CHƯƠNG 109: VẤN ĐỀ THU NHẬN
Đêm, trong phòng, Chi Tử ngồi trên ghế, Mạc Kiêu nhìn Phương Thiên Nhai bên cạnh rồi lại nhìn chủ phòng Chi Tử ở đối diện.
"Chi Tử, cô tìm hai người chúng tôi có chuyện gì sao?" Mạc Kiêu lên tiếng hỏi.
"Chẳng lẽ Chi Tử coi trọng nhan sắc của tôi? Muốn lấy thân báo đáp?" Phương Thiên Nhai cợt nhã rướn người lại gần người đẹp, chớp chớp mắt.
Liếc Phương Thiên Nhai một cái, ánh mắt Chi Tử dừng lại trên người Mạc Kiêu. "Hôm nay tôi tìm hai người tới là có hai việc muốn nói với hai người! Việc thứ nhất là tôi đã đồng ý với đại đội trưởng Ngô, gia nhập đại đội bộ đội đặc chủng của anh ta, cho nên tôi với chị em của tôi muốn chính thức rời khỏi đoàn đội dị năng Phong Bạo."
"Chi Tử, cô phải đi?" Mạc Kiêu nghe được tin Chi Tử phải rời khỏi, nhịn không được nhíu mày.
Năng lực của Chi Tử cường hãn, hơn nữa đối với phương diện tình báo càng là chuyên nghiệp trong chuyên nghiệp. Nếu đoàn đội dị năng mất đi một người tài như vậy, thật sự là một việc cực kỳ đáng tiếc!
"Chi Tử, nếu cô đi rồi, dư lại mấy người đàn ông chúng tôi không vui gì hết." Đừng nhìn ngày thường Phương Thiên Nhai chỉ biết làm đẹp, nói chuyện cũng hi hi ha ha không đứng đắn, có điều vừa nghe Chi Tử phải đi, cậu ta lập tức nghiêm túc lên.
"Dị năng giả trong đội ngũ của đội trưởng Ngô có cấp bậc rất cao, mà tôi hy vọng bản thân mình có thể càng ngày càng mạnh hơn nữa, cho nên tôi không còn lựa chọn nào khác, thật xin lỗi!" Chi Tử chính thức xin lỗi Mạc Kiêu.
"Không, người luôn hướng tới chỗ cao mà đi, nước luôn hướng về nơi thấp mà chảy, cô có lựa chọn càng tốt thì đó là chuyện tốt, cô không cần xin lỗi."
Dù việc mất đi trợ thủ đắc lực Chi Tử làm cho Mạc Kiêu cảm thấy rất tiếc hận, nhưng đồng thời Mạc Kiêu cũng biết, con đường này Chi Tử lựa chọn là hoàn toàn chính xác, là một con đường càng rộng lớn hơn. Cho nên làm bạn bè, làm đội trưởng đoàn đội dị năng, hắn sẽ chúc phúc Chi Tử.
"Còn có một việc, đội trưởng Ngô nói dị năng Phong hệ của anh Kiêu và dị năng Kết Giới của Thiên Nhai cũng đều là dị năng hiếm gặp, nếu hai người nguyện ý gia nhập đội ngũ bọn họ, đội trưởng Ngô cũng sẽ cực kỳ hoan nghênh hai người!" Chi Tử nói xong, Mạc Kiêu và Phương Thiên Nhai cũng đều sửng sốt.
"Đội trưởng Ngô cũng đồng ý để tôi gia nhập đội ngũ của anh ta à?" Mạc Kiêu không thể tin hỏi.
"Đúng vậy!" Chi Tử cực kỳ khẳng định.
"Không phải chứ? Tôi cũng có thể gia nhập đội ngũ của họ à? Có phải đội trưởng Ngô để ý dung mạo phong hoa tuyệt đại (miêu tả vẻ đẹp, vô cùng đẹp) của tôi không?" Phương Thiên Nhai vui rạo rực hỏi, Chi Tử trợn trắng mắt nhìn cậu ta. "Đừng si tâm vọng tưởng nữa, đội trưởng Ngô người ta đã có người yêu rồi."
