CHƯƠNG 105: CẢI TẠO DỊ NĂNG
Ngày hôm sau, Ngô Hạo Thiên chọn ra vài người cùng đi đến chợ đen, những người khác còn lại thì cho thả tự do hoạt động.
Ngô Hạo Thiên tìm được ông Chu vạn sự thông mà ngày hôm qua đã dẫn đường cho họ rồi giao dịch mua đạn dược trong phòng ngầm ở khu chợ đen, sau đó anh để cho cấp dưới của mình đem về nơi đang thuê ở.
Mua xong đạn dược, Ngô Hạo Thiên lại một mình một người đi dạo ở khu chợ đen, trước đó vận khí của Trương Lộ không tồi nên mua được tinh hạch tang thi, cho nên Ngô Hạo Thiên cũng muốn thử thời vận.
"Đại đội trưởng Ngô, thật trùng hợp nha!" Lý Nghị thấy Ngô Hạo Thiên chỉ có một mình dạo chợ đen nên lập tức sáp tới.
"Ừ." Đối với cái việc gọi là trùng hợp này, dĩ nhiên Ngô Hạo Thiên không mấy ngạc nhiên.
Có lẽ những người khác thấy người đẹp trai như Lý Nghị sẽ thật ngạc nhiên, thực hưng phấn. Có điều đối với Ngô Hạo Thiên mà nói thì Lý Nghị bất quá chỉ là người xa lạ mà thôi, mặc dù nhìn có đẹp trai đi nữa thì cũng không lọt vào mắt Ngô Hạo Thiên được.
"Đội trưởng Ngô muốn mua cái gì, tôi có nghiên cứu qua ngọc thạch và châu báu, không bằng để tôi dẫn đường cho đội trưởng Ngô nhé?" Khóe miệng treo lên nụ cười nhẹ, Lý Nghị bày ra góc mặt đẹp nhất của mình vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhìn hắn ta một cái, Ngô Hạo Thiên không nói được cũng không nói không được, chỉ lo tự mình xoay người muốn đi.
Lý Nghị cất bước vội vàng đi theo.
Ngô Hạo Thiên dạo qua một vòng ở chợ đen, anh phát hiện vận khí của anh thật đúng là chẳng ra gì, ngay cả một viên tinh hạch tang thi cũng không bắt gặp được, chẳng lẽ các dị năng giả khác đã biết tác dụng của tinh hạch chăng?
Không nên chứ, theo lý thuyết, bọn họ không thể biết nhanh đến như vậy được?
"Đại đội trưởng Ngô, anh nhìn sạp bên kia xem, có bán ban chỉ bằng ngọc nhìn khá tốt!"
Lý Nghị nhẹ giọng nói, tay thì kéo kéo ống tay áo của Ngô Hạo Thiên, Ngô Hạo Thiên cúi đầu, tầm mắt của anh dừng ở trên ống tay áo mà Lý Nghị chạm vào.
Lý Nghị thấy ánh nhìn chăm chú lạnh lẽo của anh liền cuống quít thu tay về.
"Tôi không có hứng thú với ngọc thạch!" Ngô Hạo Thiên nhàn nhạt nói một câu rồi xoay người rời đi. Không thể không nói cái tên Lý Nghị này và Bạch Lộ tuy đều là diễn viên nhưng hắn ta lại càng tâm cơ hơn so với cô ả, càng biết diễn kịch. Nói như vậy, nhất định là do đối phương thấy bản thân anh và đồng đội của anh đều đeo trang sức ngọc thạch nên mới cho rằng anh cũng thích ngọc thạch. Đúng là tên Lý Nghị này rất giỏi về việc quan sát, chỉ có điều hắn ta đã tính sai mất rồi, bởi vì anh đã lên cấp 5 nên ngọc thạch căn bản đã vô dụng đối với anh.
Thấy bóng dáng người đàn ông đã đi khỏi, sắc mặt Lý Nghị lập tức trầm xuống. Làm sao lại như thế được, rõ ràng hắn ta thấy những tên lính đó ai cũng đeo trang sức ngọc thạch, không lý nào Ngô Hạo Thiên không có hứng thú với ngọc thạch được? Chẳng lẽ hắn ta đoán sai rồi?
Trong phòng, Âu Dương Húc ngồi ở mép giường nhìn về phía hai người Lưu Chí Siêu và Vương Quân đang đứng ở trước mặt cậu.
"Hai người ai tới trước?"
