CHƯƠNG 106: CHÍNH THỨC KẾT GIAO

Sau khi bốn người đi khỏi, Âu Dương Húc và Ngô Hạo Thiên hai mặt nhìn nhau.

"Haiz, xem ra người đẹp là mớ phiền toái, đi đến nơi nào cũng đều được hoan nghênh!"

Nghe thấy tiếng thở dài của Âu Dương Húc, Ngô Hạo Thiên nhướng mày. "Xem ra anh phải tìm lại tên vạn sự thông kia hỏi một chút, để coi người mà Trương Lộ các cô ấy làm bị thương là ai!"

Nếu đã lỡ làm người ta bị thương thì hai người cũng nên hiểu biết một chút tình huống, đừng để ngày sau người ta tìm tới cửa lại còn không biết sao lại thế này, như vậy sẽ rất bị động.

"Đi thôi, thuận tiện kêu vạn sự thông giúp tìm một cô bé tên là Lăng Tiêu Tiêu trong căn cứ này. Cô bé đó 19 tuổi, có một người ông 68 tuổi, hai ông cháu sống nương tựa lẫn nhau."

Thấy Âu Dương Húc nói muốn tìm người, tức khắc ánh mắt Ngô Hạo Thiên sáng ngời. "Sao vậy, lại là vợ của Sở Hàn à?"

Trước đây Tiểu Húc nói Sở Hàn có sáu người vợ. Hiện giờ, vợ cả Hoàng Y Y đã chết, vợ hai Trương Lộ, vợ ba Lưu Phỉ Phỉ còn có vợ bốn Thu Thiên đều bị thu vào đại đội bộ đội đặc chủng. Bây giờ chỉ còn lại hai người, hay Lăng Tiêu Tiêu này cũng là vợ của Sở Hàn chăng?

"Không, không phải vợ của Sở Hàn. Lăng Tiêu Tiêu là người bình thường không phải người thức tỉnh, cũng không có chỗ gì hơn người. Bất quá, ông của cô bé Lăng Kim Nhạc là một nhà khoa học Nông Học, vị giáo sư Lăng này suốt đời tận tụy với việc nghiên cứu phát minh nông nghiệp khoa học kỹ thuật. Ông ấy nghiên cứu chế tạo hạt giống bắp ngô kiểu mới có thể chịu rét từng đạt được ba giải thưởng lớn của Vinh Quốc. Chưa kể, nghiên cứu lúa nước chống hạn hán của ông ấy vẫn luôn trong giai đoạn thí nghiệm."

"Nhà khoa học nông nghiệp à?" Ngô Hạo Thiên nghe thế không khỏi nhíu mày.

"Bây giờ là mạt thế, phần lớn người ta tương đối coi trọng những nhà khoa học y dược và tiến sĩ y học, hy vọng những người tài ba đó có thể nghiên cứu chế tạo ra thuốc có thể chữa khỏi được virus tang thi. Nhưng theo khí hậu biến hóa, càng ngày sẽ có rất nhiều thực vật khô héo và chết sạch, mà cây lương thực cũng không thể thích ứng với thời tiết luôn đột biến như vậy. Về sau..."

"Về sau lương thực sẽ càng ngày càng thiếu, cho nên chúng ta cần một nhà khoa học nghiên cứu ra cách thích hợp để gieo trồng lương thực!"

Nếu lương thực không thể trồng được, vậy thì những thực phẩm tồn kho sẽ càng ngày càng ít. Đến lúc đó, không cần chờ đến tang thi tới đây công kích, nhân loại đã tự khiến mình chết đói trước rồi!

"Đúng vậy, em nghĩ nếu chúng ta có thể mang vị tiến sĩ này về, vậy thì sau này ít nhất chúng ta sẽ không thiếu lương thực để ăn."

Ngô Hạo Thiên nghe Âu Dương Húc nói xong, liên tục gật đầu. "Ừ, em nghĩ quá chu đáo! Tiến sĩ Lăng này nhất thiết phải mang đi!"

