CHƯƠNG 102: XUẤT HIỆN NGUY CƠ

Nửa đêm 11 giờ 30 phút, mọi người đúng giờ tập hợp bên ngoài lều trại của Ngô Hạo Thiên, theo sự phân phối của Âu Dương Húc, mọi người đều hiểu rõ trách nhiệm của mình, làm tốt hết thảy công tác chuẩn bị.

12 giờ vừa đến, mười người được Âu Dương Húc tuyển ra lập tức vào vị trí, chuyển vận nguồn năng lượng vì Ngô Hạo Thiên ngồi ở giữa trận pháp mà mở ra đại trận Ngũ Hành.

Mà lúc này, Lưu Chí Siêu đã dẫn theo tiểu đội hai rải xong thuốc bột dùng để che chắn khứu giác của tang thi. Tuy rằng thuốc bột đã được rải xong rồi nhưng Lưu Chí Siêu lại không dám thiếu cảnh giác mà đem cấp dưới của mình phân tán ra, vài người canh giữ ở bên cạnh thuốc bột, cẩn thận coi chừng, sợ sẽ xuất hiện lỗ hổng.

Đại trận Ngũ Hành một khi kích hoạt liền giống như chiếc máy hút bụi đem toàn bộ nguồn năng lượng W xung quanh nó đều dẫn vào đại trận.

Làm boss vai ác, tư chất Ngô Hạo Thiên vốn nghịch thiên, hơn nữa Âu Dương Húc vì anh vẽ thêm bốn cái Hối Linh Phù trung cấp lên người cho nên tốc độ anh hấp thu nguồn năng lượng W càng nhanh đến kinh người.

Liếc thấy Ngô Hạo Thiên ngồi chưa đến mười lăm phút mà quang cầu hệ Lôi trong tay đã bắt đầu không ngừng xoay tròn, xuất hiện từng lằn từng lằn vết rách, Âu Dương Húc mừng thầm không thôi.

"Roẹt..." Rốt cuộc, viên cầu hệ Lôi tan vỡ, hóa thành hư vô.

"Tiểu Húc?" Ngô Hạo Thiên nghiêng đầu hoang mang nhìn về phía người yêu.

"Chuyên tâm một chút, bắt đầu thăng cấp!" Âu Dương Húc nghiêm túc lên tiếng nhắc nhở anh.

"Ừ." Ngô Hạo Thiên gật đầu.

"Ầm, ầm..."

Đột nhiên, ngoài phòng tiếng sấm vang lên, từng lằn sét màu tím chợt đánh xuống, trực tiếp bổ ra nóc nhà, dừng ở trên người Ngô Hạo Thiên.

Ngô Hạo Thiên nhíu mày, anh cảm giác được những tia lôi điện đó chẳng những bổ lên người anh mà còn trực tiếp đánh vào bên trong cốt tủy của anh, cái loại đau đớn thấu tim này tuyệt đối không phải chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.

"Hạo Thiên, chống đỡ, bây giờ anh hấp thu lôi điện càng nhiều thì dị năng của anh sau này sẽ càng lớn mạnh. Em đã chuẩn bị áo phòng hộ cho anh rồi, chờ đến khi anh thật sự chịu đựng không nổi thì mặc vào!"

"Ừ." Nghe cậu nói vậy, Ngô Hạo Thiên liên tục gật đầu, ngay sau đó, hai lằn lôi điện màu tím lại một lần nữa bổ xuống lên vai của Ngô Hạo Thiên.

Bên này thì sấm sét ầm ầm, thiên lôi liên tiếp một trận lại một trận giáng xuống, những người sống sót tính cảnh giác lại cao nên lúc này không thể nào ngủ tiếp được nữa! Tốp năm tốp ba đều từ trong xe đi ra, nhìn hiện tượng dị thường lúc thăng cấp của Ngô Hạo Thiên ở cách đó không xa.

