CHƯƠNG 110: NGƯỜI TÌM CHẾT

Thấy đồng bạn bị người ta bắt lấy cánh tay, tên lùn và mập mạp cùng lúc nhìn đối phương. Các chủ sạp khác cũng là vẻ mặt kinh ngạc nhìn cái người không biết sống chết đó. Nghĩ thầm: Cái tên này có phải chán sống rồi không, đoàn đội dị năng Phong Bạo mà cũng dám chọc?

"Mày, mày là ai, việc của đoàn dị năng Phong Bạo mà mày cũng dám xen vào à?" Mập mạp khó chịu trừng mắt với Thiết Minh đang giữ chặt tay gã.

"Chúng tôi là người của đội trưởng Ngô!" Thiết Minh nói ra danh tính của mình.

"Mày, chúng mày..." Nhìn Thiết Minh rồi lại nhìn người đàn ông khác phía sau cậu đi cùng một người phụ nữ trung niên. Mập mạp hơi hoảng, tên có dáng dấp thấp bé cũng sợ bay màu.

Đội trưởng Ngô, có phải là người đã thu nhận Băng Tuyết thiên vương Chi Tử, làm cho hai anh em trong đội ngũ bọn họ thành tàn phế, là đoàn đội của đội trưởng Ngô đó đúng không???

"Không phải chỉ thiếu các người lương thực thôi sao? Có gì đâu mà làm quá. Hai người này thiếu bao nhiêu?" Tần Phương lạnh giọng hỏi tên lùn.

"Hai tháng tiền thuê, hai, hai cân gạo." Tên lùn trả lời.

Nghe xong, Tần Phương cười, bà mở balo của mình lấy hai bao mì ăn liền ra. "Cầm, cút đi!"

"A vâng." Nhận lấy mì ăn liền trong tay Tần Phương xong, tên lùn và tên mập lập tức chạy trốn không thấy bóng dáng.

Hai ông cháu thấy hai người đó chạy trối chết cũng ngẩn tò te.

Phải biết rằng đoàn đội dị năng gả Phong Bạo này cũng coi như là thế lực lớn đứng nhất nhìn căn cứ này, thế sao hôm nay hai thằng nhóc này lại bị hù dọa thành dáng vẻ này cơ chứ?

Chẳng lẽ đội ngũ của đội trưởng Ngô này so với đoàn đội dị năng giả Phong Bạo còn lợi hại hơn nữa à?

"Cám ơn, cám ơn các người, chúng tôi sẽ mau chóng trả lại lương thực cho các người." Tiên sĩ Lăng vội vàng nói cám ơn với ba người.

"Tiến sĩ Lăng không cần khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi." Tần Phương mỉm cười.

Ông Lăng nghe tiếng xưng hô này bỗng nhiên thấy xúc động mà cười. Lúc còn hòa bình ông thật sự là một tiến sĩ nghiên cứu khoa học, nhưng thật đáng tiếc, hiện giờ là mạt thế mỗi người ăn còn không đủ no, làm gì còn sẽ có người bỏ tiền ra cho ông làm nghiên cứu nữa chứ?

Aiz, không thể ngờ được, cả đời này ông làm nghiên cứu, đến lúc tuổi già thế này thì lại phải trải qua ngày tháng ăn không đủ no áo không đủ mặc.

"Cô nhóc này nhìn rất lanh lợi, tên là gì thế?" Tần Phương cười hỏi Lăng Tiêu Tiêu.

"Cháu, cháu tên Lăng Tiêu Tiêu." Lăng Tiêu Tiêu vội đáp.

"Mấy tuổi rồi?" Tần Phương lại cười hỏi.

"Mười chín tuổi."

"Mười chín tuổi, nhỏ hơn bốn tuổi so với con trai cô. Aiz, nếu như cô có đứa con gái vừa lanh lợi vừa đáng yêu thế này thì tốt rồi!" Nhìn cô bé đáng yêu, Tần Phương không khỏi cảm thán.

"Cám ơn dì đã giúp trả lương thực giùm ông cháu con ạ!" Lăng Tiêu Tiêu nói.

"Ha hả, có thể gặp được hai ông cháu cũng là cái duyên cái phận, chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể mà thôi."

"Dì ơi, mấy cái này dì lấy về đi ạ." Lăng Tiêu Tiêu vừa nói vừa chọn hai cái khăn lông từ trong sạp ra và một ít kem đánh răng đưa đến trước mặt Tần Phương.

