*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cách một cánh cửa, ở bên ngoài là Tô Hoàng Quyên và một người đàn ông...

Bốn mắt của hai người họ nhìn thẳng vào nhau, trào dâng thật nhiều cảm xúc.

"Cô khóc gì chứ?”

Cuối cùng, người đàn ông đó là người mở miệng trước. Anh đè thấp giọng nhất có thể, chỉ còn lại một âm thanh thoảng qua trong không khí.

Vừa trầm lắng, gợi cảm lại vừa như trêu chọc.

Du Ánh Tuyết nhớ lại chuyện mới xảy ra vừa nãy. Dù chỉ là hiểu lầm nhưng bây giờ khi nghĩ lại, chuyện đó vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu nên nước mắt cứ thế tuôn ra.

Đáy mắt của Kiều Phong Khang rực sáng, trong bóng tối đôi mắt ấy như càng tỏa ra ánh sáng rực rỡ hơn.

Ngón tay thon dài của anh nắm lấy cằm của Du Ánh Tuyết, khẽ nâng mặt cô lên, ánh mắt anh như muốn nuốt chửng cô: "Cô tưởng người đó là tôi à?”

Cho nên mới...

Khó chịu, cực kỳ khó chịu.

Du Ánh Tuyết cắn môi không trả lời, hai tay cô siết chặt áo sơ mi của anh, cúi đầu lau hết nước mắt lên áo anh.

Giờ cô phải làm sao đây? Xấu hổ chết đi được, nếu cô biết sớm hơn thì cô đã không chạy đến như vậy rồi!

"A... Thiên... đừng mà... tôi không chịu được nữa, không chịu được nữa đâu... Ưm… "

Đúng lúc cô đang cảm thấy ảo não thì tiếng rên rỉ của Tô Hoàng Quyên lại vang lên một lần nữa.

Du Ánh Tuyết không thể tin nổi mà trợn tròn hai mắt, hóa ra người kia lại chính là... chú tư?

Cho nên...

Chú ba đang bị bạn gái và em trai mình cắm sừng à? Lần trước vì Tô Hoàng Quyên mà chú ba đã đánh nhau đến mức phải nhập viện, không lẽ đối phương chính là chú tư hả?

Nhưng sao bây giờ chú ba lại vẫn bình tĩnh và thờ ơ như vậy được? Không phải chú ba là người cực kỳ ngang ngược và nhỏ mọn sao? Cái vụ vòng tay lần trước, suýt chút nữa là chú ba lột da mình ra rồi.

"Chú ba, chú... không muốn ra ngoài nhìn thử chút à?”

Bây giờ cô đã ngừng khóc rồi.

Thực ra thì chuyện này không có gì đáng để khóc cả, bây giờ mây mù kết đọng lại trong lòng cô cũng đã tan hết rồi nên cô cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Kiều Phong Khang nhìn cô, cười như không cười. Ánh mắt anh nhìn cô sâu thăm thẳm, sâu tới nỗi khiến cô kinh hồn bạt vía: "Cô muốn ra ngoài xem sao?”

Cô đỏ mặt lắc đầu, sợ anh nghĩ lòng dạ của cô xấu xa ác độc nên cô giải thích một cách vội vàng: "Cháu không muốn, không phải như chú ba nghĩ đâu...”

Dường như anh không nghe thấy những lời cô vừa mới nói: "Cô chưa có kinh nghiệm trong chuyện này nên ra ngoài xem một chút đi, coi như tập luyện trước cũng được, hửm?”

Khoảng cách giữa hai người rất gần, giọng nói của anh còn trầm thấp. Lúc anh thốt ra chữ cuối cùng, dường như âm vực còn hơi ngân lên. Tất cả mọi thứ đều mờ ám khiến cho người ta đỏ mặt, tim đập mạnh.