"Ông tiến sĩ Lăng này là người có tính tình rất cố chấp, nếu muốn ông ấy theo chúng ta đi cũng sẽ không dễ dàng, vậy nên chúng ta ra tay từ người thân duy nhất của ông ấy là Lăng Tiêu Tiêu trước."

Trong nguyên tác, cũng là do Sở Hàn nói động Lăng Tiêu Tiêu trước rồi mới có thể đem hai ông cháu này về Cảnh Thành được.

"Ừ, anh hiểu rồi. Anh sẽ nói vạn sự thông mau chóng tìm được hai ông cháu này." Ngô Hạo Thiên gật đầu.

"Được, anh đi đi. Em nghỉ một lát đã." Vì Vương Quân và Lưu Chí Siêu mà Âu Dương Húc bận việc cả một buổi sáng nên hiện giờ cậu có chút mệt mỏi.

"Ừm." Hôn Hôn mặt cậu mấy cái, Ngô Hạo Thiên cầm lấy balo đã được nhét đầy vật tư mà cậu đã chuẩn bị cho anh rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.

= = = =

"Đại Siêu, anh, anh bị làm sao vậy?" Trở lại phòng của mình, nhìn thấy Lưu Chí Siêu nằm liệt ra mặt cắt không còn chút máu, Lưu Phỉ Phỉ bị dọa tới mức nước mắt lập tức rơi xuống.

"Không, không có gì, em đừng khóc mà." Thấy vợ mình khổ sở khóc lên, Lưu Chí Siêu cũng cực kỳ đau lòng, nhưng y vừa mới giật giật bả vai thì lại bị đau đến nhếch miệng, căn bản không thể ngồi dậy được.

"Đừng, đừng lộn xộn!" Thấy người đàn ông của mình chỉ mới nhích một cái mà đã đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Lưu Phỉ Phỉ vội ôm chặt lấy y, không cho y nhúc nhích.

"Phỉ Phỉ, em đừng sợ, anh không sao cả, thật sự, thật sự không sao mà, chị dâu nói ba ngày sau là tốt lại rồi." Lưu Chí Siêu suy yếu cong lên khóe miệng, nhẹ giọng an ủi vợ mình.

"Đại Siêu, anh, anh là bị cái gì vậy, lúc em đi không phải anh vẫn còn đang yên đang lành sao?" Đau lòng vuốt ve gương mặt y, Lưu Phỉ Phỉ không rõ nguyên nhân hỏi.

"À, là chuyện tốt. Chị dâu cải tạo lại dị năng cho anh. Sau này, anh sẽ không còn là dị năng giả hệ Kim bình thường nữa mà sẽ là dị năng giả hệ Kim siêu cường, giống như Thiết Minh vậy đó."

Nghe y giải thích, Lưu Phỉ Phỉ khẽ thở dài. "Sao phải khổ như vậy chứ? Hiện giờ anh đã là cấp 4, đã rất lợi hại rồi mà?"

"Không, không đủ, anh muốn trở nên mạnh hơn nữa, anh phải bảo vệ em cả đời, chờ tương lai chúng ta có con cái, anh còn có thể bảo vệ con của chúng ta." Lưu Chí Siêu nắm lấy tay của Lưu Phỉ Phỉ, vô cùng nghiêm túc nói.

Làm một người đàn ông, bảo hộ người phụ nữ của mình, bảo hộ con cái của mình, chuyện đó tất nhiên y phải làm. Vì vậy, y cần phải mạnh mẽ hơn nữa, nếu không hết thảy chỉ là lời nói suông.

"Đồ ngốc, ở trong lòng em anh luôn là cường giả mạnh nhất, anh đã rất lợi hại rồi!" Đáy mắt thâm tình của y làm cho Lưu Phỉ Phỉ cảm động rơi nước mắt lần nữa. Cô biết, người đàn ông của cô là vì cô mới có thể chạy đi cải tạo lại dị năng của mình.

"Phỉ Phỉ, tin tưởng anh, cho dù là mạt thế hay khi còn hòa bình, anh sẽ luôn khiến em là người phụ nữ hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất!"