"Tôi, tôi tới trước đi, có chuyện tốt dĩ nhiên là tôi tới trước rồi!" Biết được Âu Dương Húc muốn cải tạo lại dị năng của bọn họ, Vương Quân cực kỳ vui mừng.
"Được, cởi quần áo đi, quần cũng cởi."
"Rõ!" Vương Quân gật đầu, động tác nhanh nhẹn cởi hết quần áo trên người, cả người chỉ còn dư lại cái quần xà lỏn.
"Được rôi, nằm trên giường đi." Âu Dương Húc đứng dậy lấy thuốc ra.
"Oke." Sảng khoải trả lời lại, Vương Quân lập tức bò lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống.
"Cộc cộc cộc..." Âu Dương Húc vừa muốn bắt đầu thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
"Đi mở cửa đi." Âu Dương Húc nhìn Lưu Chí Siêu ý muốn bảo hắn đi mở cửa, còn cậu thì lấy ra một con dao quân dụng.
"Rõ." Lưu Chí Siêu mở cửa phòng ra, nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa.
"Đại ca..." Thấy người tới, Lưu Chí Siêu không khỏi có chút xấu hổ. Ngô Hạo Thiên cất bước đi vào, trở tay khóa lại cửa phòng.
"A..." Vương Quân sợ hãi mở to mắt thấy người đi tới.
Không phải chứ, sao chưa gì đại ca đã trở về rồi, cái này, để đại ca nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, đã vậy lại còn nằm trên giường của chị dâu, sao mà giải thích được đây? Nói không ra lẽ được nha!
"Nè, tôi còn chưa có rạch đâu, anh làm gì mà bị dọa thành như vậy rồi hử?" Trợn mắt nhìn người nằm trên giường, trước đó còn dám vỗ ngực bảo đảm với cậu là không thành vấn đề, bây giờ chưa bắt đầu thì đã bị dọa tới vậy, Âu Dương Húc bất chợt cảm thấy có chút buồn bực.
"Đại, đại ca, tôi, tôi không có làm cái gì hết đó." Mặt Vương Quân trắng bệch lăn long lóc từ trên giường bò xuống, sợ hãi nhìn đại ca của mình.
Xong rồi, xong rồi, để cho đại ca bắt gian tại giường, phải làm sao bây giờ?
Nghe vậy, Âu Dương Húc bất đắc dĩ trợn mắt xoay người lại, nhìn Ngô Hạo Thiên đang xụ mặt đứng ở phía sau.
"Anh về đúng lúc thiệt ha!"
"Xong việc hết rồi nên anh về hỗ trợ em!" Nói thật, nếu không phải đã sớm biết Tiểu Húc muốn cải tạo dị năng cho hai thằng nhóc này thì chỉ bằng một màn vừa nãy thôi thì anh cũng đã không thể chịu đựng nổi.
"Tốt lắm, tên Vương Quân này quá nhát gan, anh tới nhỏ thuốc cho anh ta, Đại Siêu đến đây đè người anh ta lại đi!"
"Rõ." Lưu Chí Siêu gật đầu đi tới.
"Đại ca, cái đó, cái kia?"
"Đi lên, nằm xuống!" Ngô Hạo Thiên lạnh giọng ra lệnh.
"Rõ!" Vương Quân nơm nớp lo sợ bò lên trên giường.
"Đừng lộn xộn nữa, nếu rạch sai đường thì hiệu quả sẽ giảm rất nhiều." Âu Dương Húc vừa nói vừa kéo cánh tay của Vương Quân qua, cậu rạch đường thứ nhất trên vai của hắn.
"Nhỏ hai giọt nước thuốc!" Âu Dương Húc nhìn người đàn ông nhà mình. Ngô Hạo Thiên gật đầu làm theo.
"A, đau, đau quá ahhh!" Lúc bị rạch tay Vương Quân còn không cảm thấy đau nhưng khi nước thuốc vừa thấm vào máu, Vương Quân lập tức cảm giác đau đớn như bị hàng ngàn hàng vạn vết dao cắt lên người.
"Đừng nhúc nhích!" Lưu Chí Siêu đè cánh tay của Vương Quân lại, không dám để cho hắn động đậy.
"Đau thì cũng phải ráng chịu cho tôi. Tôi nói cho anh biết, bình nước thuốc này của tôi quý vô cùng, một giọt cũng không được lãng phí!" Âu Dương Húc nói.
"Rõ!" Vương Quân dĩ nhiên cũng biết loại nước thuốc nghịch thiên này không dễ dàng có được.
