người thực lực cường hãn nghịch thiên giống như người đàn ông Ngô Hạo Thiên làm gì, chẳng qua cô vẫn luôn không gặp được người thích hợp mà thôi.
Trên xe Ngô Hạo Thiên.
"Ây dô, có thực lực đúng là tốt thiệt đó nha~" Âu Dương Húc vẻ mặt ghen ghét nhìn người đàn ông bên cạnh.
"Ha ha ha, anh cũng không ngờ cấp 5 lại lợi hại như thế!"
"Đồ ngốc, anh sẽ càng ngày càng mạnh." Dĩ nhiên Âu Dương Húc rất có niềm tin đối với người đàn ông của mình.
Ngô Hạo Thiên cười cười nghe cậu nói. Cảm giác lên cấp 5 đúng là so với trước kia hoàn toàn không giống nhau, bây giờ, anh thao tác hệ Phong và hệ Lôi càng thêm thành thạo hơn trước nhiều.
"Tiểu Húc, anh tính toán chia lại người trong đội ngũ, ngoại trừ dì ra, những thành viên nữ đều sẽ trở thành một tiểu đội, tiểu đội bốn, em thấy thế nào?"
Âu Dương Húc nghe thế thì khẽ gật đầu. "Ý kiến này ok, vậy anh định để ai làm đội trưởng?"
"Chi Tử!"
Âu Dương Húc nghe thấy cái tên này cũng cảm thấy vừa ý. "Tuy rằng cấp bậc dị năng của Chi Tử kém một chút, có điều năng lực tổ chức của cô ấy đúng là rất mạnh, rất thích hợp làm chức đội trưởng này."
"Em cũng cảm thấy cô ấy được à?"
"Cô ấy có thể làm được, ngoài ra, anh cũng trực tiếp tuyên bố Thiết Minh làm đội trưởng tiểu đội ba luôn đi!"
"Được, nhưng mà nếu làm vậy, người trong tiểu đội ba ít đi nhiều rồi." Trước đó, các chị em Chi Tử được nhập vào tiểu đội ba, nhưng nếu chia như vậy thì tiểu đội ba chỉ còn lại năm người Thiết Minh, Trần Đông, Lý Minh, Chu Hiểu Huy và Đổng Bằng Phi thôi.
"Sợ cái gì, không phải còn có Mạc Kiêu và Phương Thiên Nhai à, tính như thế thì tiểu đội ba vừa vặn có bảy người."
"Ha ha ha, người ta còn chưa có đồng ý gia nhập đâu đấy?" Thấy người yêu cực kỳ tin tưởng, Ngô Hạo Thiên lắc đầu bật cười.
"Bọn họ sẽ gia nhập!" Âu Dương Húc mỉm cười, tất nhiên cậu đã tính sẵn trong lòng. Chỉ bằng sự việc trải qua ngày hôm nay thôi, nếu là một người thông minh thì nhất định sẽ suy xét gia nhập đoàn đội cường đại này của họ.
"Tốt, nếu em có niềm tin như thế, vậy anh sẽ ngồi chờ cùng em." Ngô Hạo Thiên vừa nói vừa kéo lấy cánh tay của cậu.
"Em nghĩ đêm nay trở về, bên mẹ của em chắc là cũng sẽ có tin tức tốt." Đã ba ngày rồi, nói vậy bên chỗ mẹ cậu cũng nên có chút tiến triển nhỉ?
"Ha ha ha, dì làm việc mà em còn không yên tâm à?"
"Yên tâm chứ, em đương nhiên yên tâm rồi!" Mẹ cậu, chính là người yêu thương cậu nhất trên đời này, đối với người mẹ của mình sao cậu lại không thể yên tâm được chứ?
--------
Đi vào phòng chỗ Tần Phương thuê ở, Lăng Tiêu Tiêu có chút co quắp lo lắng siết chặt góc áo.
Nhìn chằm chằm phòng ở to như thế, ông Lăng không khỏi thở dài. Chỗ ông ở trước đây cũng giống nơi này vậy, nhưng hiện giờ ngay cả vật tư thuê một gian phòng nhỏ còn không có, ngẫm lại đã cảm thấy bi ai.
"Hai người đừng câu nệ, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, ngồi xuống cùng nhau ăn cơm đi!" Tần Phương mỉm cười dẫn hai ông cháu tới bên bàn ăn.
"Đây là cơm trưa của mọi người sao?" Mở to mắt nhìn trên bàn nào là cơm trắng, thịt kho tàu, trứng gà xào, thịt hộp cùng với cá chiên hoa cúc. Lăng Tiêu Tiêu ngẩn người, trong lúc hoảng hốt cô bé cho rằng mạt thế đã kết thúc, bọn họ lại về với thời đại hòa bình.
"À, làm cho hai người chê cười rồi, con trai tôi không có nhà, tay nghề của tôi không tốt lắm nên chỉ biết làm nhiêu đây thôi."