Nghe lời người đàn ông nói, Lưu Phỉ Phỉ gật đầu liên tục. "Em biết! Em biết mà!"

Tình yêu của người đàn ông này, tình cảm mà y dành cho cô, làm sao cô lại không biết được chứ?

= = = =

Nhìn Trương Lộ bưng chén đút mình ăn cơm, Vương Quân rất vui vẻ. Tuy là trước đó Trương Lộ từ chối lời cầu hôn của hắn, làm cho hắn buồn bực rất lâu. Nhưng hắn lại phát hiện, dù cho cô đã từ chối hắn rồi nhưng ở vấn đề sinh hoạt hàng ngày vẫn quan tâm hắn như cũ, ngày thường hay giặt quần áo cho hắn, còn thường thường cho hắn vài điếu thuốc lá. Mỗi lần hắn thiếu cái gì, Trương Lộ đều sẽ lặng lẽ vội vàng giúp hắn lấy tới.

"Tiểu Lộ à, tôi không sao cả. Cô mau đi ăn cơm đi, nếu cô còn không đi thì một lát sau đám nhóc kia sẽ ăn sạch hết cơm luôn đó!" Vương Quân cười cười lên tiếng.

"Không sao, tôi đã lấy phần cơm của mình rồi, đã đem về. Một chút nữa chờ anh ăn xong thì tôi ăn." Nói xong, Trương Lộ vẫn tiếp tục đút cơm cho Vương Quân, không hề có tính toán rời đi.

"Ưm, ăn ngon, thịt kho tàu hôm nay làm ăn ngon thật." Cảm thấy mỹ mãn ăn thịt, trong mắt Vương Quân chỉ toàn là cô gái trước mắt này.

"Chậm một chút, từ từ ăn, không cần vội." Trương Lộ lấy chai nước qua đút cho hắn.

"Tiểu Lộ, bây giờ tôi cũng là hệ Hỏa siêu cấp, tuy rằng chị dâu nói, so với con nhóc Thu Thiên tôi chỉ kém một chút nhưng so với hệ Hỏa bình thường đã mạnh hơn rất nhiều. Chờ sau này tôi đã mạnh lên nữa rồi có thể xứng với cô, cô gả cho tôi, có được không?"

Đối mặt với ánh mắt nồng đậm khát vọng và tình cảm sâu sắc của người đàn ông này, Trương Lộ ngẩn người.

"Không, anh đừng nói vậy, tôi chưa bao giờ cảm thấy anh không xứng với tôi cả." Trương Lộ lắc đầu, vội vàng phản bác lại.

"Tôi biết, tôi ăn học ít, không có văn hóa, tính tình nóng nảy lại còn hay mắng chửi người khác, cô coi thường tôi, nhưng, nhưng tôi thật tình với cô, rất thích cô. Nếu cô gả cho tôi, tôi nhất định một lòng một dạ đối tốt với cô, tuyệt đối sẽ không ở bên ngoài làm xằng làm bậy. Có nói gì, có việc gì, tôi cũng tuyệt đối không dối gạt cô, thành thật kiên định sinh sống với cô cả đời."

Nghe hắn nói như vậy, Trương Lộ cũng đỏ hốc mắt.

"Vương Quân, tôi biết, tôi biết anh đối với tôi là thật lòng, rất rất rất thật lòng. Tôi cũng biết, nếu tôi gả cho anh, anh tuyệt đối sẽ không phản bội tôi, cũng tuyệt đối không để tôi chịu uất ức, chỉ là..."

"Cô, cô vẫn không thích tôi phải không?" Nghe đến đây, Vương Quân liền biết hắn vẫn không có cơ hội nào.

"Không, tôi cũng có cảm tình với anh. Chỉ là không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy có vận mệnh chú định, dường như còn có một người đàn ông ở nơi nào đó đang chờ tôi vậy. Tôi, tôi luôn có thể cảm giác được, nhân duyên của tôi có vẻ như đã sớm được trời cao định sẵn, nhưng, nhưng anh lại không phải người đã định sẵn sẽ cùng tôi trải qua cả đời."

