CHƯƠNG 104: CĂN CỨ AN TOÀN HOA THÀNH

Âu Dương Húc nghỉ ngơi một ngày ở trạm xăng dầu, thân thể rốt cuộc cũng khôi phục. Nhưng mười người vì Ngô Hạo Thiên mở ra đại trận bởi vì nguồn năng lượng W tiêu hao quá nhiều nên tạm thời còn chưa hồi phục lại.

Âu Dương Húc lấy xương heo và một ít gia vị ra rồi hầm một nồi canh xương lớn, cậu chia ra rồi đưa cho mười người kia bồi bổ thân thể.

"Thơm quá à, không phải mới vừa ăn xong cơm trưa sao? Sao lại còn thức ăn thế này?" Thiết Minh nhướng mày nhìn Trần Đông đang bưng một chén canh nóng, hỏi.

"Cái này hả, là canh xương hầm, là Âu Dương chuyên môn làm cho những người còn chưa khôi phục thể lực đó." Trần Đông nói xong liền đem canh đưa cho Thiết Minh cầm.

Nghe Trần Đông giải thích, Thiết Minh khẽ gật đầu, thì ra là thế này!

"Đang còn nóng uống nhanh đi, uống nhiều một chút, trong nồi còn đó." Thấy sắc mặt Thiết Minh còn trắng bệch, Trần Đông cẩn thận dặn dò.

"Ừ." Thiết Minh gật đầu ngoan ngoãn bưng chén lên, mồm to uống xuống.

Chu Hiểu Huy bưng chén trong tay, cậu ta dùng cái muỗng nhẹ nhàng múc một muỗng canh cẩn thận đút cho Thu Thiên ở bên cạnh.

"A, uống ngon, Hiểu Huy anh cũng uống đi."

"Ha ha ha, tôi không dám uống. Đây là do chị dâu chuyên môn hầm canh xương cho những công thần, tôi làm gì có phần uống chứ?" Chu Hiểu Huy mỉm cười. Đại đội trưởng có thể thuận lợi thành công thăng lên cấp 5 thế này, mười người Thu Thiên bọn họ dĩ nhiên không thể không kể công.

"Sợ cái gì, của tôi còn không phải là của anh?" Thu Thiên nói theo lý là phải thế, Chu Hiểu Huy không khỏi chớp chớp mắt, lời này nghe qua sẽ làm cho người ta suy nghĩ miên man đó?

"Tới, lại uống một ngụm!" Chu Hiểu Huy vừa nói vừa đút muỗng thứ hai.

"Anh uống, anh uống trước một ngụm rồi tôi lại uống." Thu Thiên nghiêm túc nói.

"Vậy, vậy được rồi." Biết Thu Thiên là người cố chấp nên Chu Hiểu Huy cũng chỉ có thể cúi đầu yên lặng uống sạch muỗng canh này rồi mới tiếp tục đút Thu Thiên.

"Thế nào, uống ngon không?" Thu Thiên cười hỏi.

"Uống ngon, nhưng hơi nhạt một chút." Nghe thế, Thu Thiên cười. "Ngu ngốc, anh họ cố tình không thêm nhiều muối, như vậy hương vị mới đậm đà nha."

Thấy Thu Thiên nói thế, Chu Hiểu Huy khẽ gật đầu. "Hóa ra là vậy."

"Để em tự mình uống cho?" Liếc thấy Lưu Chí Siêu cầm muỗng muốn đút mình ăn canh, Lưu Phỉ Phỉ duỗi tay muốn lấy lại rồi lại bị hắn tránh đi.

"Nằm yên đừng nhúc nhích, bây giờ em chính là đại công thần, ngay cả chị dâu cũng cố ý phân phó anh, muốn anh chăm sóc em cho tốt đấy? Anh cũng không dám chậm trễ đâu!" Lưu Chí Siêu nghiêm túc nói.

"Ha ha ha, em làm gì kiều quý tới vậy chứ, tối hôm qua Âu Dương quân y đã đưa tới 10 khối ngọc thạch, em hấp thu không ít nguồn năng lượng W, cũng đã khôi phục rất nhiều."

