CHƯƠNG 101: CHUẨN BỊ TRƯỚC KHI THĂNG CẤP

Âu Dương Húc dùng thời gian một ngày mới vẽ hoàn thành xong Ngũ Hành Tụ Linh Trận này.

Sau bữa cơm chiều, Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc tập trung tất cả mọi người trong đại đội bộ đội đặc chủng lại, mọi người vây quanh hai bồn lửa lớn ngồi cùng với nhau.

"Đêm nay, Hạo Thiên muốn thăng lên cấp 5, vì vậy cần mọi người trong đội ngũ hỗ trợ!" Âu Dương Húc vừa nói xong, mọi người đều vô cùng hưng phấn.

"Đại ca muốn thăng cấp?" Vương Quân kích động hỏi.

"Hèn gì đại ca nói muốn ở lại chỗ này sắp xếp vài ngày, thì ra là muốn thăng cấp!"

Lưu Chí Siêu gật đầu, lúc này hắn mới hiểu được nguyên nhân đột nhiên phải ở lại nơi này.

"Hạo Thiên, ông, ông cũng khác người quá rồi đó?" Đổng Bằng Phi hâm mộ.

Hắn ta là dị năng hệ Hỏa, tuy rằng chỉ có cấp một nhưng trong những người sống sót thì đã được xem như là kẻ mạnh rồi. Lúc này lại nghe thấy bạn tốt muốn thăng lên cấp 5, Đổng Bằng Phi bị sốc mạnh. Cấp 5 đấy? Cũng không biết tên nhóc Hạo Thiên này làm sao có thể hấp thu nguồn năng lượng thăng cấp nhanh đến vậy.

"Hạo Thiên, thăng lên cấp 5 có nguy hiểm gì không?" Mai Lị lo lắng hỏi.

"Không sai, thăng lên cấp 5 nhất định có nguy hiểm, nên tôi mới nói cần mọi người hỗ trợ." Âu Dương Húc cực kỳ nghiêm túc trả lời vấn đề này của Mai Lị.

"Chị dâu, có việc gì cậu cứ sai bảo là được. Cái gì giúp hay hỗ trợ chứ? Chúng ta đều là người trong nhà!" Lưu Chí Siêu nói.

"Phải đấy, đại ca thăng lên cấp 5 cao thủ, đây là chuyện vô cùng tốt, đều là người trong nhà cả chị dâu cậu đừng khách sáo với chúng tôi, nói thẳng phải làm thế nào là được rồi!" Vương Quân cũng không nói hai lời.

"Đúng đúng, chúng tôi đều là binh lính của đại đội trưởng, có chuyện gì chị dâu cứ sai bảo một tiếng là được!" Những bộ đội đặc chủng khác cũng xì xào hưởng ứng.

Nhìn thấy tất cả mọi người đều tỏ vẻ duy trì Ngô Hạo Thiên, Âu Dương Húc khẽ gật đầu, cậu chỉ vào Ngũ Hành Tụ Linh Trận ở dưới chân của mình.

"Đây là trận pháp gọi là Ngũ Hành Tụ Linh Trận, có thể trợ giúp dị năng giả tụ tập năng lượng W trong vòng 10 km trở lại đây. Buổi tối, lúc Hạo Thiên thăng cấp sẽ phải dùng đến nó."

"Chị dâu, cậu thật lợi hại, lại làm ra trận pháp mới!" Vương Quân nhìn thấy trận pháp vẽ trên mặt đất giống như ngôi sao năm cánh thì lớn tiếng ca ngợi.

"Hạo Thiên, tôi nói hèn gì ông lại khác người tới như vậy? Hóa ra là có vợ hiền huệ hỗ trợ nha!" Tụ tập nguồn năng lượng W trong vòng 10 km, đây là trận pháp nghịch thiên cỡ nào chứ?

