*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cái gì mà có phúc với không có phúc, cậu cháu hoàn toàn không có ý định kết hôn, lần trước rõ ràng cậu đã nói là sẽ không cưới dì Hoàng Quyên rồi mà… mọi người chỉ ăn nói hàm hồ thôi.” Kiều Thanh Hằng ở bên cạnh bất mãn lẩm bẩm, đôi đũa không ngừng chọc chọc vào bát.

Du Ánh Tuyết liếc cô ta một cái, Kiều Vân Nhung ở bên cạnh nghe thấy bèn đập lên bàn tay đang chọc loạn lên của Kiều Thanh Hằng rồi thấp giọng cảnh cáo: “Con nhóc này đừng nói năng linh tinh!”

Kiều Thanh Hằng bĩu môi, miễn cưỡng ngậm miệng lại.

“Ông chủ bà chủ, cậu ba về rồi ạ.” Người giúp việc bước vào phòng ăn thông báo.

Chú ba?

Kinh ngạc, run rẩy.

Du Ánh Tuyết nắm chặt đôi đũa, vô thức ngẩng đầu lên. Những người khác cũng ào ào ngẩng đầu lên nhìn.

Kiều Phong Khang đang đứng ở cửa phòng ăn, vừa cởi chiếc áo vest may thủ công ra vừa bước vào phòng ăn. Ánh mắt anh lướt qua mọi người, lúc lướt qua người Du Ánh Tuyết thì bắt gặp ánh mắt cô nhưng anh không dừng lại một giây nào mà quay đi luôn như thể cô chỉ là một người bình thường, hoàn toàn không quan trọng.

Du Ánh Tuyết thấy hơi xấu hổ và thất vọng một cách khó hiểu, cô cúi đầu xuống.

“Con về muộn rồi.” Anh nghiêng người ôm hai vị trưởng bối.

Ở bên kia bàn ăn, Tô Hoàng Quyên đứng dậy cười với anh: “Sao anh lại quay về? Không phải anh nói hôm nay sẽ không về sao?”

“Tôi muốn cho mọi người một bất ngờ.” Nên anh đã về.

Kiều Vân Nhung vốn đang ngồi cạnh Tô Hoàng Quyên cũng rất biết điều, bà ta vỗ vỗ Kiều Thanh Hằng đang ngồi ở cuối bàn rồi nói: “Con ngồi ra kia đi, nhường chỗ cho cậu ngồi.”

Từ lúc anh xuất hiện, ánh mắt của Kiều Thanh Hằng chưa hề rời khỏi người Kiều Phong Khang một giây nào. Bây giờ nghe mẹ mình nói phải nhường chỗ cho cậu thì cô ta lập tức cười tươi như hoa, ngoan ngoãn ngồi xuống cuối, còn không quên nói: “Cậu ba, cậu ngồi chỗ cháu đi!”

“Đứa nhỏ này chẳng hiểu chuyện gì cả, cậu ba cháu đương nhiên là ngồi cạnh dì Hoàng Quyên rồi.”

Kiều Vân Nhung ngồi sát sang bên cạnh con gái, chừa lại một chỗ trống ở cạnh mình.

Hai mắt Kiều Thanh Hằng gần như sắp rớt ra ngoài, cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ba của mình ngồi xuống bên cạnh Tô Hoàng Quyên.

Tâm trạng Tô Hoàng Quyên cực kỳ vui vẻ. Lúc người giúp việc đưa bát đũa tới cô ta lập tức nhận lấy, rất tự nhiên giúp Kiều Phong Khang lấy cơm, múc canh,... Tất thảy mọi hành động đều trơn tru như nước chảy, chẳng khác gì một người vợ hoàn hảo.

Hai ông bà già ngồi bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này đều vô cùng hài lòng, thầm gật đầu tỏ rõ sự vừa ý với cô con dâu tương lai này.