Chú ba đang nói gì vậy, rõ ràng là cố tình xuyên tạc ý nghĩa trong câu nói của mình mà! Sao lại tập luyện với thực tập cái gì chứ, mối quan hệ của hai người họ có là gì đâu? Hơn nữa, ngoài kia chính là chú tư và bạn gái của chú ba đó nha!

"Chú ba, chú đừng nói lung tung, rõ ràng chú hiểu ý cháu muốn nói là gì mà." Du Ánh Tuyết trừng mắt nhìn anh, giả vờ như bản thân đang cảm thấy khó chịu rồi giơ tay lên đập nhẹ vào người anh một cái.

Kiều Phong Khang giơ tay nắm chặt lấy cổ tay cô.

Lúc bàn tay anh nắm lấy cổ tay cô, dường như mọi xúc cảm đều trở nên nhạy cảm hơn. Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy tay mình nóng như bị phỏng, nhiệt độ nóng bỏng như muốn len lỏi tận vào trong kẽ tim.

Cô liếm môi dưới một cách khô khan, ngập ngừng vùng vẫy. cô muốn rút tay ra nhưng tay anh càng siết chặt hơn khiến cô không thể rút ra được.

Mới xa cách mười ngày mà như thiếu nhau nửa thế kỷ.

Đúng là trước khi đi cô đã làm anh cực kỳ tức giận, đến nỗi anh còn muốn tiếp tục giận cô rồi bỏ mặc không thèm quan tâm cô nữa nhưng cuối cùng...

Cuối cùng thì anh lại thất bại một lần nữa.

Đột nhiên hôm nay anh vội vàng trở về, viện cớ là muốn cho mọi người một bất ngờ nhưng thực ra trong lòng anh đang nghĩ gì thì chỉ có anh mới biết thôi.

Anh muốn gặp cô, dù chỉ một chút thôi cũng được. Chỉ vậy thôi!

Vất vả như thế mới có cơ hội ở bên cô thì làm sao mà anh có thể buông tay một cách dễ dàng như vậy được?

Ngón tay thon dài của anh tách những ngón tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô ra một cách nhẹ nhàng. Rồi sau đó, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau.

Thật chặt...

Trong bóng tối mờ ảo, chỉ một động tác nho nhỏ thôi cũng đủ để khiến Du Ánh Tuyết thở gấp hơn, trái tim cô cũng đang run lên khe khẽ...

Ngay cả những ngón tay mảnh khảnh của cô cũng đang khẽ khàng run rẩy. Đây... hình như là cảm giác cuồng nhiệt của một cặp đôi đang yêu nhau thì phải...

"Vậy bây giờ em nói cho tôi nghe xem em có ý gì đi." Anh nói một cách nhẹ nhàng.

Lúc này suy nghĩ của Du Ánh Tuyết mới được kéo trở lại. Cô không nghĩ đến hành động mờ ám giữa hai người nữa mà cố gắng ổn định lại tâm lý rồi nói nhỏ: "Cháu... ý của cháu là... đáng lẽ ra bây giờ chú phải xông ra ngoài để bắt gian mới phải chứ?”

Cũng may mà tấm lòng của anh vững chãi như vậy nên giờ phút này rồi mà anh còn có thể đứng đây tán dóc với cô.

Đương nhiên cô chưa từng nghĩ Tô Hoàng Quyên lại là người như vậy. Rõ ràng hôm nay cô ta còn nói nếu đối phương không phải chú ba thì chắc chắn cô ta sẽ không lấy, vậy mà bây giờ cô ta lại ở đây và làm ra hành động này với chú tư hả?

"Bắt gian?”

Kiều Phong Khang lặp lại hai chữ này với vẻ thích thú rồi cúi đầu nhìn cô: "Vậy em nói xem nếu bây giờ có người xông vào rồi nhìn thấy hai chúng ta như thế này thì có gọi là bắt gian không?”

Không nhắc thì thôi nhưng anh vừa nói dứt lời thì Du Ánh Tuyết cũng tỉnh ngộ ngay lập tức. Trái tim cô chùng xuống, cô cắn cắn môi, ngước mắt nhìn anh bằng vẻ sợ hãi.