Đổng Bằng Phi nhìn bức họa trận pháp tràn đầy những đường cong không có quy luật trên mặt đất, hắn ta cảm thấy đây chính là Thần Khí gian lận kinh điển đó! Có loại Thần Khí gian lận này rồi, thực lực Hạo Thiên không tiến bộ vượt bậc mới là kỳ cục lạ đời ý.

"Ngũ Hành Tụ Linh Trận tuy rất tốt nhưng trận này yêu cầu lấy người dưỡng trận, cần phải có năm hệ dị năng giả khác nhau dùng nguồn năng lượng W cung cấp cho đại trận thì đại trận này mới có thể vận chuyển được."

Sở dĩ Âu Dương Húc chậm chạp không mua trận pháp đồ trung cấp và mực nước trận pháp là bởi vì trận pháp trung cấp lấy người dưỡng trận quá mức bá đạo. Loại trận pháp này, chính xác mà nói có chút hại người ích ta cho nên nếu không phải đến lúc Ngô Hạo Thiên cần thăng cấp thì Âu Dương Húc cũng sẽ không lấy ra đâu.

"Ồ, thì ra là vậy." Mọi người gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

"Vì đảm bảo Hạo Thiên có thể thăng cấp, đêm nay, tôi cần 10 người mở ra đại trận." Âu Dương Húc nói xong, ánh mắt cậu đảo qua từng người trong này.

"Chị dâu, để tôi."

"Còn có tôi, tôi nữa!" Bọn lính nhìn về phía Âu Dương Húc trước sau đều tình nguyện đứng ra để mở đại trận.

"Tiểu Húc, hay là thôi đi, vẫn là đừng dùng trận pháp này!" Nghĩ đến có người phải vì mình hao phí nguồn năng lượng W, Ngô Hạo Thiên có chút không đành lòng.

"Không được, thăng lên cấp 5 rất quan trọng, nếu như đêm nay anh thất bại thì sau này anh muốn lại thăng cấp sẽ khó càng thêm khó!" Âu Dương Húc phủ quyết đề nghị của anh.

"Ai da, đại ca, không phải chỉ là cung cấp nguồn năng lượng W thôi à? Cũng sẽ không chết người, sợ cái gì?"

"Phải đó đại ca, nguồn năng lượng W không còn thì chúng tôi có thể hấp thu lại mà, không sao cả."

Ngô Hạo Thiên nghe Vương Quân và Lưu Chí Siêu nói xong, anh lại nhìn người yêu bên cạnh mình. "Người cung cấp nguồn năng lượng cho đại trận sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?"

"Sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào. Sau khi mất đi nguồn năng lượng W, bọn họ sẽ suy yếu hai đến ba ngày, chờ đến khi một lần nữa hấp thu nguồn năng lượng W về lại rồi thì thân thể và dị năng của bọn họ sẽ được khôi phục, sẽ không lưu lại bất cứ di chứng gì."

Vấn đề lớn không có, chẳng qua là sẽ suy yếu mấy ngày mà thôi, nghe người yêu nói như vậy, Ngô Hạo Thiên mím môi không nói gì nữa.

"Chị dâu, cậu cứ điểm danh đi, cậu xem xem trong chúng tôi ai làm được thì cậu cứ trực tiếp chỉ đích danh đi." Vương Quân vội vàng nói.

"Đúng vậy đó chị dâu, cái trận pháp này chúng tôi không hiểu rõ lắm, cậu xem ai được thì cậu cứ nói thẳng đi nào." Nghe Vương Quân và Lưu Chí Siêu nói thế, Âu Dương Húc khẽ gật đầu.

"Tốt, bây giờ tôi bắt đầu tuyển người. Vị trí THỦY, Trương Minh, Lưu Phỉ Phỉ." Nói xong, Âu Dương Húc chỉ chỉ nơi viết chữ THỦY ở một trong những mũi nhọn của đại trận. Hai người cần phải là người thuần hệ Thủy, cho nên Âu Dương Húc lựa chọn người có thực lực hệ Thủy mạnh nhất là Trương Minh và Lưu Phỉ Phỉ chung một tổ.