Du Ánh Tuyết vừa khéo ngồi đối diện với bọn họ, Tô Hoàng Quyên nói chuyện vừa duyên dáng vừa khéo léo, Kiều Phong Khang im lặng lắng tai nghe, hai người họ thỉnh thoảng còn có những cử chỉ nhỏ, tất cả những điều đó cô đều nhìn thấy rất rõ ràng.

“Nào, em ăn thử cái này đi.” Kiều Minh Đức gắp một miếng chuối cắt nhỏ bỏ vào bát cô. Du Ánh Tuyết máy móc cắn một miếng, mùi vị trong miệng lại hơi đắng chát.

“Này, sao em cứ nhìn chằm chằm vào chú ba và dì Hoàng Quyên thế? Ánh mắt em chưa từng rời khỏi người chú ba, em rất không bình thường đấy nhé!” Kiều Minh Đức bỗng mở miệng nói với giọng trêu đùa.

Nhưng anh ta không hề hạ thấp giọng xuống, vì vậy ánh mắt của những người xung quanh đều đổ dồn hết lên người Du Ánh Tuyết. Ngay cả Tô Hoàng Quyên và Kiều Phong Khang ở phía đối diện cũng nhìn sang.

Du Ánh Tuyết lúng túng quẫn bách đến đỏ mặt.

Đột nhiên, ánh mắt của người nào đó khiến toàn thân cô tê dại, tim cô đập loạn lên. Lúc này cô hoàn toàn không có thời gian để quan tâm đến ánh mắt của những người khác.

“Anh bớt nói nhảm đi.” Cô nhẹ giọng phản bác lại nhưng vẫn chột dạ cúi đầu không dám đối diện với ánh mắt của người nào đó.

Kiều Minh Đức hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, anh ta chỉ nói tiếp: “Trước đó em còn đặc biệt hỏi anh chú ba có đến không, có phải em có chuyện cần tìm chú ba không?”

Du Ánh Tuyết càng ngại ngùng khó xử hơn, sao anh lắm mồm thế! Cứ phải hại cô đến chết mới vừa lòng sao?

“Anh ba đi công tác lâu như vậy, em thấy Ánh Tuyết đang nhớ anh ba đấy, phải không?”

Kiều Quốc Thiên đột nhiên mở miệng nói xa nói gần. Một câu nói của anh ta đã ngay lập tức khiến bầu không khí trở nên lạnh lẽo, hầu như sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi. Duy chỉ có ánh mắt của Kiều Phong Khang vẫn bình tĩnh như trước.

Như bị bắt trúng tim đen, mặt Du Ánh Tuyết lập tức đỏ bừng, cô hoảng sợ nhìn về phía hai vị trưởng bối, lắp ba bắp bắp nói: “Không phải vậy… cháu… thực ra chỉ là… cháu nhận được giấy trúng tuyển nên muốn nói với chú ba một chút thôi ạ.”

Nói đến cuối, dường như Du Ánh Tuyết cuối cùng cũng tìm được một lý do hợp lý, giọng cô cũng dần dần vững vàng ổn định hơn một chút nhưng sự hoảng loạn lúc ban đầu không thể qua mắt được một vài người có ý.

“Ăn cơm xong lấy ra cho tôi xem.” Kiều Phong Khang nói, từ đầu đến cuối giọng điệu anh vẫn không mặn không nhạt nhưng ánh mắt nhìn Du Ánh Tuyết lại sâu hơn vài phần.

Du Ánh Tuyết “vâng” một tiếng, cúi đầu xuống cố gắng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra. Rốt cuộc tại sao lần nào chú tư cũng gây sự với cô chứ?

Sau đó, không còn ai nhắc đến chủ đề vừa rồi nữa, dường như họ đang cố ý tránh né, cũng lại có vẻ thờ ơ. Kiều Minh Đức chỉ nhìn Du Ánh Tuyết một chút rồi không nói gì nữa.

