CHƯƠNG 103: THĂNG CẤP THÀNH CÔNG
Ở trong một căn phòng rách nát, vốn đang nhắm mắt dưỡng thần Sở Hàn bỗng nhiên mở mắt.
"Dị năng giả cấp 5? Không, không thể nào!" Cảm nhận được hơi thở của dị năng giả cấp 5, Sở Hàn có chút không thể tin tưởng được trừng lớn hai mắt.
Mạt thế mới vừa bốn tháng thôi, thế mà đã có người có thể trở thành dị năng giả cấp 5, sao có thể? Sao có thể được?
"Giết, giết nó, giết nó!" Tròng mắt đỏ như máu chuyển động, Sở Hàn truyền đạt mệnh lệnh của mình cho thủ hạ. Thân là Tang Thi Vương gã chỉ mới có cấp 3, làm sao gã cho phép có người có thể trở thành dị năng giả cấp 5 chứ?
Thu được mệnh lệnh của Sở Hàn, nhóm tang thi bắt đầu càng thêm điên cuồng hướng về nơi hơi thở phát ra, kích động đi tới.
Nhìn thấy xuất hiện chỗ hổng còn chưa kịp lấp lại mà đại quân tang thi sơ cấp đầu tiên đã càng ngày càng gần, Âu Dương Húc nhíu nhíu mày.
"Tiểu đội hai tiếp tục lấp lại chỗ hổng, đội một đội ba, chuẩn bị ngăn chặn tang thi!" Âu Dương Húc lớn tiếng ra lệnh.
Thu được lệnh của Âu Dương Húc, lấy Lưu Chí Siêu và Vương Quân cầm đầu, mọi người lập tức tiến vào phòng bị cấp một.
"Phanh phanh phanh..." Đứng ở trong phòng, nghe được ngoài cửa tiếng súng dồn dập hết đợt này đến đợt khác, Đổng Bằng Phi hơi kinh hãi, những người sống sót khác cũng vô cùng ngạc nhiên.
Đổng Bằng Phi đi tới cửa, thông qua kẹt cửa liếc nhìn ra bên ngoài, không thấy thì thôi, một khi thấy được lại bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
"Sao vậy anh?" Thấy mặt chồng mình trắng bệch ra, Mai Lị khó hiểu cũng đi theo liếc nhìn một cái.
"Trời ạ, sao lại có nhiều tang thi đến như vậy?" Trừng mắt nhìn đàn tang thi rậm rạp mạnh mẽ đi về phía này, Mai Lị hô lên.
"Tang thi?" Nghe được có tang thi, những người sống sót khác cũng sợ hãi trợn to hai mắt.
Hôm qua nơi này không phải còn rất an toàn sao, thế nào bây giờ lại có tang thi thế này?
"Mọi người không cần căng thẳng, Âu Dương quân y đang mang theo các chiến sĩ bộ đội đặc chủng bắn tang thi ở bên ngoài. Mọi người chỉ cần yên tâm ngồi ở một chỗ, không cần đi ra ngoài, không cần đi loạn thì vẫn sẽ an toàn." Đổng Bằng Phi lập tức trấn an bảy người sống sót.
Nghe Đổng Bằng Phi nói vậy, mọi người cũng không dám manh động, vẫn ngồi dưới đất như cũ, nhưng trong đáy mắt rõ ràng nhuốm đầy sự sợ hãi.
Bên trong, Ngô Hạo Thiên vẫn như cũ đang thăng cấp dị năng hệ Phong, một cái lốc xoáy thật lớn vây quanh Ngô Hạo thiên ở giữa, ngăn cách anh cùng với thế giới bên ngoài, mà từng đợt từng đợt gió mạnh giống như lưỡi đao sắc bén cũng vô tình quét qua trên người anh.