"Rõ!" Hai người theo tiếng sôi nổi gật đầu.

"Vị trí MỘC, Trương Phụng Thiên, Lưu Giai. Vị trí THỔ, Đổng Thiên Thành, Trương Lộ. Vị trí KIM, Thiết Minh, Phùng Kiến Phong. Vị trí HỎA, Thu Thiên, Triệu Thiết Trụ." Âu Dương Húc đọc ra tên 10 người.

"Chị dâu, sao lại không có tôi thế? Tuy thực lực của tôi không bằng Thu Thiên nhưng mạnh hơn so với Triệu Thiết Trụ cơ mà?" Vương Quân khó hiểu nhìn Âu Dương Húc.

Tốt xấu gì hắn ta cũng đã cấp 4 mà, Triệu Thiết Trụ mới cấp 3, vì sao lại chọn Triệu Thiết Trụ mà lại không chọn hắn ta chứ?

"Đúng vậy chị dâu, tôi thấy tôi càng thích hợp hơn so với Phùng Kiến Phong!" Lưu Chí Siêu cũng cảm thấy bản thân hắn so với Phùng Kiến Phong mới chỉ là dị năng giả cấp 3 hệ Kim càng thích hợp hơn.

"Hai người các anh không thể tham gia vì các anh còn có nhiệm vụ quan trọng hơn so với việc mở ra đại trận."

"Nhiệm vụ nào vậy?" Vương Quân nhìn chằm chằm Âu Dương Húc khó hiểu hỏi.

"Một khi Hạo Thiên thăng cấp thành công, tang thi trong phạm vi trăm dặm đều sẽ nghe tin lập tức hành động, đến lúc đó chúng nó sẽ giống như thủy triều mà di chuyển về phía chúng ta!" Âu Dương Húc nói đến đây, mày cũng nhíu lại.

"A..." Nghe xong, mọi người đều khiếp sợ trừng lớn hai mắt.

"Tiểu Húc?" Ngô Hạo Thiên nhìn cậu, anh không tỏ ý kiến gì mà chỉ gọi một tiếng.

"Vì thế, nhiệm vụ của tôi và Vương Quân là bảo hộ mọi người an toàn?" Lưu Chí Siêu gian nan hỏi.

Nếu là hai, ba trăm tang thi thì còn dễ đối phó, nhưng nếu là hàng ngàn hàng vạn thì chỉ sợ không dễ dàng đến như thế đâu.

"Ha ha ha, hàng ngàn hàng vạn tang thi, các anh giết nổi không?" Âu Dương Húc nhìn đối phương cười hỏi.

"Vậy, vậy làm sao bây giờ?" Vương Quân có chút nôn nóng. Âu Dương Húc duỗi tay lấy ra hai bình thuốc bột.

"Đại Siêu, anh cẩn thận hơn so với Vương Quân nên nhiệm vụ này giao cho anh. Nơi này có hai bình thuốc bột có thể che chắn được khứu giác và cảm quan* của tang thi, vào lúc Hạo Thiên thăng cấp thì anh mang theo tiểu đội hai rải tất cả xung quanh xưởng plastic. Nhớ kỹ, không được để sót một nơi nào, nếu không tất cả mọi người sẽ gặp tai nạn."

(*CẢM QUAN: Bộ phận, cơ quan thuộc về cảm giác.)

"Rõ, chị dâu yên tâm!" Lưu Chí Siêu gật đầu nhận lấy thuốc trong tay Âu Dương Húc.

"Vậy, còn tôi thì sao?" Thấy Lưu Chí Siêu được sắp xếp nhiệm vụ quan trọng như vậy, Vương Quân dĩ nhiên cũng không muốn làm người rảnh rỗi.