Thấy cô nhóc hiểu chuyện như vậy, Tần Phương cười. "Được, nếu là Tiêu Tiêu tặng dì thì dì sẽ nhận, cám ơn Tiêu Tiêu nhé."

"Không, không cần khách sáo đâu dì." Lăng Tiêu Tiêu ngọt ngào đáp.

"Vậy dì về nhà trước đây, ngày mai lại đến chơi với Tiêu Tiêu." Tần Phương cất đồ vật cô bé đưa cho mình xong thì cười nói.

"Vâng ạ, nếu kem đánh răng và bàn chải đánh răng dì không đủ dùng thì có thể đến chỗ cháu lấy nha, chỗ cháu còn nhiều lắm ạ!" Lăng Tiêu Tiêu gật đầu thân thiện.

"Được!" Tần Phương mang Trần Đông và Thiết Minh trở về.

"Dì à, không phải chúng ta đi tới để thu nhận sao? Sao dì không đề cập việc này với họ thế?" Trần Đông khó hiểu.

"Mới vừa quen biết mà nói chuyện thu vào đội không hay lắm, hơn nữa bị hai tên khốn đó cản trở nên nếu lúc này chúng ta nói đến việc đó thì bọn họ nhất định sẽ không nguyện ý gia nhập đội của chúng ta đâu."

"Vâng, con thấy dì nói rất có lý!" Thiết Minh nói.

"Vậy làm sao bây giờ, Âu Dương nhất định phải có được tiến sĩ Lăng này mà." Lúc trước khi đi, Âu Dương Húc luôn mãi dặn dò nhất định hai người họ phải hỗ trợ Tần Phương thu được người vào đội.

"Không vội, cứ từ từ đi." Thật ra Tần Phương đã tính toán sẵn cả rồi.

"Vâng." Thấy Tần Phương nắm chắc như thế, Trần Đông khẽ gật đầu.

Ngày hôm sau, Tần Phương lại một lần nữa đến thăm sạp nhỏ của hai ông cháu Lăng Tiêu Tiêu. Hơn nữa còn tặng cho hai ông cháu bọn họ mỗi người một cái áo lông vũ mới tinh và hai bao mì ăn liền cùng với xúc xích giăm bông, nhưng lại vẫn như cũ không đề cập đến việc thu nhận.

Ngày thứ ba...

Trước đó hai ngày, đoàn người Ngô Hạo Thiên vẫn cực kỳ thuận lợi, họ ở Hoa Thành săn giết 762 tang thi, cũng thu hoạch được 24 viên tinh hạch. (Tích phân của Âu Dương Húc: 154800.)

Nhưng hôm nay thì...

"Mấy con ruồi bọ này đúng là phiền phức quá!" Cảm nhận được những người theo sau là ai, Âu Dương Húc có chút bất đắc dĩ.

"Tới bao nhiêu người?"

"29 người, còn có cả ông Quách thiên vương gì đó cũng tới." Âu Dương Húc cau mày nói tình hình thực tế cho Ngô Hạo Thiên.

"Lý Minh, quẹo trái ở phía trước, chạy xe vào góc đường đi!"

"Rõ!" Được đến mệnh lệnh của Ngô Hạo Thiên, Lý Minh lập tức chuyển tay lái chạy về phía góc đường bên kia.

Tới góc đường rồi, mọi người xuống xe đi vào một cửa hàng quần áo đã được thanh lý sạch sẽ ngày hôm qua.

"Kỳ lạ, người đâu?" Thấy xe đều ngừng ở bên kia nhưng lại không thấy bóng dáng ai cả, Quách Xuân nhíu mày.

"Quách thiên vương, có lẽ đám người kia sợ hãi nên chạy rồi chắc?" Tên đàn em vẻ mặt đắc chí nói.

"Không phải chứ?" Trước đó không phải thổi phồng mình là dị năng giả cấp 5 à? Sao lúc này chưa gì đã bị dọa chạy rồi sao?

"Dừng xe ở bên kia, Chuy Tử, mày mang theo vài người xuống coi thế nào."

"Vâng." Mấy tên đàn em xuống xe đi đến bên xe của bọn Ngô Hạo Thiên xem xét nhưng lại không phát hiện ra cái gì.

"Quách thiên vương, không thấy ai cả, năm chiếc xe đều trống huơ trống hoắc." Chuy Tử vội chạy về báo cáo.

