*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiêu Phong Khang nhẹ nhàng nói ra từ cuối cùng, trước khi nhìn cô lần nữa, anh bước xuống.

Nghiêm Danh Sơn đã đỡ ông lão từ bên kia đi ra từ lâu, lúc này đang đợi trong xe.

Kiêu Phong Khang nhẹ nhàng kéo cửa xe và ngồi vào. Nhìn lại, Tô Hoàng Quyên đã bị cuốn vào đám đông.

“Anh Khang, anh có muốn giúp không?” Nghiêm Danh Sơn hỏi trước khi khởi động xe.

Kiêu Phong Khang sờ lên khuôn mặt có phần đỏ ửng của mình, lạnh nhạt nói: “Vì cô ta đã từ chối dứt khoát, muốn ép mình phải tự đối phó. Hơn nữa, tôi không có nghĩa vụ phải giúp cô ta.

Kiêu Phong Khang chưa bao giờ làm một người tốt, lấy ân báo oán.

Nể tình yêu cầu cuối cùng của Kiều Quốc Thiên, anh mới có thể bỏ qua những ân oán bốn năm trước.

Nhưng rõ ràng, cô ta không muốn nhận sự giúp đỡ của anh.

Nghe sếp mình nói như vậy, Nghiêm Danh Sơn không nói gì nữa, lái xe rời đi.

“Trả lại tiền! Nếu không trả tiền, hôm nay cô đừng hòng trốn đi đâu!” Túi vải thô đã bị rách.

Đồ đạc giấy tờ nằm rải rác khắp nơi.

Tấm vé được mua trước đó cũng bị lôi ra và xé nát.

“Muốn chạy à? Chạy đi! Chạy đi!” Có người không lấy được tiền, trút hết sự phẫn nộ lên đầu cô ta, người đó kéo tóc cô ta, xé nát tất cả.



Quan trọng hơn mạng sống của chính cô ta...

Cô ta không thể để ảnh hưởng đến con mình...

“Biến đi! Nếu không, tôi sẽ giết các người!” Cô ta hung hãn trừng mắt lên, giơ tay tát đối phương một cái thật mạnh.

“Đê tiện, nợ nần không trả, còn dám đánh người ta!” Đối phương không phải dạng vừa, bà ta kéo tay cô ta, đè lên hai bên tay cô ta, mắng: “Đánh! Mau, tát cô ta hai cái trước, để cô ta phải kêu gào lên mới thôi! “Ngay sau đó, giống như có mưa rơi trên người cô ta vậy.

Tô Hoàng Quyên ôm bụng, nhưng...

Vẫn thấy lạnh khắp người.

Lạnh quá.

Dường như có thứ gì đó đang chảy ra khỏi cơ thể cô ta, và cơn đau khiến cô tê tái Cho đến khi những trong tòa án đi ra, những người đó mới tản đi.

“Cô ơi, cô không sao chứ?” Có người đi tới và giúp cô ta.

Tô Hoàng Quyên dường như định thần lại, đẩy bàn tay đang giúp đỡ ra, chống tay xuống đất rồi tự mình đứng dậy.

Nhưng, mệt quá…

Và cả tê tái…

Vừa đứng dậy, cô ta lại ngã xuống đất. Lòng bàn tay cọ xát với nên đất đến chảy máu.

Người qua đường chịu không nổi, liền nói: “Để tôi giúp cô!”

“Không! Tôi không muốn anh giúp!” Cô ta hét lên, điên cuồng nghiến răng, mạnh mẽ đứng lên, đầu bù tóc rối đứng đó, nhìn chằm chằm người muốn vươn tay giúp mình: “Đừng đụng vào tôi. Đừng chạm vào tôi! Chạm vào tôi một lần nữa, tôi sẽ giết anh!”

“Cô ơi, cô chảy máu...

“Tôi không sao hết!” Cô ta hét to hơn, rồi loạng choạng đi xuống lầu: “Tôi không chảy máu! Tôi sẽ không chảy máu! Tôi rất khỏe!” Cô ta vừa lẩm bẩm vừa đi từng bước xuống lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play