Lúc đại đội trưởng vừa mới thăng cấp thành công, một đám bọn họ đúng là mệt đến nỗi không còn sức lực động đậy nổi. Bất quá cũng đã trôi qua một ngày, tối hôm qua cô lại dùng 20 khối ngọc thạch hập thu nguồn năng lượng W nên thân thể đã khôi phục rất nhiều.

"Vậy cũng không được, em là vợ của anh, mệt chết rồi anh đau lòng lắm biết không?" Lưu Chí Siêu thương tiếc hôn hôn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô.

"Anh đó." Bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, Lưu Phỉ Phỉ chỉ có thể cố gắng tiếp nhận người đàn ông của mình săn sóc đút canh cho mình.

Một ngụm một ngụm đút cho người yêu, Lưu Chí Siêu cũng tự thích thú tự vui vẻ!

Sau bữa cơm chiều, Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc phân biệt đi tới lều trại của mười người thăm hỏi mỗi người.

"Thu Thiên, bây giờ em lập công lớn rồi. Nếu em có yêu cầu gì thì cứ nói với anh, anh họ sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn em." Âu Dương Húc hào phóng nói với cô bé đối diện mình.

"Anh họ là nói, em muốn cái gì đều có thể khen thưởng cho em hả?" Nghe Âu Dương Húc nói, Thu Thiên rất vui vẻ.

"Đúng vậy, chỉ cần trong khả năng của anh, cái gì đều được!" Âu Dương Húc gật đầu, tỏ vẻ chỉ cần trong tầm tay của cậu thì cái gì cũng có thể đưa ra khen thưởng cho đối phương.

"Vậy tốt quá! Em muốn hai hộp mì chua cay, hai gói thuốc lá, lại muốn một lọ nước hoa và một bộ đồ trang điểm."

"Được." Âu Dương Húc lấy tất cả đồ vật Thu Thiên muốn ra rồi đưa vào tay cô bé.

"Cám ơn anh họ!" Thu Thiên mừng rỡ nắm đồ vật trong tay.

"Không cần cám ơn anh, đây là em nên được."

"Hiểu Huy, cho anh!" Thu Thiên nói xong liền đem mì chua cay và thuốc lá toàn bộ nhét vào trong ngực Chu Hiểu Huy.

Nhìn đồ vật trong ngực mình, Chu Hiểu Huy nói không cảm kích là giả. "Thu Thiên..."

"Tôi biết anh thích ăn mì chua cay, còn thích hút thuốc." Thu Thiên mỉm cười, vẻ mặt chắc chắn nói.

"Đây là đồ chị dâu khen thưởng cô, sao cô lại cho tôi chứ?"

"Ngu ngốc, thì là muốn để đưa cho anh mà, tôi lại không hút thuốc lá, cũng không thích ăn chua."

"Nhưng mà..." Chu Hiểu Huy nhìn người bên cạnh, vẻ mặt ngượng ngùng.

Rõ ràng là khen thưởng Thu Thiên, không ngờ Thu Thiên lại dùng cơ hội này để lấy đồ vật đưa cho cậu ta.

Nhìn hai người đưa đưa đẩy đẩy, Âu Dương Húc hiểu ý cười, cậu lôi kéo Ngô Hạo Thiên rời khỏi lều trại của Thu Thiên.

Thật ra, đa phần đều giống như Thu Thiên vậy. Trương Lộ và Lưu Phỉ Phỉ đều vì người đàn ông của mình mà muốn thuốc lá. Mà tên Thiết Minh này cũng vì Trần Đông mà muốn một hộp kẹo, nói là Trần Đông thích ăn ngọt.

Tuy rằng Trương Lộ và Vương Quân vẫn không đến với nhau nhưng khi muốn đồ vật, Trương Lộ chẳng những muốn hai gói thuốc lá mà còn muốn một chai 1 lít rưỡi rượu trắng mà Vương Quân thích uống nhất. Kỳ thật, đôi khi Âu Dương Húc cũng không hiểu rõ ý nghĩ của Trương Lộ.