"Nhiệm vụ của anh là dẫn dắt những người còn lại canh chừng mười một người kia, 11 người đó ở trong xưởng plastic. Lúc Hạo Thiên thăng cấp sẽ xảy ra va chạm lớn, đến lúc đó nhất định bọn họ sẽ có xôn xao, nếu có ai dám chạy ra cửa lớn hoặc là đến đây quấy rầy Hạo Thiên thăng cấp thì đều giết chết không cần hỏi." Nói xong, đáy mắt Âu Dương Húc hiện lên dày đặc sát ý.

Đêm nay đối với Ngô Hạo Thiên rất quan trọng, bất kể kẻ nào đều không thể phá hư, nếu không cậu sẽ giết chết hết.

"Rõ, chị dâu, tôi đã biết." Vương Quân gật đầu.

"Tốt, thời gian không còn sớm, mọi người đều trở về nghỉ ngơi đi! Buổi tối 11 giờ 30 phút đúng giờ tập hợp ở đây!"

"Rõ!" Nghe lời Ngô Hạo Thiên xong, mọi người đều sôi nổi rời đi, từng người đi về lều trại của mình.

Về tới lều trại, Ngô Hạo Thiên từ phía sau cuốn lấy người yêu vào trong ngực mình.

"Đừng quậy, đêm nay không thể được!" Âu Dương Húc vỗ rớt tay anh, cậu quay đầu trừng anh.

"Cám ơn em đã sắp xếp cẩn thận chu đáo như này, cũng cám ơn em đã vì anh làm hết thảy mọi việc."

Ngô Hạo Thiên kéo lấy tay cậu, anh khẽ hôn lên mu bàn tay cậu.

Âu Dương Húc nghe xong hừ cười. "Còn chưa thăng cấp mà đã cám ơn em rồi, có sớm quá không đó?"

"Mặc kệ có thành công thăng cấp hay không thì tất cả những gì em làm cho anh đều làm cho anh rất cảm kích!"

Dù có thể thành công thăng cấp hay không đi nữa thì phần tâm ý này của người yêu đều làm cho Ngô Hạo Thiên vô cùng cảm động.

"Cần phải thành công, nếu anh thất bại thử xem, em sẽ đá anh!" Âu Dương Húc híp mắt uy hiếp.

Liếc thấy vẻ mặt kiêu ngạo giống như nữ vương uy hiếp mình, Ngô Hạo Thiên xoay người trực tiếp áp cậu ở dưới thân mình.

"Đã nói đêm nay không được!" Âu Dương Húc nhanh tay nhanh mắt giơ tay che lại miệng anh.

"Anh nhất định sẽ không làm cho em thất vọng!" Ngô Hạo Thiên bất đắc dĩ hôn hôn lòng bàn tay của cậu mà bảo đảm. Cho dù như thế nào đi nữa, vì người này, anh cần phải thành công!

"Thật ra có đại trận Ngũ Hành hỗ trợ, em cũng không quá lo lắng việc anh thăng cấp sẽ thất bại, em sợ nhất vẫn là anh dẫn tang thi đến đây."

Thăng lên cấp 5 không phải là chuyện nhỏ, dị năng giả cấp 5 đối với tang thi mà nói cũng được coi là thuốc thập toàn đại bổ, cho nên Âu Dương Húc lo lắng nhất không phải việc Ngô Hạo Thiên thăng cấp thất bại, mà là sau khi Ngô Hạo Thiên thăng cấp thành công sẽ đưa tới hàng ngàn hàng vạn tang thi.

"Vì thế nên em cho hai người chủ lực Vương Quân và Lưu Chí Siêu ở lại!" Nói vậy, cậu là vì muốn ngăn chặn tang thi nên mới không để cho hai người kia đi mở đại trận.

