Hôm nay, sau khi nghe câu “đoạn tử tuyệt tôn” của bà ta, cô không còn cách nào đối mặt với bà ta được nữa.

Kiều Phong Khang có thể cảm nhận được nỗi đau trong tim Du Ánh Tuyết. Hôm nay trở lại nhà cũ, lời nói của bà cụ vẫn ít nhiều ảnh hưởng đến cô.

Anh đưa một cánh tay ôm chặt cô vào lòng.

“Ngốc nghếch, anh sẽ không ép buộc em. Tình cảm của chúng ta là chuyện của chúng ta, không liên quan gì đến người khác. Em có thể chấp nhận anh đã là may mắn của anh rồi, cho nên..” Anh cười: “Anh sao có thể ép buộc em chấp nhận người khác nữa?”

“Từ nay về sau, nếu như em không muốn đến nhà cha mẹ anh, anh sẽ không dẫn em đi nữa. Nếu một ngày nào đó, em muốn đến chơi, anh sẽ dẫn em đi. Thế nào?”

Cô gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười nhẹ.

Kiều Phong Khang thở phào nhẹ nhõm.

Cô chấp nhận ở bên anh, là đã phải buông bỏ những hận thù, mất mát của cha mẹ, anh làm sao có thể “ép” cô chấp nhận những điều không thể chấp nhận được?

Anh mở cốp xe.

Bên trong xe, hai bó hoa cúc đang nằm đó. Du Ánh Tuyết cảm động.

Rõ ràng là… Việc đến đây, anh đã lên kế hoạch từ trước đó, hơn nữa anh vẫn luôn chu đáo hơn cô nghĩ.

Hai người quỳ lạy ở nghĩa trang.

Trời đổ tuyết nhiều và vẫn còn bùn, anh cũng không chê bẩn cứ vậy quỳ xuống trước ngôi mộ một cách thành kính.

Du Ánh Tuyết cúi đầu nhìn bóng lưng anh, đôi mắt cô hơi ươn ướt.

Xin lỗi cha mẹ.

Bất kể cha mẹ có chấp nhận người đàn ông này hay không, bất kể cô và nhà họ Kiều phải giải quyết bao nhiêu ân oán,… cô thực sự muốn kết hôn với anh ấy…

Trở lại biệt thự.

Trên đường đi, hai người đã nắm tay nhau.

Chặt chẽ, không bao giờ tách rời.

Khi về đến nơi, căn biệt thự rất yên tĩnh. Kiều Phong Khang mở cửa đi vào.

Trước khi bật đèn, Du Ánh Tuyết kiễng chân lên và hôn anh.

Anh khịt mũi, đưa hai tay ra và ôm chặt lấy cô, sau đó hôn cô thật sâu.

Trong nhà không có ánh sáng. Chỉ có tuyết trắng ngoài cửa sổ tỏa ra ánh sáng chói mắt, chiếu vào con ngươi sâu thẳm sáng ngời của hai người.

Có những cảm xúc sâu lắng được viết ở đó…

Hai người, hôn hết mình. Bàn tay của người đàn ông luồn vào lớp áo của cô gái. Du Ánh Tuyết thở hổn hển và vòng tay qua cổ anh.

“Phong Khang…”

Cô đột nhiên gọi tên anh, nụ hôn cũng được nới lỏng.

Trong đôi mắt lấp lánh ánh nước, vô cùng quyến rũ.

Kiều Phong Khang thở dốc, nhìn cô chằm chằm: “Vừa rồi em gọi anh là gì? Gọi lại cho anh…”

Cô lại nhẹ nhàng gọi: “Phong Khang”

Cô nhìn anh chăm chăm, chờ đợi bất kỳ phản ứng nào khác từ anh, rồi lại nói thêm một câu: “Chúng ta kết hôn đi, được không?”

Anh bị sốc cả về thể xác lẫn tinh thần.

Khoảnh khắc tiếp theo, anh cười.

Bởi vì quá xúc động, hốc mắt hơi đỏ. May mắn thay, đèn trong nhà không rõ ràng, và Du Ánh Tuyết sẽ không bao giờ nhìn thấy vẻ mặt anh lúc này.

“Cô ngốc này, ai cho em cướp lời của anh. Hả?”

Cô cũng cười. Du Ánh Tuyết nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy em liền rút lại lời vừa nói. Bây giờ, anh nói đi!”

Kiều Phong Khang không nói gì, anh ôm cô bước lên phòng làm việc trên tầng. Hai chân của Du Ánh Tuyết cặp lấy eo anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play