"Tiểu Húc, cần phải rạch bao nhiêu chỗ?" Ngô Hạo Thiên thấy cậu đã rạch 4 nơi trên người của Vương Quân liền hỏi.
"Tổng cộng phải rạch đến 12 chỗ, 12 chỗ đại huyệt đều phải dùng nước thuốc tẩm bổ, như vậy mới đạt tới mục đích cải tạo, cường hóa dị năng được."
"Ừ." Ngô Hạo Thiên nhớ kỹ lời cậu nói.
Tuy rằng mỗi chỗ bị rạch sau khi được nhỏ nước thuốc vào đều sẽ tự động khép lại vết thương, nhưng lúc vết thương khép lại so với lúc bị rạch ra thì đau hơn nhiều lắm.
Lưu Chí Siêu thấy ban đầu Vương Quân bị đau còn kêu hừ hừ hai tiếng, sau đó chỉ còn đầy đầu mồ hôi lạnh, đau đến chết lặng, khuôn mặt xanh xanh trắng trắng đó khiến y cũng không khỏi nhăn mày lại.
Có thể khiến cho Vương Quân không sợ trời không sợ đất đau đến thành như vậy, rốt cuộc nỗi đau này đau đến thế nào dĩ nhiên cũng có thể đoán được.
Chờ đến khi 12 chỗ đã rạch xong xuôi, một lọ nước thuốc cũng đã dùng hết thì Vương Quân đã giống như cương thi nằm trên giường không động đậy nổi.
"Đại Siêu, đi tìm bốn người đến đây nâng Vương Quân trở về!"
"Rõ!" Lưu Chí Siêu theo lệnh đi ra ngoài.
Cầm lấy quần áo rơi trên đất, Ngô Hạo Thiên cúi đầu mặc quần áo giùm cho anh em tốt của mình, còn Âu Dương Húc cũng đứng ở một bên hỗ trợ.
"Vương Quân, hôm nay chỉ mới bắt đầu, ngày mai ngày mốt, anh sẽ phải đau đớn thêm hai ngày nữa. Có điều, chờ thêm 3 ngày sau anh sẽ không còn đau nữa. Hiện giờ anh đã là cấp 4 nên sau khi cải tạo ưu thế sẽ không thể hiện quá rõ ràng, bất quá chờ tới khi anh lên cấp 5 rồi thì anh sẽ phát hiện ra thực lực của anh và Thu Thiên sẽ chênh nhau không nhiều, nhưng so với các dị năng giả hệ Hỏa khác còn xuất sắc hơn nhiều."
"Được, tôi biết chị dâu tốt với tôi mà!" Vương Quân dĩ nhiên hiểu dụng tâm lương khổ của Âu Dương Húc.
"Ừ, dưỡng thương cho tốt đi." Ngô Hạo Thiên giúp Vương Quân cài nút áo xong liền để các binh lính khác nâng Vương Quân đi.
"Đại Siêu, tình trạng của Vương Quân thế nào thì anh cũng thấy rồi đấy. Nếu anh muốn từ bỏ, tôi cũng tuyệt đối không trách anh." Dù sao đi nữa thì loại đau đớn này thật sự người thường không thể chịu đựng nổi, cho nên dù cho Lưu Chí Siêu có muốn lùi bước thì Âu Dương Húc cũng sẽ không trách cứ.
"Không, tôi sẽ không từ bỏ." Lưu Chí Siêu lắc đầu, tỏ ra kiên định.
Vương Quân và Thu Thiên là hệ Hỏa siêu cấp, còn Thiết Minh là hệ Kim siêu cấp. Nếu y không tiếp nhận cải tạo thì nhất định y sẽ bị ba người này kéo xuống. Huống hồ dị năng của Phỉ Phỉ và Trương Lộ cũng là dị năng hiếm có, nếu chờ những người này qua cấp 5 hết mà y vẫn chỉ là dị năng giả hệ Kim bình thường thì chỉ sợ top 5 cao thủ đứng đầu trong đội ngũ cũng sẽ không đạt được!
Ở trong mạt thế nay sống mai chết này, có ai sẽ ghét bỏ thực lực quá cao đâu?
"Được rồi." Âu Dương Húc nhìn thấy Lưu Chí Siêu kiên định như thế thì khẽ gật đầu.
Lưu Chí Siêu cắn chặt răng, cởi quần áo của mình ra, vẻ mặt nghiêm túc nằm ở trên giường.
Chờ đến khi đã sử dụng xong nước thuốc cho Lưu Chí Siêu, cho người ta mặc quần áo xong xuôi, tìm người nâng trở về rồi, cuối cùng Âu Dương Húc ngồi ở mép giường thở phào nhẹ nhõm.