Hai người bọn họ đang trong tình trạng như thế này, nếu bị phát hiện thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.

"A... Thiên, tôi... đừng mà...”

Cô đang định nói gì đó thì âm thanh đứt quãng, vụn vặt ẩn chứa sự đê mê, đè nén nhưng cũng cực kỳ vui sướng cứ vang lên, dường như nó len vào giữa những cảm xúc mãnh liệt, lớn lao của hai người nên cô chẳng thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

"Cô còn muốn nữa hả? Tôi còn rất...”

Giọng nói của Kiều Quốc Thiên lộ ra vẻ gian tà, hành vi cực kỳ phóng túng.

"Tôi xin anh... chúng ta đi chỗ khác được không...”

Tô Hoàng Quyên cầu khẩn một cách đáng thương.

"Cô sợ tiếng rên dâm đãng, mê người của cô sẽ bị người ta nghe thấy à?”

"Tôi sợ bị người ta phát hiện, nếu hai chúng ta bị phát hiện rồi thì anh cũng đừng mong được sống yên ổn... a... ưm...”

Cô ta đang nói dở dang thì tiếng nói bị cắt đứt.

Tiếng rên rỉ của cô ta trở nên nhanh và hổn hển hơn vì sự đụng chạm mãnh liệt của người đàn ông đó. Tiếng thở gấp của người đàn ông đó được đè nén lại dường như càng trở nên mờ ám hơn.

Ngay lập tức, mùi vị của tình ái và dục vọng như quẩn quanh trong không khí.

Lúc Du Ánh Tuyết nghe được câu nói yêu đương táo bạo này thì mặt cô đỏ hết cả lên, tay chân thì như mềm nhũn ra.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng hốt của cô không dám nhìn thẳng vào mắt Kiều Phong Khang. Nhưng cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng nhịp thở của anh ngày càng trở nên gấp gáp hơn, ngay cả lồng ngực cũng nhấp nhô lên xuống một cách dữ dội.

Bây giờ tình cảnh của họ cực kỳ mờ ám và lúng túng. Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp trải nghiệm chuyện này, lại còn là trải nghiệm cùng với chú ba của cô nữa...

"Chú ba, hay là... hay là chúng ta về trước đi?”

"Suỵt!" Ngón tay của Kiều Phong Khang đặt lên môi cô, anh gióng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài cửa.

Du Ánh Tuyết cẩn thận lắng nghe rồi đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân đang đi dần về phía họ, kèm theo là tiếng thở dốc của đôi nam nữ. Họ vẫn tiếp tục ôm hôn, dai dẳng triền miên...

Tiếng rên rỉ ngày càng trở nên rõ ràng. Chuyện này... vậy là hai người họ đổi địa điểm thật à...

Ngay lập tức, cổ họng của Du Ánh Tuyết trở nên khô khốc, dường như hơi thở của cô cũng muốn dừng lại. Cô siết chặt những ngón tay đang đan chặt lấy bàn tay của Kiều Phong Khang theo bản năng.

Thấy họ đã tiến đến gần cửa, Kiều Phong Khang nhanh tay ôm lấy eo cô rồi đứng cách xa cửa phòng vài bước.

Đúng lúc đó thì cửa phòng bị đẩy ra. Kiều Phong Khang và Du Ánh Tuyết bị mắc kẹt trong không gian nhỏ ở phía sau cánh cửa. Cơ thể của hai người bị ép chặt vào nhau, không còn một khe hở.

Anh hơi cứng người, mặt cô nóng dần lên.

Phía trên cánh cửa...

Cửa phòng còn chưa kịp mở ra thì Tô Hoàng Quyên đã bị Kiều Quốc Thiên ép vào cửa rồi hôn cuồng nhiệt. Đôi chân thon dài đẹp đẽ của cô ta quấn chặt quanh hông của Kiều Quốc Thiên, hai cánh tay vòng qua cổ anh ta.