Nói thật, chính bản thân Trương Lộ cũng không biết, vì sao cô lại có cảm giác vớ vẩn như vậy. Chỉ là mỗi khi cô hạ quyết tâm muốn kết giao với Vương Quân thì cái cảm giác đó sẽ vô cớ xuất hiện, làm cho cô luôn trong tình trạng lơ lơ lửng lửng, không cách nào đối mặt với phần thâm tình này của Vương Quân.

Vương Quân nghe xong liền ngẩn người, ngay sau đó lại cười. "Tôi nói Tiểu Lộ nè, bây giờ đã là thời đại nào rồi, sao cô vẫn còn dị đoan thế? Chẳng lẽ cô cũng giống như mấy cô gái nhỏ 16, 17 tuổi còn ảo tưởng cái gì mà bạch mã hoảng tử, hắc mã kỵ sĩ gì đó à?"

"Tôi, tôi cũng không biết tại sao tôi sẽ có ý nghĩ như vậy nữa. Chẳng qua tôi rất sợ hãi, nếu tôi đồng ý kết giao với anh mà người đàn ông chờ tôi đó lại đột nhiên xuất hiện, tôi sợ, tôi sợ đến lúc đó sẽ xúc phạm tới anh."

"Vậy, vậy cô cũng không thể vì một cái cảm giác hư vô mờ mịt đó mà ngốc nghếch chờ đợi cả đời chứ?" Vương Quân đánh gãy.

"Nhưng là, anh đối với tôi là thiệt tình thật lòng, tôi không thể, không thể bắt anh làm lốp xe dự phòng được mà!"

"Cái gì mà lốp xe dự phòng chứ. Cô đã 27 rồi, chẳng lẽ cô còn phải chờ tới khi ba mươi mấy rồi mới kết hôn à? Như vậy đi, chúng ta cứ quen nhau, không kết hôn, cô lại chờ người đó ba năm. Qua ba năm sau, nếu người đàn ông mà cô nói đó còn không xuất hiện thì hai chúng ta sẽ kết hôn sinh con. Nếu trong vòng ba năm, người đàn ông đó xuất hiện tới tìm cô, vậy cô cứ đi với người đó, tôi sẽ không ngăn cản cô, thế nào?"

Nghe Vương Quân nói thế, Trương Lộ khóc. "Đồ ngốc, như vậy sẽ không công bằng với anh, tôi, tôi không thể ích kỷ tổn thương anh được!"

"Haiz, có gì công bằng hay không công bằng đâu. Cô là người phụ nữ tôi thương, tôi đau cô, chăm sóc cô, đó là việc thiên kinh địa nghĩa*. Nếu có một ngày, cô cảm thấy có người đàn ông càng tốt hơn so với tôi, càng yêu cô hơn tôi, thì, vậy thì cô cứ theo đuổi hạnh phúc của cô là tốt rồi!"

(*Thiên kinh địa nghĩa: Đạo lý rõ ràng, không thay đổi, bất di bất dịch; đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghi ngờ.)

"Vương Quân..." Trương Lộ hồng cả mắt, khóc tới rối tinh rối mù.

"Aiz, cô khóc cái gì chứ? Không phải đã nói thông rồi sao?"

"Vương Quân, sao anh lại tốt với tôi tới như vậy chứ?" Trương Lộ cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn một ngụm.

"Ha ha ha, ai kêu cô là người phụ nữ tôi thương làm chi?" Vương Quân lao lực nâng tay lên, hắn muốn giúp cô lau đi nước mắt nhưng lại đau đến nhe răng.

"Đừng, đừng động." Trương Lộ giữ chặt tay hắn, nghiêm túc cầm tay hắn thả lại trên giường.

"Đồng ý với tôi, nếu cô không tìm thấy người kia, 30 tuổi nhất định phải gả cho tôi." Vương Quân nắm chặt tay Trương Lộ, nghiêm túc hỏi.

"Ừ, tôi đồng ý với anh!" Trương Lộ gật đầu, đồng ý với yêu cầu của hắn.

END CHƯƠNG 106.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play