Ngược lại, ở phía đối diện, ngay cả Kiều Vân Nhung và Tô Hoàng Quyên cũng nhìn nhau một cách đầy ẩn ý. Cả hai không hẹn mà gặp cùng hướng ánh mắt về phía Kiều Phong Khang.

Anh đã bắt đầu dùng bữa, động tác tao nhã, dáng vẻ lãnh đạm hờ hững trông có vẻ không để tâm lắm… nhưng khóe miệng anh lên lại cong lên một cách rõ ràng.

Hiếm có được một ngày cuối tuần nên bà cụ Kiều đều giữ tất cả mọi người ở lại, bà cụ thích náo nhiệt nên cũng không có ai nỡ từ chối.

Người ngoài duy nhất là Tô Hoàng Quyên vốn dĩ nói muốn về nhưng ông cụ Kiều và bà cụ Kiều đều nhiệt tình giữ cô ta lại nên cô ta cũng ở lại.

Màn đêm càng lúc càng sâu thẳm.

Trong phòng của Kiều Vân Nhung, Tô Hoàng Quyên và Kiều Quốc Thiên cũng ở đó.

“Nhìn tình hình này, e là chú ba thật sự động lòng với con nhóc Du Ánh Tuyết kia rồi.” Kiều Vân Nhung rót một ly rượu vang rồi nói.

Kiều Quốc Thiên hừ một tiếng, đáp: “Chỉ là động lòng thôi sao?”

Anh ta cầm ly rượu lên, thản nhiên lắc lắc: “Chị cả, chị dùng hai từ “động lòng” như vậy thì chị không quá hiểu anh ba rồi.”

“Ý chú là…”

“Theo em thấy, anh ba đối với Du Ánh Tuyết không chỉ giới hạn trong hai từ “động lòng” thôi đâu, cũng không phải chỉ là hứng thú nhất thời. Em sợ là anh ấy đã có âm mưu từ lâu, đã yêu con bé kia từ lâu rồi, hơn nữa còn yêu rất sâu đậm!”

Kiều Vân Nhung kinh hãi, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: “Phải, chị định nói tại sao chú ba lại giao cả một công ty lớn như Kiều Thanh cho thằng nhóc miệng còn hơi sữa Minh Đức tiếp quản. Chú tư, dù thế nào thì chú hoặc Chí Thành nhà chị cũng thích hợp hơn Minh Đức… Bây giờ xem ra, e là chú ba đã quyết tâm cướp người phụ nữ của nó! Vì Du Ánh Tuyết, tặng cả giang sơn dưới tay mình cho người khác mà chú ấy cũng không tiếc, vậy thì chắc chắn chú ấy phải coi trọng con nhóc đó đến mức nào.”

“Hai người nói đủ chưa?”

Tô Hoàng Quyên lạnh lùng lên tiếng, cô ta cầm ly rượu ngẩng đầu uống cạn một hơi nhưng sự bực bội trong lòng vẫn không kìm xuống được.

“Tôi đến đây không phải để nghe hai người nói anh ấy yêu Du Ánh Tuyết đến mức nào, mà là để hai người nói cho tôi biết rốt cuộc tôi nên làm thế nào mới có thể gả cho Phong Khang! Hai người đều biết rõ, chỉ khi nào tôi chính thức bước vào nhà họ Kiều thì tương lai hai người mới có chỗ đứng trong tập đoàn Kiều Thanh. Bằng không, nếu Phong Khang muốn đá hai người ra khỏi Kiều Thanh cũng đừng trách tôi đã không ra tay giúp đỡ.”

“Cô yên tâm đi, hiện giờ chúng ta đã là người cùng hội cùng thuyền, dù thế nào tôi và chị cả cũng sẽ giúp cô gả cho anh ba.”

Du Ánh Tuyết bị mất ngủ. Hôm nay không biết ông nội bà nội nghĩ thế nào về những lời mà chú tư nói trên bàn ăn, càng không biết… anh ấy nghĩ thế nào.