"Chỉ mong hai người bọn họ có thể chịu đựng ba ngày này thôi."
"Có thể, bọn họ nhất định có thể!" Vỗ vỗ bả vai người yêu, Ngô Hạo Thiên dĩ nhiên mười phần tin tưởng hai người anh em này của mình.
"Hạo Thiên, chúng ta ở lại chỗ này thêm mấy ngày đi! Chờ khi nào thân thể Vương Quân và Đại Siêu tốt hơn chút rồi hẵng đi."
"Ừ." Ngô Hạo Thiên dĩ nhiên không có ý kiến.
Hai tiếng sau, bốn người Trương Lộ, Lưu Phỉ Phỉ, Thu Thiên và Chu Hiểu Huy lại đây tìm Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc.
"Xảy ra chuyện gì?" Ngô Hạo Thiên liếc thấy sắc mặt của bốn người đều không tốt, hơi nhíu mày hỏi.
"Đại đội trưởng, tôi, tôi khiến cho đội ngũ gặp phiền phức!" Trương Lộ rũ mắt, vẻ mặt tự trách nói.
"Không, không thể trách chị họ, là do bọn họ thật quá đáng!" Lưu Phỉ Phỉ vội vàng lên tiếng giải vây cho Trương Lộ.
"Hừ, là do bọn chúng tự mình tìm chết, không giết bọn chúng là đã tiện nghi cho bọn chúng lắm rồi!" Thu Thiên hừ lạnh.
"Chu Hiểu Huy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Ngô Hạo Thiên dời mắt đến Chu Hiểu Huy đang đứng đó nãy giờ vẫn luôn không nói gì, nghiêm túc hỏi.
"Bốn người chúng tôi kết bạn đi dạo ở chợ đen, không nghĩ tới lại gặp được hai tên vô lại, bọn họ ở giữa đường đùa giỡn Lưu Phỉ Phỉ và Thu Thiên, còn nói muốn mang ba người đi chơi chơi. Kết quả, Trương Lộ liền ra tay!"
"Giết người rồi?" Híp mắt nhìn Trương Lộ, Âu Dương Húc cười hỏi.
Cũng không thể trách ba cô gái này bị đùa giỡn, ai kêu ba người họ đều là đại mỹ nhân chứ?
Haiz, người đẹp thật luôn dễ đàng gây phiền toái mà!
"Không, không có giết bọn chúng, tôi chỉ sử dụng dị năng phế bỏ một cánh tay của bọn chúng mà thôi." Trương Lộ lắc đầu vội vàng phủ nhận.
"Nếu không có giết người thì chắc sẽ không có vấn đề lớn gì đâu."
Ở trong căn cứ, việc đánh nhau ẩu đả cũng là chuyện thường ngày, chỉ cần người đó không chết thì sẽ không thành vấn đề!
"Tuy tôi không muốn ở trong căn cứ an toàn sử dụng dị năng, nhưng người của tôi cũng tuyệt không thể mặc người khác xâu xé. Chuyện này trong lòng tôi hiểu rõ, các người đều trở về nghỉ ngơi đi." Ngô Hạo Thiên xua tay kêu bốn người rời đi. Việc đã đến nước này, anh cũng sẽ không nói gì nhiều nữa.
"Rõ!" Bốn người xoay người muốn đi.
"Trương Lộ, Lưu Phỉ Phỉ. Mấy ngày nay hai người chăm sóc Vương Quân và Lưu Chí Siêu cho tốt, thân thể hai người họ không được tốt lắm." Âu Dương Húc tốt bụng nhắc nhở một câu.
Nghe được lời này, chị em hai người trao đổi ánh mắt với nhau.
"Âu Dương quân y, anh Đại Siêu bị bệnh sao?" Lưu Phỉ Phỉ hỏi có chút vội vàng.
"Không phải bệnh nặng, qua hai ngày sẽ không có việc gì." Âu Dương Húc gật đầu trả lời.
"Vâng, tôi lập tức về ngay." Lưu Phỉ Phỉ là người thứ nhất rời khỏi phòng.
Tuy là không hỏi gì nhiều nhưng Trương Lộ cũng vội vã ra khỏi phòng Âu Dương Húc.
END CHƯƠNG 105.
Editor: Lâu không edit nên nhiều khi quên mất xưng hô, các bạn thấy sai thì nhắc mình nhé để mình sửa. Dạo này bận với bệnh quá nên ra chương chậm, sr mn nhiều!