*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ khi Kiều Quốc Thiên bị bắt đi, ánh mắt đau khổ và phức tạp của anh ta nhìn cô ta vào giây phút cuối cùng đã in sâu vào tâm trí cô ta.

Ở một nơi khác.

Kiều Phong Khang đỡ ông lão.

Nghiêm Danh Sơn nghiêng người và thì thầm với anh gì đó. Theo hướng ngón tay của đối phương, anh nhìn thấy người vừa đứng dậy bước ra khỏi tòa là Tô Hoàng Quyên Anh để ông cụ lại cho Nghiêm Danh Sơn, thì thầm dặn dò anh ta vài câu rồi đi về phía Tô Hoàng Quyên.

‘Tô Hoàng Quyên xách hành lý bước ra khỏi phòng xử án, khi đến cầu thang, một bóng người cao lớn đã chặn đường cô ta.

Thật ra, từ lâu cô ta đã nhìn thấy anh – người đàn ông từng khiến cô ta mơ ước, nhưng giờ lại ghét đến cay đẳng!

Con tim từng rung động giờ đã tan biến, không còn gì cả…

Chỉ còn oán hận…

Mọi cảm xúc dồn nén trong lòng, cho đến giờ phút này, khi đứng trước mặt anh, mới vỡ òa.

Đưa tay lên, Tô Hoàng Quyên tát mạnh vào mặt anh.

Kiều Phong Khang không hề né tránh, anh sờ lên khóe môi đang chảy máu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta.

“Cô thực sự không thay đổi chút nào”

“Thật sao? Nhưng tôi nghĩ tôi đã hoàn toàn thay đổi!” Tô Hoàng Quyên cười nhạt: “Trước tôi, trước đây tôi không từ thủ đoạn là vì tôi yêu anh.

Nhưng bây giờ, tôi không từ thủ đoạn là vì tôi hận anh! Kiều Phong Khang, nếu không phải vì anh, Vĩnh Cát sẽ không phá sản, cha tôi sẽ không vào tù, mẹ tôi bây giờ vẫn còn sống, tôi cũng sẽ không rơi vào đường cùng như bây giờ-”

“Vĩnh Cát phá sản là chuyện không thể tránh khỏi. Sự cố ở bệnh viện là coi nhẹ tính mạng con người. Vĩnh Cát có thể giấu được ngày một ngày hai, nhưng không giấu được cả đời. Chắc chắn cô hiểu rõ việc này”

“Bây giờ anh là người thắng cuộc, anh có thể hét lên trước mặt tôi Nhưng, Kiều Phong Khang, tôi sẽ không bao giờ quên những hận thù này!” “Nếu cô nhớ thì cũng không sao, tất cả những điều này giờ đây đã là quá khứ đối với tôi. Thế giới này thực tế và tàn nhẫn, và nó chỉ hoan hô những người chiến thắng.” ‘Tô Hoàng Quyên đau đớn vô cùng.

Anh đã đúng.

Nếu bây giờ cô và Kiều Quốc Thiên chiến thắng, Kiều Phong Khang sẽ là con chuột cống.

“Thành thật mà nói, sau rất nhiều chuyện, cá nhân tôi không muốn gặp cô một lần nào nữa. Nhưng lúc tôi đi thăm tù, chú tư đã nhờ tôi chăm sóc cô”” Kiều Phong Khang đút tay vào túi, liếc nhìn cô ta. Rõ ràng là cô ta cũng bị sốc như anh khi lần đầu tiên nghe thấy yêu cầu của Kiều Quốc Thiên.

Những tình cảm vi tế hiện lên trong ánh mắt cô ta.

Nhưng nó chỉ vụt qua nhanh chóng.

Sau đó lại được thay thế bằng sự thờ ơ.

“Nếu cô cần giúp đỡ, cô có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào”. Anh đưa danh thiếp cho cô ta.

Tô Hoàng Quyên cười khẩy, cầm lấy tờ danh thiếp và xé nát.

Cô ta những mảnh giấy vương trên mặt anh một cách ngạo mạn: “Bỏ thói đạo đức giả của anh đi! Kiều Phong Khang, kiếp này, tôi, Tô Hoàng Quyên có bị vùi dập dưới bùn đất, chết trong rãnh nước cũng sẽ không bao giờ cúi đầu trước anh đâu!” Kiêu Phong Khang cười.



Những người này là cơn ác mộng của cô tai. “Cô Quyên, nếu cô cần giúp đỡ, cô vẫn có thời gian rút lại những gì vừa nói. Tôi sẽ cho cô mười giây, không, tôi e rằng cô chỉ có năm giây để quyết định”. Kiêu Phong Khang thư thả nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Năm … bốn … ba Tô Hoàng Quyên nhìn chằm chằm vào những người đó, trong mắt có chút run sợ.

Nhưng cô ta vẫn cứng đầu, không nói một lời.

“Một’’.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play