"Không sai, là do em sợ có việc ngoài ý muốn xảy ra nên mới để hai tâm phúc của anh ở lại canh giữ. Nếu cuối cùng, thật sự không cách nào ngăn cản được thì cũng chỉ có thể bỏ xuống những người sống sót đó, mang theo người của chúng ta đi vào không gian để tránh né." Đây là biện pháp cuối cùng đập nồi dìm thuyền, Âu Dương Húc đã sớm làm tốt tính toán này.

"Không, cố gắng hết sức không cần dùng biện pháp này, không gian của em càng ít người biết càng tốt."

Không gian của cậu quá lớn cũng quá nghịch thiên nên Ngô Hạo Thiên cũng không hy vọng sẽ càng có nhiều người biết đến.

"Người của anh, em tin được." Trong nguyên tác, cấp dưới của Ngô Hạo Thiên tuyệt đối đối với Ngô Hạo Thiên trung thành và tận tâm, vì vậy đối với các chiến sĩ bộ đội đặc chủng này đó, Âu Dương Húc vẫn cảm thấy tin được.

"Người của anh dĩ nhiên không có vấn đề gì, chỉ là những người sống sót đó..."

Nếu người yêu sử dụng không gian khiến cho hai mươi mấy người đột nhiên biến mất, như vậy những người sống sót đó có thể sẽ đem chuyện này đi rêu rao khắp nơi hay không, không thể nói trước được!

Nghe Ngô Hạo Thiên nói, Âu Dương Húc vui vẻ. "Nếu thật tới cuối cùng phải cá chết lưới rách với đại quân tang thi thì anh nghĩ em sẽ để yên cho bọn họ à?"

Ngô Hạo Thiên nhìn đáy mắt cậu hiện lên sát ý, anh đau lòng hôn hôn cánh môi người yêu.

"Em đã chuẩn bị hết thảy tất cả những gì sẽ xảy ra hoặc sẽ không xảy ra rồi, vì anh mà chu đáo sắp xếp như thế, em làm cho anh có một loại cảm giác như ngồi mát ăn bát vàng vậy." Người yêu vì anh nhọc lòng hết sức, Ngô Hạo Thiên cảm thấy thực đau lòng.

"Sao nào, sợ người ta nói anh ăn cơm mềm* à?" Âu Dương Húc buồn cười liếc anh một cái.

(*ĂN CƠM MỀM: Thuật ngữ mạng, ý muốn nói những người đàn ông lười biếng, hay đeo bám phụ nữ để kiếm tiền.)

"Ha ha ha, chỉ có người ghen ghét anh mới có thể nói vậy, bởi vì họ không tìm được người yêu nào hoàn mỹ như Tiểu Húc!"

Nghe vậy, Âu Dương Húc không thể tin được chớp chớp mắt liên tục. "Em nói anh chứ Ngô Hạo Thiên, anh đúng mặt dày!"

"Ha ha ha, anh đây là gần đèn thì sáng gần mực thì đen!"

"Nè, anh nói ai là mực hả?" Âu Dương Húc khó chịu chất vấn.

"Em không phải mực, em là lửa, em là ngọn lửa có thể thắp sáng cuộc đời anh, làm cho lòng anh thật ấm áp."

"Hừ, vậy anh không sợ em thiêu chết anh?" Âu Dương Húc nâng cằm anh cười hỏi.

"Con thiêu thân biết rõ ánh sáng cuối cùng là sẽ chết nhưng nó vẫn dũng cảm đâm đầu vào ngọn lửa, còn anh vì em vẫn sẽ vui vẻ chịu đựng."

"Được rồi, ngủ đi. Miệng giống như được bôi mật ý, cũng không sợ ngọt chết em luôn?" Âu Dương Húc kéo chăn qua, trực tiếp đắp lên mông Ngô Hạo Thiên.

Ngô Hạo Thiên kéo chăn xuống, lộ đầu ra, anh kéo người bên cạnh vào trong lồng ngực mình rồi mới yên tâm đi vào giấc ngủ.

END CHƯƠNG 101.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play