Nếu muốn nói Trương Lộ không thích Vương Quân đi, nhưng cô ta lại nơi nơi chốn chốn che chở Vương Quân. Nếu là nói Trương Lộ thích Vương Quân đi, thì cô ta lại từ chối lời cầu hôn của Vương Quân. Có lẽ, Trương Lộ vẫn chưa thể thoát khỏi nguyên tác chỉ dẫn nên mới trước sau không cách nào mở rộng cửa lòng với Vương Quân được.

Ở trạm xăng dầu sửa sang năm ngày, đoàn xe lại lần nữa lên đường chạy tới căn cứ an toàn Hoa Thành. Sau khi đi tới căn cứ, Âu Dương Húc vẫn tìm một tên vạn sự thông nhờ gã hỗ trợ đi vào căn cứ, chưa kể còn thuê cả phòng ở. Còn lại bảy người sống sót đó, sau khi đi vào căn cứ thì đoàn người Ngô Hạo Thiên cũng không hề quản bọn họ nữa.

Sau cơm chiều, mọi người từng người trở lại phòng của mình để nghỉ ngơi.

"Hạo Thiên, đạn dược của chúng ta không đủ, phải nghĩ cách lấy một ít đạn dược mới được!"

Hiện giờ súng vẫn còn rất hữu dụng cho nên bổ sung đạn dược vẫn là quan trọng nhất.

"Đuợc, chuyện này giao cho anh đi, ngày mai anh đi chợ đen nhìn xem, nếu không lấy được thì sẽ liên hệ với chỗ đóng quân đó một chút, xem coi có thể lấy được một ít đạn dược hay không." Ngô Hạo Thiên cũng hiểu chuyện đạn dược quan trọng.

"Vậy được, chuyện này liền giao cho anh, ngày mai anh dẫn người đi đi. Chỉ có điều, anh phải để Vương Quân và Lưu Chí Siêu lại cho em."

"A?" Nghe người yêu điểm danh muốn người, Ngô Hạo Thiên nhướng mày, có chút khó hiểu.

"Em chỉ cần hai người bọn họ, những người khác anh mang đi hết đi."

"Em muốn bọn họ làm gì?" Ngô Hạo Thiên híp mắt nhìn chằm chằm người yêu hỏi.

"Dĩ nhiên hữu dụng!" Âu Dương Húc mỉm cười, cậu cố ý úp úp mở mở.

"Hữu dụng cái gì?" Quấn lấy người yêu của mình, Ngô Hạo Thiên dò hỏi tới tấp.

"Ha ha ha, sao nào, sợ em cho anh đội nón xanh à?" Âu Dương Húc câu lấy cổ anh, đôi mắt biết cười nhìn sâu vào mắt anh.

"Em sẽ không coi trọng bọn họ!" Khẩu vị của cậu, Ngô Hạo Thiên vẫn tương đối hiểu rõ, cho nên anh suy đoán, Tiểu Húc sẽ chướng mắt hai tên đó.

"Vậy anh còn lo lắng cái gì?"

"Anh không lo lắng!" Không lo lắng, chỉ là không muốn người yêu của mình ở riêng với người đàn ông khác mà thôi.

"Anh đó." Khẽ thở dài, Âu Dương Húc nhẹ nhàng hôn hôn môi anh.

"Em ở Thương Thành tốn hết 20 ngàn tích phân để mua hai bình thuốc cải tạo, em tính toán cải tạo một chút dị năng của Vương Quân và Lưu Chí Siêu." Hu hu, 20 ngàn tích phân lận đó, hiện giờ cậu chỉ còn dư lại 115500 tích phân thôi, nghĩ lại Âu Dương Húc càng đau lòng.

"Dị năng cũng có thể cải tạo sao?" Nghe vậy Ngô Hạo Thiên có chút khiếp sợ.

"Đương nhiên rồi! Anh xem, Thu Thiên và Vương Quân đều là dị năng hệ Hỏa nhưng thực lực lại kém nhau cách xa vạn dặm. Nếu cho Vương Quân dùng thuốc cải tạo dị năng này thì..."