Nghe được lời này, Phương Thiên Nhai liền héo, cậu ta lập tức gục đầu xuống, quả nhiên là gương mặt dung hoa nguyệt mạo (dung mạo nhưng hoa như trăng) này của cậu ta cũng không thể so được với tên nhóc kia!
"Chi Tử, tổng thể thực lực đội ngũ của đội trưởng Ngô bọn họ như thế nào?" Mạc Kiêu tỉ mỉ kỹ càng dò hỏi.
"Đội ngũ của đội trưởng Ngô có tổng cộng là 26 người, có một người thường, 25 người là thức tỉnh giả!"
"Nhiều người thức tỉnh như vậy á?" Phương Thiên Nhai mở to mắt có chút không thể tin được. Phải biết rằng, ngay cả đoàn đội dị năng Phong Bạo của bọn họ cũng chỉ có 17 dị năng giả thôi nha!
"Dị năng giả trong đội ngũ bọn họ có cấp bậc bao nhiêu?" Mạc Kiêu lại nhìn Chi Tử hỏi.
"Trong 25 người, có một người là dị năng giả cấp 5, ba người là dị năng giả cấp 4 và hai người là dị năng giả cấp 2, những người khác đều là dị năng giả cấp 3." Đối với Chi Tử, Ngô Hạo Thiên cũng không giấu giếm, cho nên tình hình đội ngũ của Ngô Hạo Thiên, Chi Tử cực kỳ hiểu biết.
"Trời mẹ ơi, trong đội ngũ bọn họ không có một người nào là dị năng giả sơ cấp và cấp 1 luôn á?" Mở to hai mắt, trong đôi mắt to của Phương Thiên Nhai đều ngập tràn sự khó tin.
"Thực lực của những người này cũng cường hãn quá đi?" Mới mạt thế bốn tháng thôi, tìm khắp cả căn cứ cũng tìm không ra dị năng giả cấp 2 nữa kìa, không nghĩ tới đội ngũ người ta, dị năng giả cấp 2 lại là thực lực áp chót.
"Vậy nếu chúng ta vào đội ngũ người ta, không phải sẽ thành tấm lót à?" Phương Thiên Nhai vẻ mặt khổ bức nói.
Trong đoàn đội dị năng Phong Bạo, ba người bọn họ là thiên vương có thực lực cao cường, chỉ là nếu thật sự vào đội ngũ Ngô Hạo Thiên, chỉ sợ bọn họ phải trở thành lót đáy, này không phải trực tiếp từ trên trời té thẳng xuống dưới đất sao?
"Vậy thì sao chứ? Ít nhất nếu gia nhập vào đội ngũ của bọn họ, chúng ta có thể càng ngày càng mạnh hơn nữa, sẽ không giống như bây giờ ếch ngồi đáy giếng, giậm chân tại chỗ!" Nói thật, cấp bậc của Chi Tử đã ở cấp 1 rất lâu rồi, cô cảm thấy nếu có thể gia nhập đội ngũ của Ngô Hạo Thiên thì cấp bậc của cô nhất định có thể thăng lên cấp 2, hơn nữa tương lai, con đường dị năng của cô cũng nhất định có thể đi xa hơn nữa.
"Nếu chúng ta gia nhập đội ngũ bọn họ, bọn họ sẽ không ghét bỏ thực lực chúng ta quá thấp à?" Mạc Kiêu không yên tâm lại hỏi.
Không thể không nói, ở mạt thế không có người nào không khát vọng cường đại. Nhưng Mạc Kiêu lại rất lo lắng, nếu thật sự gia nhập đội ngũ người ta, mình sẽ bởi vì thực lực thấp mà bị người ta khinh thường.
"Không, sẽ không. Âu Dương quân y hứa hẹn, chỉ cần chúng ta nguyện ý gia nhập đội ngũ của bọn họ, cậu ta sẽ trợ giúp chúng ta mau chóng thăng cấp."
"Âu Dương quân y? Là người yêu của đội trưởng Ngô à?" Phương Thiên Nhai nhướng mày.
"Đúng vậy, Âu Dương quân y là dị năng giả đa hệ, cậu ta có rất nhiều dị năng phụ trợ có thể giúp người khác thăng cấp."