"Kỳ lạ, nhóm người này đi đâu ta?" Quách Xuân vuốt cằm, cẩn thận suy nghĩ.

"Đoàng đoàng đoàng..."

Đột nhiên một trận súng vang lên làm cho mọi người trong và ngoài xe đều sợ hãi la lên.

"Mọi người hai tay ôm đầu lăn xuống xe mau, ai dám hành động thiếu suy nghĩ, ông đây bắn hắn!" Vương Quân bắn thủng toàn bộ lốp sáu chiếc xe của bọn chúng rồi gân cổ thét to, hắn mang theo tiểu đội một vọt ra ngoài. Mặt khác, tiểu đội hai và tiểu đội ba cũng theo sát sau đó hình thành thế vây công xung quanh đám người này.

"Quách thiên vương, đối phương phát hiện chúng ta, làm sao bây giờ?" Mọi người nhìn về phía Quách Xuân.

"Quách thiên vương, lốp xe của chúng ta bị bắn thủng cả rồi, không mở xe chạy được!"

"Đi với tao ra ngoài giết bọn chúng!" Quách Xuân vừa nói vừa lấy súng đem theo trong người rồi mở cửa xe xung phong liểu chết xông ra ngoài.

"Đoàng đoàng đoàng..." Có tiếng súng nhằm vào những người bộ đội đặc chủng, hy vọng có thể mở ra một đường máu.

Nghe tiếng súng vang, ba tiểu đội lập tức tìm nơi ẩn nấp, tìm thứ có thể che chắn cho mình.

"Tìm chết!" Ngô Hạo Thiên cất bước đi ra, đón nhận những viên đạn bay đầy trời đang lao vào người anh. Anh giơ tay lên, một bức tường gió chặn lại những viên đạn đang bay tới của đối phương, ngay sau đó anh lại phất tay một cái, những viên đạn đang bị cản lại toàn bộ bay trở về hướng ban đầu.

"A, a..."

Tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác, rất nhiều đàn em đối phương đã nổ súng trước đó đều bị đạn của chính chúng bắn chết tại chỗ.

"Cấp 5 quá ngầu!" Thấy đại ca mình bây giờ không cần phải trốn đạn, Vương Quân hò hét.

"Đúng đúng!" Đối với thực lực của đại ca bây giờ, làm sao Lưu Chí Siêu không hâm mộ chứ? Tuy rằng cấp 4 và cấp 5 chỉ kém nhau có một bậc, nhưng cái kém đó là cách cả một trời một vực đó biết không!

Những người khác tuy rằng ngoài miệng chưa nói gì, nhưng trong lòng cũng đối với thực lực cường đại và đáng sợ như vậy hâm mộ gần chết.

"Quách thiên vương, họ Ngô đó không sợ đạn, đã giết mười mấy người của chúng ta rồi!" Chuy Tử đi theo Quách Xuân ngạc nhiên lên tiếng.

"Không thể nào, làm sao có người không sợ đạn được chứ? Bắn cho tao, bắn dữ dội vào!" Vừa nói xong, Quách Xuân mở đầu bắn súng.

Ngô Hạo Thiên cứ nghênh ngang đứng tại chỗ như vậy, giống như bia ngắm, tùy ý để cho người ta điên cuồng bắn phá nhắm vào mình.

Anh nhìn từng viên đạn đang phiêu du bay bay trước mặt mình rồi giơ tay lên. "Trở về!"

"A..."

"A..."

Viên đạn nhanh chóng bay trở về, lại là một trận kêu vang thảm thiết.

"Quách Xuân, xuất hiện đi. Ông đã là Mộc Linh thiên vương, như vậy thì chúng ta tới đấu một trận dị năng đi!" Ngô Hạo Thiên lên tiếng muốn cái tên Quách thiên vương giấu đầu lòi đuôi kia đang tránh ở phía sau xe ra tới.

"Mày, rốt cuộc mày là thứ quái vật gì hả?" Quách Xuân thấy bên mình liên tiếp chết hai mươi mấy người, hiện giờ chỉ còn lại ba người, trong lòng nhảy dựng.

"Đừng, đừng giết tôi, tôi đầu hàng, tôi đầu hàng." Một tên đàn em giơ cao đôi tay, từ phía sau xe chạy ra.

"Đồ vô dụng!" Quách Xuân bắn một phát vào cái tên đàn em la hét muốn đầu hàng kia ở sau lưng mình.