"Thực lực của Vương Quân có thể lợi hại giống như Thu Thiên?" Ngô Hạo Thiên không thể tin nổi nhìn người yêu.

Chẳng lẽ, loại thuốc cải tạo này thật sự thần kỳ đến như vậy cơ à?

"Không, vẫn là kém Thu Thiên, Thu Thiên là dị năng giả hệ Hỏa siêu cường thật sự, thực lực hơn gấp 8 lần so với dị năng giả hệ Hỏa bình thường. Dù cho Vương Quân có thể cải tạo thành công, trở thành dị năng giả hệ Hỏa siêu cường đi nữa thì thực lực của anh ta cũng chỉ có thể hơn dị năng giả hệ Hỏa bình thường gấp 5, 6 lần, vẫn kém Thu Thiên một ít."

"Nhưng vậy cũng đã rất kinh người rồi." Đề cao gấp 6 lần thực lực, đó là loại thuốc nghịch thiên thế nào chứ!

"Sao nào, anh cũng cảm thấy hứng thú với nó à?" Âu Dương Húc buồn cười nhìn ánh mắt nóng rực của anh.

"Anh cũng có thể cải tạo không?" Ngô Hạo Thiên có chút vội vàng hỏi.

"Không, anh không được, muốn sử dụng loại thuốc cải tạo này cần phải phù hợp ba điều kiện. Thứ nhất, cần phải là một loại dị năng. Thứ hai, cần phải là dị năng giả dưới cấp 5 và trên cấp 2. Thứ ba, cần phải là dị năng giả có tố chất thân thể tương đối tốt thì mới có thể thừa nhận thống khổ trong lúc cải tạo được."

Nghe xong ba điều kiện, Ngô Hạo Thiên khẽ thở dài một tiếng, xem ra trời định anh không thể dùng được loại thuốc cải tạo này rồi.

"Sao lại đột nhiên nghĩ đến việc phải cường hóa dị năng của hai người bọn họ thế?" 20 ngàn tích phân đó, người yêu lúc này đang vì hai tên nhóc thúi đó bỏ vốn gốc rồi!

"Thứ nhất là bởi vì bọn họ đã lên cấp 4, vừa lúc thích hợp để cải tạo. Thứ hai là, em không hy vọng tâm phúc của anh thua kém bốn người bọn Thu Thiên quá nhiều."

Bốn người bọn Thu Thiên tuy rằng cường hãn, nhưng mà so với bọn họ thì dĩ nhiên Âu Dương Húc càng thêm tín nhiệm Vương Quân và Lưu Chí Siêu đã đi theo Ngô Hạo Thiên nhiều năm. Cho nên, Âu Dương Húc mới có thể nén đau mà mua loại thuốc cải tạo này.

"Em đó, luôn vì anh mà suy nghĩ chu đáo thế này!" Tâm tư của người yêu, Ngô Hạo Thiên sao lại không rõ chứ?

Người yêu đây là sợ những người đó không đáng tin cậy cho nên mới sẽ hạ vốn gốc giúp Vương Quân và Lưu Chí Siêu tăng mạnh thực lực của hai người họ.

"Chu đáo chỗ nào, việc ở xưởng plastic không phải cẩn thận mấy cũng có sai sót sao?" Nhớ tới việc ở xưởng plastic, Âu Dương Húc hận tới ngứa răng.

"Việc đó không thể trách em, đó là việc ngoài ý muốn!" Chuyện này sau khi xong việc, Lưu Chí Siêu cũng đã ở trước mặt anh tự kiểm điểm rồi. Vì thế, Ngô Hạo Thiên cảm thấy việc nọ chỉ đơn giản là ngoài ý muốn, không thể trách bất cứ người nào.

"Ha ha ha, ngủ đi, công việc ngày mai nhiều lắm đây!"

Dù là Ngô Hạo Thiên, hay là Âu Dương Húc thì ngày mai đều có nhiệm vụ rất nặng nề.

"Tốt." Hôn hôn lên mặt người yêu, Ngô Hạo Thiên nhẹ nhàng kéo người vào trong ngực mình.

END CHƯƠNG 104.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play