Nghe vậy, ánh mắt Phương Thiên Nhai lập tức sáng ngời. "Nói như vậy chỉ cần gia nhập đội ngũ của họ thì chúng ta có thể thăng lên cấp 2 rồi?"
"Đúng vậy!" Chi Tử gật đầu xác định.
"Khó trách đội ngũ bọn họ có thể thăng cấp thực lực nhanh như vậy, thì ra bọn họ có một người có thể phụ trợ người khác thăng cấp, hỗ trợ dị năng giả." Nghe được Chi Tử nhắc tới việc của Âu Dương Húc, Mạc Kiêu gật đầu liên tục.
Dị năng giả phụ trợ này tuy rằng Hoa Thành không có nhưng căn cứ An Dật Thành có một người, nghe nói người đó có thể hỗ trợ dị năng giả, khiến cho thực lực dị năng giả tăng lên nhiều, là nhân vật chạm tay là bỏng trong căn cứ An Dật.
"Nếu là như vậy thì việc gia nhập đội ngũ bọn họ đúng là một lựa chọn không tồi!" Phương Thiên Nhai vuốt cằm, ầm thầm nghĩ.
"Đội trưởng Ngô bọn họ sẽ dừng lại trong căn cứ 5 đến 10 ngày, hai người có thể châm rãi suy xét có muốn gia nhập hay không. Qua ngày mai, tôi sẽ mang theo Hoa Hồng, Bách Hợp và Hoa Nhài rời khỏi đoàn đội dị năng Phong Bạo, đi đến chỗ của đội trưởng Ngô."
"Được, tôi sẽ cẩn thận suy xét." Mạc Kiêu gật đầu.
"Ừ, tôi cũng sẽ nghiêm túc suy nghĩ." Phương Thiên Nhai cũng phá lệ nghiêm túc lên.
Hai ngày sau, nhìn con trai ngồi bên cạnh mình, Tần Phương khẽ thở dài.
"Con đó, một khi có chuyện chỉ biết đi tìm mẹ!"
"Ha ha ha, mẹ của con chính là chuyên gia đàm phán, không tìm mẹ thì tìm ai nha. Hai ông cháu nhà này rất quan trọng đối với chúng ta, cho nên mẹ yêu nhất định phải thuyết phục được hai người họ gia nhập vào đội ngũ của chúng ta nhé!"
Nghe xong, Tần Phương liên tục gật đầu. "Yên tâm đi, cứ giao cho mẹ."
Việc khác Tần Phương thật ra không giúp được gì, có điều việc thu nhận các cô gái, Tần Phương vẫn có kinh nghiệm, dù gì lúc trước Trương Lộ và Lưu Phỉ Phỉ không phải do bà hỗ trợ thu nhận sao?
"Vậy phiền mẹ rồi, để con kêu Trần Đông và Thiết Minh đi cùng mẹ, bảo hộ mẹ an toàn."
"Không cần, các con muốn đi đánh tinh hạch thì cứ yên tâm đi đánh đi! Nơi này là căn cứ an toàn, làm gì có nguy hiểm nào chứ?" Tần Phương xua tay.
"Vẫn để bọn họ ở lại đi, nếu không con không yên tâm được." Mọi người ở trong căn cứ có chút nhàm chán liền nghĩ đi ra ngoài tìm vật tư, đánh chút tinh hạch trở về. Bất quá làm con trai, làm sao Âu Dương Húc có thể để mẹ mình một mình ở lại căn cứ được?
"Rồi rồi rồi, nghe con hết!" Biết nếu bà không đáp ứng, con trai bà sẽ không an tâm, cho nên Tần Phương chỉ có thể chiều cậu.
Sau khi đoàn người Ngô Hạo Thiên mênh mông cuồn cuộn ra khỏi căn cứ, Tần Phương liền mang theo Thiết Minh và Trần Đông đi chợ đen ngầm.
Theo tin tức Âu Dương Húc, lúc này muốn thu nhận chính là một đôi ông cháu. Ông là một tiến sĩ Nông Nghiệp, còn cháu gái là một cô gái 19 tuổi tên là Lăng Tiêu Tiêu. Sau khi mạt thế, hai ông cháu thuê một chỗ ở trong chợ đen bán một ít khăn lông, bàn chải đánh răng đồ dùng sinh hoạt linh tinh.