"Đây là có chuyện gì vậy? Làm gì sét đến nỗi đánh vỡ cả nóc nhà thế này?"

"Đúng vậy, đây là có chuyện gì a?"

"Trận sấm sét này cũng đáng sợ quá rồi đó?"

Nhìn hiện tượng lạ ở chỗ dừng chân bên kia, những người sống sót sôi nổi bàn tán, hai mặt nhìn nhau.

"Mọi người ở yên không được lộn xộn, không được ồn ào lớn tiếng!" Vương Quân lớn tiếng quát lên, cấp dưới của hắn cầm súng lập tức vây quanh mười một người sống sót lại chính giữa.

"Đội trưởng Vương, ý của ngài là gì?" Lý Nghị nhìn thấy mười mấy khẩu súng đột nhiên nhằm vào mọi người, khó hiểu nhìn Vương Quân.

"Đừng vô nghĩa, đều thành thành thật thật đứng ở đây cho tôi, ai dám lộn xộn, ai dám lớn tiếng ồn ào ảnh hưởng đại ca thăng cấp, ông đây sẽ bắn chết người đó." Vương Quân trợn mắt đảo qua mọi người ở đây.

"Các người, các người đây là giam cầm phi pháp, các người còn nói đạo lý hay không hả? Chúng ta có còn nhân quyền hay không?" Trợ lý của Bạch Lộ lớn tiếng nghi ngờ cách làm của nhóm người Ngô Hạo Thiên.

"Phải đó, các người không có quyền gì làm như vậy, các người không có quyền giam chúng tôi ở nơi nguy hiểm như thế này được." Đầu Xanh nhìn từng vệt từng vệt lôi điện cuồn cuộn đánh xuống liền bất mãn chống đối.

"Đúng đó, nơi này nguy hiểm như vậy, chúng tôi phải rời khỏi!" Có một người khởi đầu, lập tức có người hưởng ứng.

"Tốt, ai muốn đi khỏi, đứng ra!" Vương Quân ý bảo người muốn đi đứng ra.

"Lộ Lộ, chúng ta đi, tôi mang cô đi khỏi nơi nguy hiểm này." Vừa nói, A Uy vừa kéo tay Bạch Lộ, là người đầu tiên đứng dậy.

"Anh Nghị, chúng ta cũng đi!" Đầu Xanh nhìn Lý Nghị bên cạnh.

Lý Nghị liếc mắt nhìn đối phương nhưng hắn ta cũng không nói gì, vẫn cứ đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.

Thấy Lý Nghị không có động tác gì, Đầu Xanh sửng sốt một chút rồi ngược lại nhìn về phía Trương Hòa bên cạnh Lý Nghị, ba người bọn họ cùng với Bạch Lộ và A Uy là năm người sống sót trong đoàn phim.

Đầu Xanh cùng Trương Hòa là trợ lý tư nhân của Lý Nghị cho nên rất nhiều lúc, bọn họ đều nghe theo Lý Nghị.

"Đầu Xanh, thôi bỏ đi, nếu anh Nghị không muốn đi, chúng ta cũng đừng đi." Trương Hòa khuyên bảo Đầu Xanh ở lại.

Tuy rằng bên này nguy hiểm thật nhưng hiện giờ đã hơn nửa đêm, bên ngoài có tang thi có khi càng nguy hiểm hơn so với ở trong này.

Nghe được lời này, Đầu Xanh nhăn nhăn mày nhưng cũng không đi tiếp lên phía trước. Tuy là gã cảm thấy bộ đội đặc chủng này đó thật quá đáng nhưng mà gã cũng không muốn một mình một người rời đi.

"Anh Ba, chúng ta đi, nhóm người này chính là thổ phỉ, chúng ta mới không cùng bọn họ thông đồng làm bậy đâu." Nói xong, lại có hai người sống sót đứng dậy.