Mình thực sự nhớ anh ấy sao? Mình không muốn thừa nhận, nhưng mà…

Cảm giác cồn cào trong tim đó, cảm giác cả ngày chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của Du Ánh Tuyết. Tận đến khi Kiều Phong Khang xuất hiện vào tối nay, cảm giác đó mới dần nguôi ngoai…

Cô buồn bực vùi mặt vào gối, làu bàu một tiếng rồi cuối cùng vẫn bật dậy khỏi giường.

Ra ngoài hít thở không khí vậy.

Bây giờ đã hơn một giờ sáng, ra ngoài ngắm ánh trăng còn hơn là nằm đây suy nghĩ lung tung.

Cô mặc bộ đồ ngủ mới do bà cụ Kiều chuẩn bị rồi đi xuống lầu. Mọi người đều chìm vào giấc ngủ hết rồi, cả căn nhà không có một tiếng động, cứ như cả thế giới đang ngủ say vậy.

Không biết bây giờ chú ba đã ngủ hay chưa?

Du Ánh Tuyết không hề để ý đến việc cô lại nghĩ về người đó, cô từ từ mở cửa hiên bước ra vườn hoa. Nhưng cô vừa bước vào thì một tiếng rên rỉ khe khẽ đã lọt vào tai cô.

“Ưm… anh lại tới rồi… đừng chạm vào chỗ đó…”

Hóa ra là… Tô Hoàng Quyên!

Cùng với tiếng thở dốc nặng nề nóng nảy của người đàn ông, tiếng rên rỉ của cô ta thật sự có thể khiến tất cả đàn ông không thể kìm lòng được.

“A… nhẹ một chút… đau em… ưm…”

Lại một trận rên rỉ nữa. Dưới màn đêm, hai người đó quấn quýt triền miên, chìm đắm trong hoan lạc, không thể tách rời.

Du Ánh Tuyết cứng đờ ngay tại chỗ, cô thỉ thấy đầu óc mình quay cuồng. Lồng ngực như bị ai đó đấm mạnh một cái, vừa đau đớn vừa khó chịu, sống mũi cô cay cay đến mức muốn rơi lệ.

Cô biết, trong trường hợp này cô nên rời đi nhưng hai chân cô như đổ chì, không thể nào cất bước được. Cách một lớp cỏ cây, nhờ vào ánh trăng cô có thể lờ mờ thấy được hai bóng người đang lắc lư chuyển động.

Viền mắt Du Ánh Tuyết đỏ hoe, hàng mi như bị bao phủ bởi một lớp sương mỏng.

Cô thầm nghĩ, đôi bàn tay từng chạm vào mình, bây giờ lại đang chạm vào một người phụ nữ khác khiến người phụ nữ đó đê mê đến tận cùng, lồng ngực cô như bị trăm ngàn mũi kiếm đâm xuyên qua.

Kiều Phong Khang, anh rất tồi, tồi vô cùng, tồi đến cực điểm!

Nếu cô còn để anh càn rỡ với mình nữa thì cô chính là một con heo!

Cô nghiến răng, sụt sịt mũi, cô không thể khống chế được bản thân mình mà tiến lại gần đó.

Trái tim cô càng chua xót hơn.

Lại tiến gần thêm một bước nữa.

Tiếng rên rỉ thỏa mãn của người phụ nữ như đâm thủng màng nhĩ Du Ánh Tuyết. Cuối cùng… cô không còn dũng khí nữa, rốt cuộc cô vẫn lựa chọn bỏ cuộc.

Họ là tình nhân của nhau, cô có tư cách gì mà ở đây? Ngay cả tư cách oán trách anh cũng không có!



Lúc này, rèm cửa ở phòng tắm nắng được kéo kín mít, anh đặt cô xuống, để cô dựa vào cửa phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play