Trước đó là bị sét đánh, bây giờ thì bị lưỡi đao gió một đao một đao thổi qua. Ngô Hạo Thiên cắn răng không rên một tiếng yên lặng thừa nhận hết thảy. Thật ra, lúc người yêu đi khỏi cũng đã đưa cho anh áo phòng hộ rồi nhưng anh vẫn nắm chặt nó ở trong tay, không có mặc vào. Bởi vì anh biết, một khi anh mặc áo phòng hộ vào thì việc thăng cấp sẽ kết thúc ngay, năng lực của anh cứ như vậy bị định hình. Cho nên anh không muốn mặc áo phòng hộ mà cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn do từng đợt gió mạnh thổi quét toàn thân.
Bên ngoài, tuy rằng tiểu đội hai đã hoàn toàn chữa xong chỗ hỗng kia rồi, cũng đã che chắn khứu giác của mặt khác tang thi nhưng làn sóng tang thi thứ nhất lại không dễ dàng rời đi như thế. Bởi vì những tang thi đó đã phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.
Chưa kể đội ngũ của Âu Dương Húc ở ngoài cửa ngắm bắn tang thi tổng cộng có 12 người mà tang thi lại hơn 600, trên cơ bản là giết một đám thì lại lên thêm một đám, căn bản giết không xong.
Âu Dương Húc giơ tay lên, cậu lấy trong không gian ra một rương đạn và mười mấy cái lựu đạn.
Cho dù là một phát giết một con nhưng vì tang thi quá đông đảo, đám người Âu Dương Húc vẫn lâm vào khổ chiến như cũ.
"Kỳ lạ, sao lại không cảm giác được nữa thế?" Sở Hàn đã rời khỏi hang ổ, gã muốn tự mình xuống tay nên đang trên đường chạy tới chỗ dị năng giả cấp 5, nhưng lại đột nhiên phát hiện không còn cảm nhận được hơi thở của dị năng giả cấp 5 nữa.
Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ lúc nãy chỉ là ảo giác của gã thôi sao??
Đứng ở trên đường cái, Sở Hàn nhìn lên trời cao, nhìn thấy ánh trăng khuyết ở chân trời, không hiểu chút nào.
Sở Hàn đứng ở trên đường phố rất lâu sau, cuối cùng chỉ có thể mang theo thủ hạ lại lần nữa trở về hang ổ.
"Đi..." Âu Dương Húc giơ tay lên, một đạo ánh sáng từ cánh tay của cậu bay đi ra ngoài.
"Chị dâu, đó là cái gì?" Vương Quân trợn mắt nhìn đốm sáng bay về phía tang thi, khó hiểu hỏi.
"Thượng cổ hung thú!" Tuy rằng chỉ có sơ cấp nhưng Âu Dương Húc nghĩ: Cái con hung thú này chắc lực sát thương sẽ không quá yếu đâu nhỉ?
"Hung thú? Nhìn giống linh dương quá ha!" Vương Quân một bên đánh tang thi, một bên tò mò nhìn về phía Âu Dương Húc thả con mãnh thủ kia ra.
"Cái này..." Âu Dương Húc cũng choáng váng nhìn con linh dương trắng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đang đứng cách bên ngoài 10 mét đó.
Mẹ nó, tên khốn 001 này, cậu muốn trả hàng, cái này làm gì là Tam Đầu Linh Quang Thú chứ, này rõ ràng là một con linh dương nuôi trong nhà thôi được không? Đáng giận, đem 3000 tích phân trả lại cho ta đây! Trả lại cho ta.
001: "Xin lỗi ký chủ, hệ thống Thương Thành không tiếp nhận trả hàng."
"Đáng giận!" Nghe 001 trả lời, Âu Dương Húc chửi thầm. Cậu nghĩ: Thật đúng là gian thương! Ngay cả hệ thống cũng gian trá đến như vậy, còn có thể hố người!
Ngay vào lúc vẻ mặt Âu Dương Húc tuyệt vọng cho rằng mình đã bị hố tiền thì đột nhiên, đầu linh dương vung lên, vốn đang có một cái đầu lập tức biến thành ba cái.
"Gào..."