"Chỉ có bốn người này thôi sao? Còn ai muốn đi nữa không?" Vương Quân nhìn những người khác lên tiếng hỏi, những người khác ai cũng cúi đầu không dám nói gì.

"Tốt!" Nói tốt xong, Vương Quân giơ lên súng nhắm về phía bốn người nói muốn đi, đoàng đoàng đoàng một hồi súng vang lên.

"A, không, tôi không đi nữa, tôi không đi nữa!" Nhìn ba người bên cạnh đều bị bắn chết, Bạch Lộ sợ hãi hét lên, thật ra cô ả vốn dĩ không muốn đi, là A Uy nói muốn mang cô ả đi.

"Chậm!" Vương Quân khàn giọng, trực tiếp giải quyết luôn Bạch Lộ.

"A, a..." Thây bốn người sống ngã xuống ngay trước mắt mình, có hai phụ nữ nhát gan trong đám người sống sót hốt hoảng hét lên.

"Mẹ nó, nghe không hiểu tiếng người có đúng không? Không được ồn ào lớn tiếng, đều ngồi xuống tại chỗ cho ông, ai còn kêu la nữa ông đây bắn chết ngay!"

Nghe thấy tiếng mắng của Vương Quân, hai người nữ đó vội vàng bụm miệng lại không dám la lên nữa. Tất cả mọi người sợ hãi ngồi trên mặt đất, ai cũng không dám làm ra tiếng động nào, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Đầu Xanh nhìn bốn cái xác chết trên đất, mặt gã trắng bệch như tờ giấy, nếu không phải anh Nghị và Trương Hòa không muốn đi, như vậy, lúc này chỉ sợ gã đã bị tên sĩ quan chết tiệt này giết chết rồi!

"Mọi người không cần sợ, đội trưởng Vương không phải kẻ lạm sát người vô tội, đêm nay là ngày đại đội trưởng Ngô thăng cấp, sự việc quan trọng. Dù cho phát sinh chuyện gì, mọi người chỉ cần an an tĩnh tĩnh ngồi ở chỗ này, phối hợp công việc của chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không khó xử mọi người!" Đổng Bằng Phi vội vàng đứng ra làm người hòa giải.

Không lạm sát kẻ vô tội? Anh Bằng? Anh xác định đám người này không phải đang lạm sát kẻ vô tội à? Nhìn anh Bằng thế này, Trương Đại Hải cũng cạn lời rồi.

Tiếng sấm vẫn ầm ầm vang lên như cũ, nhưng lúc này dư lại bảy người sống sót ai cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đường một đường lôi điện đánh vào lỗ thủng trong xưởng plastic, chém lên trên người Ngô Hạo Thiên.

Thiên lôi chém xuống liên tục chừng một giờ mới có dấu hiệu chậm rãi bớt lại. Nhìn phía chân trời thấy lôi điện sắp biến mất, Lưu Chí Siêu đang bảo vệ ở bên ngoài cũng không khỏi thở dài nhẹ nhõm.

"Đội trưởng Lưu, có phải đại đội trưởng đã thăng cấp thành công không?" Binh lính vẻ mặt vui mừng hỏi.

"Đúng vậy." Lưu Chí Siêu gật đầu vui sướng đáp, rốt cuộc đại ca đã thành công rồi!

"Đội trưởng Lưu, anh nhìn bầu trời xem, có phải bắt đầu có bão không?" Một binh sĩ chỉ vào một cột gió lốc đang xoay tròn trên đỉnh đầu hỏi.

"A, không tốt, đại ca muốn thăng cấp dị năng hệ Phong, mau, tưới nước rồi nhanh chóng đông lạnh thuốc bột trên mặt đất lại, tuyệt đối không thể để gió thổi bay thuốc bột được!" Lưu Chí Siêu hô to, còn may, trước đó hắn đã có chuẩn bị, mỗi binh sĩ đều mang theo một bình nước trên người.

