Suy nghĩ của cô mới đến đây, đột nhiên cơn tức giận của Kiều Phong Khang hiện ra trong đầu cô, cô lắc đầu nói: “Không được, chú ba sẽ phát điện mất.” Tự lẩm bẩm một mình, cô đã phủ nhận ý kiến đó. Dù thế nào thì đứa trẻ này cũng là của cô và chú ba, nếu thật sự bỏ đứa trẻ đi, cô không đành lòng… Cô vô thức lấy tay nhẹ nhàng che đi cái bụng phẳng lì của mình.
Lúc đó trong lòng cô dâng lên một cảm giác lạ lùng khó tả, cô chỉ cảm thấy lạ thường khi nghĩ rằng nơi nhỏ bé này đang mang trong mình một mầm sống nhỏ bé.
Bỗng nhiên, dường như ngay cả trái tim cũng mềm nhũn… Làm sao cô lại không muốn một sinh mệnh kỳ diệu như vậy chứ?
Sau khi đưa ra quyết định này, sương mù cùng nỗi buồn trong lòng cô dường như bị gió thổi bay ngay lập tức. Hốc mắt không hiểu vì sao có chút nóng, trong lòng cũng nóng. Vì đứa nhỏ đã đến bên cô, vậy thì cô phải chịu trách nhiệm này!
Du Ánh Tuyết vội vàng dọn dẹp phòng vệ sinh, trong đầu ngập tràn hình bóng của Kiều Phong Khang. Cô muốn nhanh chóng nói cho anh biết tất cả những điều này, cô nghĩ tâm trạng anh cũng sẽ bất ngờ và phấn khích như cô, hoặc hạnh phúc hơn!
Dù sao anh cũng đã ba mươi tuổi, đã sớm đến tuổi làm cha rồi.
Nghĩ đến anh rồi nghĩ đến đứa trẻ, trong đầu cô gần như có thể phác họa ra sự dễ thương của đứa trẻ khi gọi cha mẹ rồi, thứ cảm xúc vui sướng này đang cuồn cuộn trong lòng cô.
Cô lon ton chạy ra, thấy Dương Hòa Lâm đang ngồi trên ghế sô pha, gõ máy tính.
“Chị Hòa Lâm”
Du Ánh Tuyết chào hỏi. Dương Hòa Lâm ngẩng đầu nhìn lên, thấy khuôn mặt cô lúc này không còn bất an nữa mà thay vào đó là niềm vui sướng không thể ngăn cản.
“Xong rồi?” Dương Hòa Lâm đặt công việc trong tay xuống.
“Vâng, em xin lỗi vì đã làm phiền chị” Du Ánh Tuyết xấu hổ nói lời xin lỗi.
Dương Hòa Lâm mỉm cười: “Việc nhỏ mà”
“À… Chị Hòa Lâm, em có thể nhờ chị làm giúp em một việc được không?”
“Tất nhiên là được rồi, em cứ nói đi.”
“Em muốn gọi điện thoại nhưng điện thoại di động của em đã bị mẹ em tịch thu từ lâu rồi nên..” Cô xấu hổ cười cười, không nói thêm câu nào.
Dương Hòa Lâm đứng dậy: “Em lớn rồi mà dì vẫn quản em chặt như vậy nữa. Chờ một chút, điện thoại ở trong phòng, chị lấy cho em”
“Vâng ạ”
“Em ngồi đi, tách cà phê đó em cứ tự nhiên”
“Cảm ơn ạ” Du Ánh Tuyết ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Dương Hòa Lâm nhìn cô ấy vào phòng ngủ.
Du Ánh Tuyết vẫn luôn tưởng tượng Kiều Phong Khang sẽ phản ứng như thế nào khi biết tin này, cô vô thức cầm cà phê lên.
Đôi môi đỏ chạm vào thành cốc, khi hương vị kia ngập tràn vào khoang miệng, động tác của cô dừng lại.
Đây là cà phê! Bây giờ cô lại đang mang thai!
Cô không do dự, lập tức đặt cà phê lại chỗ cũ.
Xem ra lát nữa phải lên mạng tra xem, e rằng có rất nhiều thứ phụ nữ có thai không được ăn!
Cô đang miên man suy nghĩ, ánh mắt vô tình chú ý đến tờ báo đặt trên bàn trà.
Bức ảnh của cao ốc Kiều Thanh tình cờ đập vào mắt. Không, nói chính xác hơn là chỉ có một góc của cao ốc Kiều Thanh.
Tờ báo này có vẻ hơi sờn cũ, được đặt bên dưới một xấp tờ báo khác, chỉ lộ ra một góc của tấm ảnh. Thế nhưng, Du Ánh Tuyết chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra tòa cao ốc này.
Cô lập tức cảm thấy hứng thú. Du Ánh Tuyết rút tờ báo ra, chỉ vào tấm ảnh, cúi người cười nói với cái bụng nhỏ: “Xem này, bây giờ cha con. đang làm việc ở chỗ này đó, lát nữa mẹ dẫn con đi tìm anh ấy, có được không?”
Trong giọng nói mang theo vẻ tự hào và ngọt ngào. .
||||| Truyện đề cử:
Chiến Thần Ở Rể |||||
Thế nhưng…
Chỉ một tích tắc, tất cả âm thanh ngưng đọng.
Vẻ ngọt ngào trong ánh mắt vừa rồi đã không còn thấy nữa, biến thành kinh hoàng, không dám tin. Bàn tay nắm chặt tờ báo, thậm chí còn hơi run lên, ngay cả đôi môi cũng run rẩy.
Bởi vì…