“Cô còn còn dám nói! Không có nghĩa khí gì hết, suýt nữa thì chết rồi”

– Ý cô suýt nữa chết trên giường.

Khi hai người đang trò chuyện, cửa văn phòng lại bị mở ra, mọi người đều vô thức nhìn nghiêng về phía cửa. Thứ đập vào mắt mọi người là một bó hoa hồng cầu vồng rất quý và hiếm. Hơn nữa còn có tới bông hoa.

Trong phòng làm việc, mọi người đều không nhịn được ‘wow’ một tiếng: “Trời ạ, đẹp quá đi.”

“Là của Du Ánh Tuyết đúng không, chắc chắn là của cô ấy rồi, người đàn ông bí ẩn kia lại tặng đó.”

“Cô Du Ánh Tuyết, cô có thể ký nhận giúp tôi không?”

– Người chuyển phát nhanh hỏi.

Du Ánh Tuyết bất lực ký nhận hoa, bông hoa thì đúng là có hơi khủng bố rồi. Cô để hoa trên bàn, ngay cả máy tính cũng bị chặn, huống chỉ là làm việc, thậm chí viết chữ còn.

Du Ánh Tuyết xoay qua xoay lại muốn tìm điện thoại gọi cho Kiều Phong Khang, hỏi xem bó hoa này có phải của anh không. Nhưng mà nghĩ lại thấy chắc không phải, vẫn là người hôm qua đi.

Anh ta cũng thật cố chấp, Kiều Phong Khang đã nói đến mức độ đó còn cố chấp tặng cho cho cô.

“Ánh Tuyết, cô không thích hoa này đúng không?”

– Đỗ Vĩnh Ái dẫn đầu mấy người nữa đến hỏi cô.

“Thích không? Vậy mọi người cứ lấy đi!”

– Cô hào phóng.

“Tôi không lấy nhiều, chỉ 10 bông thôi”

– Đỗ Vĩnh Ái lấy hoa bỏ vào một chiếc bình thủy tinh – “Hoa đẹp như vậy tặng cho cô, cô lại không biết trân trọng đúng là lãng phí mà”

“Vậy cho tôi mười cái “Tôi cũng muốn mười Du Ánh Tuyết cứ như vậy 10 bông rồi lại 10 bông, đem chia hết cho mọi người. Đương nhiên mọi người cũng không lấy hết, để lại một đóa cắm sẵn vào bình nhỏ cho nàng.

Bàn làm việc trống trãi trở lại khiến cô thấy dễ chịu hơn nhiều, cô cầm điện thoại lên, muốn gọi cho người đàn ông kia. Nếu mà anh không thể khiến cho anh ta rút lui thì chính cô sẽ đi nói thẳng chuyện này. Cô nhấc máy gọi điện cho người nọ.

“Chào anh… là như thế này..”

– Cô vẫn cảm thấy xấu hổ, ho khan một tiếng – “Thật ra tôi đã kết hôn và sinh con rồi hôm qua người nghe điện thoại là chồng của tôi. Vậy sau này anh có thể đừng gửi hoa cho tôi không, nhất là như hôm nay, tôi thấy rất khó xử”

“A? Cái gì? Anh nói anh không gửi hoa cho tôi? Vậy bông hồng cầu vồng hôm nay tôi nhận được không phải từ anh sao?”

“Vậy thật xin lỗi, làm phiền anh rồi.

Du Ánh Tuyết ngẩn người, nếu không phải là anh ta thì còn có thể là ai nữa?

Chồng của mình? Không thể nào, anh ấy không thích làm mấy trò này, còn là hoa hồng cầu vồng nữa chứ.

Hoa hồng bình thường đã thấy khó tin rồi.

Không lẽ mình lại có một người theo đuổi? Còn là một người cực kỳ hào phóng? Vừa nghĩ thôi cô đã thấy rùng mình, cô đã kết hôn rồi, cô không cần dây vào vận hoa đào.

Kiều Phong Khang đang đích thân kiểm tra tòa nhà văn phòng mới mua.

Nghiêm Danh Sơm hướng dẫn cho các nhân viên khác còn anh thì ở một bên chăm chú nhìn điện thoại.

Đáng lẽ đóa hoa đã đến rồi chứ, tại sao cô không gọi cho anh?

Dù anh không viết thiệt thì cô cũng phải biết hoa đó chỉ có chồng cô mới tặng chứ.

Điện thoại của anh thật lâu không có đổ chuông, Tiêu Phượng Thanh ngồi ở ghế sau liếc nhìn mình trong gương chiếu hậu.

“Vết sẹo này xấu xí sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play