"Ai vừa làm cô sướng như vậy hả? Bây giờ đã lấy lại sức lực rồi cơ à?”

Kiều Quốc Thiên thở gấp, cắn cắn lỗ tai của Tô Hoàng Quyên.

"Không phải anh thì còn ai vào đây nữa?”

"Có phải tôi hay không thì cô là người hiểu rõ nhất còn gì? Lần trước là ai ngất trên giường của tôi? Mới đây mà đã quên rồi à?”

"Anh im miệng. A... ưm...”

Người đàn ông đó lại tiến vào cơ thể cô ta một lần nữa. Cánh cửa bị ép xuống vì phải chịu lực quá lớn.

Phía sau cánh cửa...

Sợ đè lên người Du Ánh Tuyết nên Kiêu Phòng Kình chống một tay lên vách tường.

Nhưng mà... với không gian nhỏ xíu, chật hẹp phía sau cánh cửa này thì dù anh có chống như thế nào thì cũng chỉ là vô ích thôi.

Cơ thể hai người cọ xát vào nhau, cộng thêm những tiếng thở dốc phóng đãng ngoài cửa nên nhiệt độ trên cơ thể hai người cứ vậy tăng vọt lên.

Du Ánh Tuyết có thể cảm nhận rõ ràng được cơ thể cường tráng của người đàn ông đang đứng đối diện mình, cô cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người anh, cũng cảm nhận được sự trỗi dậy mạnh mẽ ở nơi nào đó...

Ngay lập tức, hơi thở của cô trở nên hỗn loạn, mồ hôi cứ vậy rịn ra trên chóp mũi và trong lòng bàn tay không ngừng.

Tình cảnh này nằm ngoài sức tưởng tượng của Du Ánh Tuyết, cô muốn chạy trốn nhưng cô không thể kiểm soát được cơ thể của mình, cô cảm thấy dường như bản thân ngày càng trở nên yếu ớt hơn.

Đột nhiên cô sững người rồi mở to hai mắt, vừa run sợ vừa cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt mình. Cô chỉ thấy anh đang nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt hừng hực như lửa đốt.

Ngay cả trong bóng tối của đêm đen sâu thẳm, một ngọn lửa nguy hiểm vẫn bùng cháy hừng hực sâu trong đôi mắt kia, sáng rực như muốn thiêu đốt con người ta vậy. Ngọn lửa đó thiêu đốt trái tim cô, khiến toàn thân cô tê dại và ngứa ngáy.

Cô muốn tỉnh táo lại nhưng dường như linh hồn cô đã bị anh lấy mất, khiến cô đê mê mà chìm đắm trong đó không dứt ra được.

Đôi môi khô khốc khẽ mấp máy nhưng lại chẳng phát ra được âm thanh nào cả. Đôi môi đỏ xinh khẽ động đậy khiến trái tim anh rung động, đôi mắt cũng dần trở nên ẩm ướt.



Kiều Phong Khang thở một hơi rồi lại hôn cô lần nữa.

Anh nắm lấy bàn tay cô rồi đặt nó lên cổ mình. Bàn tay nóng rực, mang theo sức hấp dẫn khiến người ta như muốn chết đi sống lại vuốt dọc từ trên lưng cô xuống dưới sống lưng.

Xuống thêm một chút nữa... bàn tay đó nhẹ nhàng xoa lên mông cô. Cô rùng mình, thở ra một hơi rồi thu hết can đảm để đáp lại anh. Mặc dù chỉ là một hành động nho nhỏ nhưng đó lại là lời động viên to lớn đối với anh.

Du Ánh Tuyết bị anh hôn đến nỗi như muốn tan thành nước. Hai chân cô mềm nhũn ra, cả người gần như treo trên người anh.

Quần áo xộc xệch... tóc tai rối loạn... ngay cả trái tim như cũng rối tung lên...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play