"Rõ!" Bọn lính gật đầu lập tức móc ra chai nước khoáng trên người, bắt đầu dọc theo đường rải thuốc bột tưới nước lên.

Nhìn thấy một cột gió lốc từ trên trời giáng xuống chuyển động xung quanh Ngô Hạo Thiên, Vương Quân vui vẻ. "Thật tốt quá, đại ca muốn thăng cấp dị năng hệ Phong!"

"Đúng vậy, muốn thăng cấp hệ Phong." Đổng Bằng Phi cũng vui sướng nhìn về phía gió lốc không ngừng xoay tròn ở phía bên kia.

"Mới vừa thăng cấp hệ Lôi, cũng không biết đại đội trưởng Ngô có chịu nổi hay không đây." Trần Đông khẽ thở dài nhìn tình huống bên kia, không khỏi có chút lo lắng.

"Sẽ được, sẽ được, đại ca nhất định có thể được!" Đối với đại ca nhà mình, Vương Quân dĩ nhiên tin tưởng mười phần.

"Chị dâu..." Lưu Chí Siêu vọt vào cửa, vẻ mặt nôn nóng chạy về phía Âu Dương Húc.

Thấy là Lưu Chí Siêu, Âu Dương Húc khẽ nhíu mày. "Làm sao vậy?"

"Thuốc bột bị thổi bay mất một phần tư, phòng ngự của chúng ta xuất hiện một cái chỗ hổng." Lưu Chí Siêu gian nan nói.

Việc này đều do hắn, là hắn quá sơ suất, nếu ngay từ đầu hắn cứ tưới nước lên thuốc bột trước rồi đông lạnh lại luôn thì cũng sẽ không xuất hiện tình huống này.

Nghe Lưu Chí Siêu nói, Âu Dương Húc lập tức mở ra hệ thống Thương Thành, nhanh chóng lại mua thêm một lọ thuốc bột giao cho Lưu Chí Siêu.

"A." Lưu Chí Siêu lập tức nhận lấy thuốc bột chạy đi. Âu Dương Húc đi theo hắn ra tới cửa đến chỗ Vương Quân.

"Vương Quân, mau mang theo mọi người đi rải thuốc bột cùng với Đại Siêu nhanh!" Âu Dương Húc phân phó.

"Rõ." Vương Quân nghe xong liền mang theo lính của mình rời đi.

"Tiểu Húc, xảy ra chuyện gì?" Tần Phương thấy sắc mặt con trai mình nhăn nhó liền lo lắng hỏi.

"Không có gì, mẹ ở lại đi, canh chừng những người sống sót này, con đi ra ngoài nhìn xem thế nào." Âu Dương Húc nói xong liền xoay người đi khỏi.

"Ừ." Tần Phương gật đầu nhìn con trai rời khỏi phòng.

Âu Dương Húc đi tới ngoài cửa của xưởng plastic, thấy mọi người đang khẩn cấp rải thuốc bột, chân mày cậu cũng không có dấu hiệu giãn ra, cậu mở ra Tâm Nhãn nhìn về phương xa. Âu Dương Húc thấy một đám tang thi đang chạy về phía bên này, sắc mặt cậu càng thêm ba phần nhăn nhó.

Có lẽ là cậu đã không suy xét chu đáo, Hạo Thiên là song hệ Phong Lôi, đáng lẽ trước đó cậu nên nhắc nhở Lưu Chí Siêu về việc này, nếu như trước đó làm tốt chuẩn bị thì cũng sẽ không xuất hiện chỗ hổng như vậy.

"Đổng Bằng Phi, Mai Lị, hai người trở về giúp mẹ của tôi canh chừng đám bảy người sống sót đó đi." Âu Dương Húc bảo hai vợ chồng trở về. Bởi vì cậu biết, một lát nữa nơi này sẽ rất nguy hiểm.

"Rõ." Hai người gật đầu đi khỏi.

END CHƯƠNG 102.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play