Ở thời điểm này, có cơm ăn đã rất khó khăn rồi nên số lượng người mua đồ dùng sinh hoạt này đó cực nhỏ.
Cho nên hai ông cháu này thường xuyên bị đói bụng, trôi qua những ngày tháng ăn bữa nay lo bữa mai.
Lúc Tần Phương mang theo Thiết Minh và Trần Đông đi đến bên này thì nhìn thấy hai người đàn ông đang nói chuyện với hai ông cháu nhà họ Lăng.
"Tôi nói ông Lăng này, tháng trước sạp của hai người đã không giao tiền thuê rồi, thế nào, tháng này còn chưa muốn giao nữa à?" Lên tiếng là một người đàn ông có vóc dáng thấp bé, lạnh giọng chất vấn.
"A, việc làm ăn của chúng tôi không được tốt lắm, thật sự không có tiền để đưa mà, nhờ các vị cho chúng tôi thư thả mấy ngày, chờ thêm mấy ngày, chúng tôi có lương thực rồi nhất định sẽ giao tiền thuê."
Mở miệng là tiến sĩ Lăng đầu tóc bạc phơ, đang đáng thương cầu xin họ.
"Còn phải thư thả mấy ngày? Hừ, bộ ông tưởng đoàn đội dị năng Phong Bạo của chúng tôi là mở nhà từ thiện hả?" Người đàn ông có vóc dáng thấp bé khó chịu trừng mắt nhìn ông Lăng.
"Anh Ngũ, em thấy con nhóc này nhìn khá được, không bằng đưa con nhóc này vào khu đèn đỏ bên kia của Quách thiên vương đi?" Ngắm ngắm Lăng Tiêu Tiêu bên cạnh ông lão, một tên mập mạp đưa mắt ra hiệu cho người đàn ông thấp bé đó.
"Ừ, nói cũng đúng, con nhóc này nhìn cũng được đó chứ!" Tên đàn ông thấp bé gật đầu.
"Không, tiền thuê mà tôi thiếu các người tôi nhất định sẽ trả, các người không được đánh chủ ý lên Tiêu Tiêu." Nghe được hai người nói, ông Lăng sợ tới mức vội vàng đem cháu gái bảo hộ ở sau người.
Ai mà không biết, khu đèn đỏ đó thật thật xác xác là một cái kỹ viện chứ, nếu không phải thật sự cùng đường, có cô gái nào muốn đi tới loại địa phương đó đâu?
"Ông già, ông cũng không cần căng thẳng như thế, nếu cháu gái của ông tới khu đèn đỏ, vậy rất nhanh ăn sung mặc sướng nha, làm gì còn rầu ăn không đủ no chứ?"
"Phải đó, đến lúc đó, hai người cũng không cần cực cực khổ khổ bày hàng ở chỗ này, ngủ lều trại, mặc quần áo rách nát rồi đi xin cơm Hoa Tử!"
"Không, tôi không đi, tôi không đi!" Lăng Tiêu Tiêu hoảng loạn lắc đầu, dĩ nhiên cô cũng không muốn đi tới chỗ đó.
"Nhóc con, tao khuyên mày vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời đi, khu Tây này chính là địa bàn của đoàn dị năng Phong Bạo, không ai dám vi phạm quyết định của chúng tao đâu." Người đàn ông vóc dáng thấp bé lạnh lùng nói.
"Không, tôi không đi, ông nội, con không đi!" Lôi kéo ống tay áo rách tươm của ông mình, đầu Lăng Tiêu Tiêu lắc như trống bỏi, nói thế nào cũng không muốn đi.
"Không đi, không đi, chúng ta không đi." Giáo sư Lăng gắt gao ôm lấy cháu gái, liên tục gật đầu.
"Việc này không phải do ông nói không là không!" Nói xong, mập mạp muốn đi lên bắt người, bất quá vừa vươn tay ra đã bị một bàn tay khác mạnh mẽ cứng rắn bắt được.
END CHƯƠNG 109.