“Hả?”

– Nghiêm Danh Sơn có chút khó hiểu.

“Anh không phải trước nay chưa từng để ý ngoại hình sao?” Hơn nữa, vết sẹo này thực sự không ảnh hưởng gì đến sức hấp dẫn đàn ông của anh.

“Tôi không để ý nhưng có người để ý”

– Cuối cùng, anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu buồn bã Nghiêm Danh Sơn hỏi: “Chẳng lẽ là vợ anh?” *..#- Người nào đó sắc mặt càng đen.

Nghiêm Danh Sơn thức thời ngậm miệng.

“Giúp tôi đặt lịch hẹn với bác sĩ”

– Kiều Phong Khang nói, anh không thể trẻ lại nhưng ít nhất anh có thể cố gắng lấy lại dáng vẻ trước đây. Mặc dù cô nói không để tâm nhưng cô còn trẻ như thế, lại có quá nhiều người theo đuổi.

“Được, tôi biết rồi” Kiều Phong Khang không gọi điện mà trực tiếp đến công ty đón Du Ánh Tuyết. Anh tự hỏi những bông hoa đó không đủ lãng mạn hay sao mà cô không gọi cho anh một cuộc điện thoại.

“Ánh Tuyết, chồng cô đến đón kìa: Khi Du Ánh Tuyết quay đầu lại, cô đã thấy anh đứng ở cửa, cô ngay lập tức chạy về phía anh. Kiều Phong Khang ôm cô vào lòng, vô thức liếc nhìn bàn của cô, không có gì trên bàn.

“Hoa ở đâu?”

“Hoa gì?”

– Du Ánh Tuyết chớp chớp mắt.

Kiều Phong Khang liếc nhìn bàn của người bên cạnh, mọi cảm thấy rét run, Du Ánh Tuyết bây giờ mới ý thức được: “Không lẽ hoa đó là anh..”

“Em đem những bông đó cho mọi người?” Những bông hoa đó đều là sáng nay anh đã lái xe đến tận vườn hồng để hái. Sau đó gửi ở tiệm hoa cho người gói lại và mang tặng cho cô.

Ngoài việc lãng mạn còn chứa rất nhiều tâm tư.

“Anh… anh không biết lãng mạn mà?” Khóe môi anh cứng đờ, từ trên xuống dưới chua xót nhìn cô: “Không học được sao?” *..”- Cô bật cười – “Được!” Du Ánh Tuyết không nói hai lời, xoay người đi thu lại từng bông hoa một của đồng nghiệp.

“Du Ánh Tuyết cho tôi giữ lại một bông đi” Tất nhiên không được, mỗi một bông đều là tình cảm của chồng cô, sao cho người khác được.

“Mai tôi mua hoa khác cho mọi người, giờ trả lại cho tôi đi mà” Du Ánh Tuyết đi một vòng trong văn phòng, gom lại bông hồng, cô cười vô cùng hạnh phúc.

Sắt mặt của Kiều Phong Khang cũng tốt hơn một chút.

“Anh Kiều, em rất thích những bông hồng này, nhưng lần sau, anh chỉ tặng 99 bông có được không bông không để trên bàn được.

Tiêu Phượng Thanh liếc nhìn cô.

Cầm bông hoa là quá khó đối với cô, rồi đột nhiên anh vươn hai tay giúp cô cầm lấy.

“Có như thế cũng không làm được”

“Chồng em ngầu quá đi!” Du Ánh Tuyết đặt bó hoa hồng cầu vồng ở nhà, dù có người hầu chăm sóc cẩn thận nhưng nó vẫn héo tàn. Và kể từ ngày đó, ngày nào cũng có một bó hoa tươi trên bàn làm việc của Du Ánh Tuyết. Thay vì bông hoa, nó trở thành 99 bông hoa, khiến cả văn phòng phải ghen tị.

Bên này Phùng Linh Nhi cũng có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.

Các công việc chuẩn bị cho đám cưới đang được hoàn thiện.

Vào ngày hôn lễ, Du Ánh Tuyết đến nhà Phùng Linh Nhi từ sớm, trang điểm, thay trang phục.

Chiếc váy cô mua cách đây một tháng bây giờ lại mặc không vào, hóp bụng thật sâu mới có thể vừa vặn.

Phùng Linh Nhi nhéo nhéo da thịt trên cánh tay cô: “Mới có mấy ngày không gặp, cậu tăng cân rồi?”

“Có béo không?”

– Du Ánh Tuyết nhìn mình trong gương, lại vỗ vỗ mặt – “Hình như tớ thật sự béo lên rồi, anh ấy lúc nào cũng muốn tớ ăn nị sắp nuôi tớ béo thành con lợn “Tớ nghĩ không phải béo hai người suốt ngày dính lấy nhau, có khi lại mang thai rồi” Ngay khi lời nói của Phùng Linh Nhi, Du Ánh Tuyết ngây ra mấy giây, trái tim cũng đập loạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play