Quát to một tiếng, Tam Đầu Linh Quang Thú mở ra ba cái miệng, từng đoàn lửa lớn trong miệng phóng về phía đàn tang thi.
"Grào grào ngao ngao..." Không ít tang thi bị lửa lớn đốt cháy kêu ngao ngao, rất nhiều tang thi đều bị biến thành tro bụi.
"Oa, thật là lợi hại!" Liếc thấy con linh dương này vậy mà biết phun lửa, thực lực cũng không hề thua kém Thu Thiên, Vương Quân kinh ngạc hét lên, những người khác cũng đều khiếp sợ.
Âu Dương Húc thấy con Tam Đầu Linh Quang Thú liên tiếp phun ra vài đoàn lửa lớn thì mới hài lòng gợi lên khóe miệng, này còn không kém nhiều lắm.
Âu Dương Húc nhìn những chiếc xe bị bỏ hoang trong sân, cậu chậm rãi nâng tay lên, từng chiếc từng chiếc xe bay lên hung hăng đập vào những con tang thi có bộ mặt xấu xí đó.
"Chị dâu!" Vương Quân và Lưu Chí Siêu đều trợn mắt nhìn Âu Dương Húc khống chế những chiếc xe đi công kích tang thi.
Dù sao đi nữa, việc Âu Dương Húc thao tác dị năng vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy lận đó? Hơn nữa không phải chỉ bọn họ hai người lần đầu thấy mà những binh lính khác cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Chị dâu, đạn của chúng ta không còn nhiều nữa." Thấy đạn trong rương cũng sắp bị xài hết, Lưu Chí Siêu không khỏi có chút nôn nóng.
"Không sao, đạn xài hết thì dùng dị năng, Còn có hơn 300 tang thi thôi." Hôm nay cho dù là chết trận ở chỗ này thì cậu cũng tuyệt đối sẽ không tha bất kỳ một con tang thi nào, ai kêu dám đi phá Hạo Thiên thăng cấp chứ.
"Rõ." Lưu Chí Siêu đáp.
Nhà xưởng, vốn đang gió to lốc lớn cũng đang chậm rãi tiêu tán, mà Ngô Hạo Thiên bị gió lốc vây xung quanh ở bên trong, giờ phút này quần áo trên người cũng đã bị sét đánh gió quật từng mảnh từng mảnh thảm không nỡ nhìn.
"Đại đội trưởng!" Mười người khởi động đại trận nhìn thấy Ngô Hạo Thiên ngồi ở trung tâm trận pháp tuy rằng cả người chật vật nhưng đôi mắt lại cực kỳ sáng ngời cũng đều hô lên.
Đại đội trưởng đây là thành công thăng cấp đúng không?
Ngô Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn lên lỗ thủng trên đỉnh đầu nóc nhà, anh động thân một cái, cả người anh liền bay lên không trung, từ lỗ thủng trên nóc nhà bay ra ngoài.
"Đại đội trưởng..." Thấy Ngô Hạo Thiên bay đi, mọi người đều kêu gào đứng dậy muốn đuổi theo nhưng lại phát hiện cả người không còn sức lực, đuổi theo không nổi.
"Hạo Thiên, cậu ta, cậu ta thăng cấp thành công?" Đổng Bằng Phi khiếp sợ trợn mắt nhìn bạn tốt đột nhiên bay ra ngoài hỏi.
"Chắc là vậy rồi." Mai Lị gật đầu, cô cũng cho là thế.
"Hừ, nếu không có Tiểu Húc giúp cậu ta, cậu ta sao có thể thuận lợi thăng cấp như vậy chứ?" Tần Phương bĩu môi.
"Ầm, ầm..."
Bay ra khỏi nhà xưởng plastic, Ngô Hạo Thiên giơ tay trái lên, từng đạo lôi điện bổ vào đàn tang thi, sau đó anh nâng tay phải lên, từng đợt gió mạnh hóa thành đao gió vô hình bay về phía tang thi.