Thật ra không phải tay nghề Tần Phương không tốt, mà bởi vì Âu Dương Húc không ở nhà, trong nhà lại không có nhiều nguyên liệu nấu ăn nên chỉ có thể miễn cưỡng làm ra bốn món ăn để mời hai ông cháu này.
"Không không không, thức ăn như vậy cháu đã lâu không được ăn rồi!" Lăng Tiêu Tiêu nhìn một bàn thức ăn, cô bé kích động tới chảy nước mắt.
Mạt thế đã bốn tháng, trong bốn tháng này, mỗi một ngày đều là bữa đói bữa no.
Một ngày chỉ nửa bao bánh quy, có ngày chỉ một cây xúc xích giăm bông, thậm chí đôi khi không có gì để ăn thì đi đào một ít cây cỏ cũng có thể ăn được một ngày. Thức ăn nóng hổi như này, từ lâu Lăng Tiêu Tiêu thật sự đã mau quên đi hương vị của chúng rồi...
"Đúng vậy, đúng vậy!" Tiến sĩ Lăng gật đầu, ông cũng cảm thấy rất bi thảm, không ngờ tới nay một đống tuổi rồi lại khiến cho ông gặp mạt thế, con trai và con dâu đều bị chết dưới miệng của tang thi, cũng chỉ còn lại một đứa cháu gái sống nương tựa lẫn nhau.
"Ngồi xuống ăn cơm đi." Tần Phương mỉm cười, bà xúc cơm cho hai ông cháu và Thiết Minh cùng Trần Đông.
Cầm lấy đôi đũa, tiến sĩ Lăng không khỏi có chút rung động, gắp một ngụm cơm đưa vào trong miệng.
"Ừ, ăn ngon, ngon quá." Bốn tháng, đã suốt bốn tháng không ăn được chén cơm ngon lành đến vậy.
Tần Phương thấy ông nước mắt tung bay, bà khẽ thở dài, yên lặng gấp thịt vào chén cho hai ông cháu.
Một bữa trưa vô cùng đơn giản vậy mà hai ông cháu ăn vô cùng thơm ngọt. Sau khi ăn xong, Tần Phương đưa ra đề nghị thu nhận vào đội với hai ông cháu.
"Cái này, bà xác định là con trai bà đồng ý duy trì tôi làm nghiên cứu à?" Tiến sĩ Lăng trợn mắt nhìn Tần Phương, có chút không tin được vào tai của mình.
Không ngờ ở mạt thế mà còn có người nguyện ý duy trì để người làm tiến sĩ nông nghiệp như ông làm nghiên cứu. Thật là khó có được, khó mà có được a!
"Đúng vậy, nếu tiến sĩ Lăng đồng ý thì ông và Tiêu Tiêu đều có thể ở lại, gia nhập đại gia đình của chúng tôi. Ở chỗ chúng tôi an toàn của hai người có thể được đảm bảo, hơn nữa một ngày ba bữa cơm và vấn đề ở lại đều có thể được giải quyết."
"Việc này..." Nghe Tần Phương nói xong, tiến sĩ Lăng có chút do dự, nếu một mình ông nhận lời thì cũng không sao, chỉ là, ông sợ Tiêu Tiêu gia nhập đội ngũ người ta sẽ bị khi dễ.
"Tiến sĩ Lăng, ngài không cần băn khoăn điều gì cả, nếu ngài nguyện ý gia nhập thì tôi sẽ để cho Tiêu Tiêu làm trợ thủ của ngài ở bên cạnh ngài. Ở trong đội ngũ của chúng tôi không có người dám khi dễ Tiêu Tiêu, hơn nữa đội ngũ của chúng tôi ngoài tôi ra còn có 8 cô gái nữa, không chỉ có một mình Tiêu Tiêu tuổi trẻ xinh đẹp đâu."
"Dạ, cháu tin dì, dì sẽ không để người khác bắt nạt cháu." Lăng Tiêu Tiêu nhìn Tần Phương, trong mắt cô bé toàn là sự ỷ lại.
"Cháu đó, sau này làm con gái nuôi của dì đi, trong đội ngũ này ha, không ai dám đụng đến con gái của dì đâu."
"Dạ, mẹ nuôi!" Lăng Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gọi.
"Haiz, bé ngoan, đợi tới khi anh trai con về thì để nó lấy vài thứ ngon cho con ăn nhé."
"Dạ!" Lăng Tiêu Tiêu khẽ cười, gật đầu.
"Nhưng mà, việc này..."
"Ông nội, chẳng lẽ ông lại muốn trở về để cho người trong đoàn dị năng giả Phong Bạo khi dễ chúng ta nữa sao?"
"Thôi được, vậy được rồi. Bất quá tôi cũng thô tục nói trước, nếu trong đội ngũ của các người có ai dám có ý xấu với cháu gái của tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không làm nghiên cứu cho các người!"
"Được, việc này, tôi có thể bảo đảm!" Tần Phương gật đầu đáp ứng với yêu cầu của tiến sĩ Lăng.
END CHƯƠNG 111.