Tất cả đèn đều được lần lượt bật lên.

Hai người sẽ ôm hôn nhau rồi lại nhìn nhau. Họ nhìn thấy sự ngọt ngào trong mắt nhau.

Cho đến khi lên tầng và bước vào phòng làm việc.

Kiều Phong Khang đặt cô xuống bàn và mở ngăn kéo, Du Ánh Tuyết giận rồi, cô phụng phịu nhìn anh chằm chằm: “Em đang trong thời kỳ an toàn, em không muốn mặc nó!”

Anh ấy cười. Ngốc nghếch. Làm gì có cái đó ở đó?

Kiều Phong Khang lấy thứ gì đó từ trong ngăn kéo ra, ánh mắt Du Ánh Tuyết sáng lên, cơn tức giận vừa rồi đột nhiên biến mất. Hóa ra, không có gì cả.

Nhưng chiếc vòng cổ đó. Lúc ở Hà Cảng, cô đã cùng anh đi chọn nó.

Cô cũng từng hiểu nhầm rằng anh đã tặng chiếc vòng cổ này cho Lăng Ái Xuyên. Bây giờ nghĩ lại, cô cũng cảm thấy lúc đó mình thực sự rất nhỏ nhen.

“Lần trước đến Hà Cảng là ngày sinh nhật em” Kiều Phong Khang vừa nói vừa đeo sợi dây chuyền quanh cổ cô: “Anh vốn dĩ muốn tặng cái này cho em như một món quà sinh nhật, nhưng em lại tặng anh sự kinh ngạc.

Khi nói điều này, đôi mắt anh hơi nheo lại, và anh liếc nhìn cô.

Du Ánh Tuyết lè lưỡi. Ở quán bar đêm đó, cô mơ hồ đồng ý lời tỏ tình của Tần Nguyên, anh còn nhớ rõ!

Thế nên Cô không phải là người duy nhất nhỏ nhen?

“Xin lỗi, em sai rồi, em sẽ không dám tái phạm nữa… Tuy là xin lỗi nhưng giọng điệu vẫn đầy ngọt ngào.

Cô cười híp mắt. Lại nhìn xuống sợi dây chuyền đeo trên cổ, chỉ thấy thích vô cùng.

Quan trọng nhất là…..

“Ngày hôm đó, anh đến Hà Cảng, có phải là vì sinh nhật của em không?”

Anh nói một cách vô tư: “Anh từ Ý bay đến Hà Cảng, vốn muốn tổ chức cho em một sinh nhật vui vẻ.” Bây giờ nghĩ lại, Du Ánh Tuyết chỉ thấy tiếc.

Hai người họ đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian.

“Lúc đó anh nên nói rõ với em, em sẽ không đồng ý với Tần Nguyên cũng sẽ không tiêu tốn nhiều thời gian một cách ngớ ngẩn như vậy”

Kiều Phong Khang mỉm cười bất lực.

Cúi đầu, chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô. TỪ là lỗi của anh. Lỗi lớn nhất của anh là bốn năm trước đã để em đi.”

“Vậy thì… từ giờ chúng ta đừng lãng phí thời gian thêm nữa.”

“Đương nhiên”

Du Ánh Tuyết lại nói: “Kỳ nghỉ lễ xong chúng ta sẽ kết hôn, được không?”

“Em lại cướp lời của anh rồi.” Cô cười. “Vậy em còn có một yêu cầu.” “Em nói đi” “Anh phải hứa với em trước.” “Cứ nói trước đi” Anh không bị lừa.

“Sau này chúng ta sẽ ở bên nhau, không rời xa nữa, được không? Em muốn có một đứa con. Em rất muốn!” Để thể hiện sự kiên định, cô nhấn mạnh thêm.

. Nhất là sau những lời đó của bà cụ Kiều, cô càng nóng lòng muốn có con.

Cô muốn biết rằng những lời nguyền rủa đó là không thể thành hiện thực. Đứa con tiếp theo của cô và Phong Khang sẽ bình an vô sự.

Hiểu Phong Khang chạm vào gương mặt đầy hy vọng của cô, làm sao anh nỡ từ chối cô?

“Được rồi, anh hứa với em. Nhưng… sau khi kết hôn, chúng ta hãy tình chuyện em bé. Nhé?” Du Ánh Tuyết cười. “Được rồi, em sẽ nghe lời anh”

Dù sao nghỉ lễ xong cô cũng có thể kết hôn, mấy ngày nữa cũng không vội. Hơn nữa, cũng không phải một lần không mặc là nhất định sẽ có thai.

Vẫn còn thời gian mà! Đêm đó. Chỉ có hai người trong trong căn biệt thự.

Thế giới hai người hiếm có, Du Ánh Tuyết cảm thấy hài lòng. Tuy nhiên, khi đi ngủ vào ban đêm, cô vẫn gặp ác mộng.

Sáng hôm sau, cô giật mình tỉnh giấc.

Kiều Phong Khang cũng thức dậy. Anh mở mắt, thấy trên mặt cô đầy mồ hôi lạnh, anh lo lắng cho cô, lau mồ hôi trên trán cho cô, cau mày hỏi: “Sao vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play