Thấy từng đám tang thi bị Ngô Hạo Thiên giật điện chết, mọi người liền ngẩng đầu lên xem Ngô Hạo Thiên đang bay trên đầu.
"Đại ca, đại ca thăng cấp thành công!" Vương Quân thấy trên đầu mình là Ngô Hạo Thiên liền vui vẻ hoan hô.
"Đúng vậy, đại ca thăng cấp thành công, thật quá lợi hại, cấp 5 đúng là khác biệt!" Lưu Chí Siêu thấy Ngô Hạo Thiên có thể khống chế gió mà bay lên trời, còn có thể vươn tay một cái là giết được cả tảng tang thi thì vô cùng hâm mộ.
"Hạo Thiên!" Âu Dương Húc thấy người tới liền nhẹ gọi một tiếng. Cậu vung tay lên, ba chiếc xe đồng thời bay lên đập vào đàn tang thi.
Có Ngô Hạo Thiên gia nhập, hơn 300 tang thi rất nhanh bị mọi người giết chết không còn một mảnh, một con cũng không chừa.
"Đinh, chúc mừng ký chủ, săn giết được 603 tang thi sơ cấp, đạt được 30150 tích phân, săn giết được 15 tang thi cấp 1, đạt được 1500 tích phân." (Trước mắt tích phân của Âu Dương Húc: 135500.)
"Tiểu Húc!" Ngô Hạo Thiên đáp xuống đất, đứng ở bên cạnh người yêu mình.
"Thăng cấp thành công?" Âu Dương Húc nhìn anh cười hỏi.
"Ừ." Ngô Hạo Thiên gật đầu, anh đau lòng xoa xoa gương mặt trở nên trắng bệch của cậu.
"Không sao, chỉ do hao nhiều dị năng mà thôi." Cho dù là thao tác những cái xe đó hay là thao tác Tam Đầu Linh Quang đi nữa thì đều phải dùng dị năng thao tác, cho nên lúc này Âu Dương Húc bị tiêu hao quá nhiều dị năng nên sắc mặt dĩ nhiên không đẹp chỗ nào được.
"Chúc mừng đại ca thăng cấp thành công!" Mọi người đều hết sức hưng phấn nhìn Ngô Hạo Thiên.
"Ừ, mọi người vất vả rồi." Ngô Hạo Thiên nhìn một đám chiến sĩ tro bụi đầy mặt mà thật sâu thể hiện sự cảm kích.
"Hạo Thiên, trời sáng liền mang mọi người rời khỏi đây đi, tìm một nơi an toàn để dưỡng sức." Âu Dương Húc có chút vô lực dựa lên trên người anh, cẩn thận bàn giao.
Nơi này xác tang thi quá nhiều, rất dễ dàng trêu chọc càng nhiều tang thi tới, không thể ở lại lâu!
"Ừ, anh biết rồi." Ngô Hạo Thiên gật đầu.
"Tốt." Thấy người đàn ông của mình đã thuận lợi thăng lên cấp 5, sợi dây căng chặt trong đầu Âu Dương Húc cuối cũng cũng thả lỏng xuống dưới, cả người cũng lập tức uể oải.
"Tiểu Húc!" Ngô Hạo Thiên ôm lấy người đang ỉu xìu mệt mỏi, anh bước nhanh đi vào cửa lớn nhà xưởng, những người khác cũng đi theo cùng vào.
Theo phân phó của Âu Dương Húc, trời vừa sáng, Ngô Hạo Thiên liền mang theo mọi người rời khỏi xưởng plastic.
Ở bên đường tìm thấy một trạm xăng dầu bị bỏ hoang, thanh lý mấy con tang thi trong đó xong, Âu Dương Húc lại thu hết xăng trong trạm xăng dầu rồi thì Ngô Hạo Thiên mới mang theo mọi người tạm thời ở lại trạm xăng dầu. (Tích phân lúc này của Âu Dương Húc: 136000.)
END CHƯƠNG 103.