"A..." Tên đàn em vừa chạy đi thì đột nhiên ngã xuống, không còn hơi thở.

Chuy Tử và Đao Ba ở bên cạnh thấy Quách Xuân vậy mà lại đi giết người một nhà liền rụt rụt cổ, lùi hai bước về phía sau nhằm kéo khoảng cách với Quách Xuân.

"Ngô Hạo Thiên, mày đừng nghĩ Quách Xuân tao sẽ sợ mày, tao nói cho mình biết, đoàn đội dị năng giả Phong Bạo của chúng tao không phải quả hồng mềm để cho người khác khi dễ, Ngô Hạo Thiên, Ngô Hạo Thiên..."

"Người đâu? Đi đâu vậy?" Quách Xuân kinh hãi nhìn trước mắt chỉ còn mảnh đất trống rỗng tuếch.

"Ở trên đầu của ông kìa!" Chuy Tử sởn tóc gáy chỉ chỉ đỉnh đầu Quách Xuân.

Quách Xuân ngẩng đầu lên thấy Ngô Hạo Thiên đang cưỡi gió ở trên đầu mình, trong lòng kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

"Mày, mày là người hay là quỷ hả?" Quách Xuân sợ hãi hét lớn, ông ta sợ tới mức liên tục lùi về phía sau.

"Ha ha ha, lá gan của Quách thiên vương nhỏ thế?" Ngô Hạo Thiên vừa nói vừa nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Anh vô hình hóa sức gió hóa thành một cây đao gió lớn tới 1 mét rồi chém xuống Quách Xuân.

"A..." Quách Xuân mới vừa hãi hùng hét lên một tiếng thì đã bị đao gió chém thành hai nửa, thi thế rơi xuống mặt đất.

"Đừng, đừng giết tôi, đừng giết tôi, là Quách Xuân, là Quách Xuân sai chúng tôi tới!" Chuy Tử "thịch" một tiếng quỳ xuống.

"Phải phải phải, đều do Quách Xuân, đều là Quách Xuân sai biểu chúng tôi. Ông ta nói muốn lấy lại mặt mũi cho Thái Hồng Tuấn, là ông ta kêu chúng tôi tới, không quan tâm sống chết của chúng tôi!" Nói xong, Đao Ba cũng chân mềm quỳ xuống.

"Tao không giết chúng mày, trở về nói cho Mạc Kiêu và Thái Hồng Tuấn, không nên mơ tưởng sai người tới ám sát chúng tao, bởi vì cái giá sau đó bọn họ nhận không nổi đâu."

"Vâng vâng vâng, chúng tôi nhất định sẽ chuyển lời lại!" Hai người liên tục gật đầu sợ tới mức tè ra quần, té ngã lộn nhào chạy đi.

Thấy vấn đề đã giải quyết xong, mọi người đều từ sau xe chạy ra.

"Đại ca, anh ngầu lòi quá đê, quơ tay lên một cái là hai mươi mấy người đã bị diệt sạch."

"Đúng vậy, đại ca, thực lực của anh quá kinh người!" Vương Quân và Lưu Chí Siêu mắt ngôi sao nhìn đại ca nhà mình.

"Mọi người đều cố gắng nhiều vào để sớm có thể thăng lên cấp 5, chờ tới khi mọi người lên cấp 5 rồi thì sẽ biết cái gì mới gọi là dị năng giả chân chính. Đạn dược và đao thương bình thường căn bản sẽ không thể chạm vào người của mọi người được nữa."

Nghe Ngô Hạo Thiên nói xong, nhất thời làm cho một đám người cảm xúc bành trướng lên.

"Rõ, đại ca anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hấp thu nguồn năng lượng!"

"Phải, chúng ta nhất định sẽ sớm thăng lên cấp 5!" Lưu Chí Siêu nghiêm túc gật đầu.

"Đi thôi, đã qua nửa giờ rồi mà một viên tinh hạch còn chưa kiếm được đây này!" Âu Dương Húc buồn bực nói.

Mấy tên ngu xuẩn này đó không biết đầu óc lớn lên thế nào nữa, đã nói với bọn họ là cấp 5 rồi vậy mà bọn họ còn có lá gan đi tìm chết. Thật là, không giết bọn họ cũng không được mà!

"Đi, lên xe thôi!" Ngô Hạo Thiên ra lệnh, mọi người lập tức sôi nổi lên xe.

END CHƯƠNG 110.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play