“Có thật hay không, kiểm tra một chút là rõ ràng thôi” Bác sĩ vừa nói vừa lấy một hộp que thử thai ra khỏi quầy: “Cháu tự đi kiểm tra đi, có hai vạch thì là có thai! Cháu cũng đừng quá lo lắng, hiện nay phụ nữ mang thai càng ngày càng trẻ, có rất nhiều người sinh em bé ở tuổi mười sáu đó.”

“Không có khả năng, cháu không cần kiểm tra!” Du Ánh Tuyết đẩy hộp que thử thai trở về, cô có chút tức giận với kết luận của bác sĩ nên đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Tối qua, khi trò chuyện với chú ba, cô thực sự nghĩ rằng em bé rất dễ thương. Thậm chí, họ không khỏi thắc mắc con mình trông giống ai.

Nhưng… cô không muốn sinh con ở tuổi mười tám! . truyện ngôn tình

Khi ý tưởng có thể trở thành hiện thực, trong tiềm thức của cô rất mâu thuẫn. Nếu đó là sự thật thì cô càng không thể giải thích được với mẹ cô. Cô xác định chắc chắn bác sĩ đã nhầm lẫn, bước nhanh ra khỏi phòng khám. Chỉ là mới bước được vài bước, một hình ảnh đập thẳng vào tâm trí cô…

Thường ngày, chú ba có chú ý đến việc tránh thai nhưng đêm đó… trong phòng tắm của hội quán, cái đêm mà cô bị anh cưỡng bức…

Anh thô lỗ và hung dữ như vậy, làm sao có thể nhớ đến biện pháp tránh thai chứ?

Nhưng cũng không nên trùng hợp như vậy phải không?

Du Ánh Tuyết dừng lại, cắn môi, cúi đầu, xoay người trở lại phòng khám nhỏ.

“Ừm, bác sĩ, cháu.” Một lần nữa quay lại thật sự khó mở miệng, mặt cô đỏ bừng.

May mắn thay, nữ bác sĩ là một người rộng lượng.

“Cháu cảm thấy lời tôi nói đúng sao? Ừm, tám mươi tám nghìn, cháu có thể trở về tự kiểm tra lại. Nếu muốn bỏ thì cháu bỏ càng sớm càng tốt, nếu không bỏ trước ba tháng trước, về sau muốn phá cũng rất phiền phức.”

Bỏ nó đi?

Tay Du Ánh Tuyết vô thức ấn nhẹ lên vùng bụng dưới phẳng lỳ của mình. Nếu có em bé, cô có bỏ đi không?

Nhưng đây là con của chú ba!

Du Ánh Tuyết thanh toán tiền, cẩn thận mang theo chiếc hộp nhỏ ra ngoài. Khi cô bước ra khỏi phòng khám, đầu óc cô vẫn đang rối bời, như một mớ hỗn độn.

Phải làm gì nếu cô đang thực sự mang thai đây? Nghỉ phép dài ngày ở nhà để dưỡng thai?

Đang suy nghĩ lung tung thì có đứa trẻ đi xe đạp xiên xẹo trên đường, cô vô thức bảo vệ bụng dưới, tránh ra xa vì sợ bị va quệt. Cô ngạc nhiên trước loại phản xạ có điều kiện này, cảm thấy có hơi buồn cười.

Cô vỗ nhẹ đầu: “Còn chưa biết mang thai hay không, sao lại cẩn thận thế này rồi!”

Cô lẩm bẩm có chút mà đã tới cửa nhà. Nhìn cánh cửa đóng chặt, đột nhiên cô không dám đi vào. Nếu que thử thai này bị mẹ cô phát hiện thì sẽ thật khủng khiếp. Căn nhà rộng có chừng vầy, muốn giấu cũng không giấu được. Cô đang u sầu, đúng lúc này, cánh cửa bên cạnh từ bên trong mở ra.

Dương Hòa Lâm ôm chăn bông bước ra phơi khô.

“Tại sao em lại đứng ngây người ở đây?” Dương Hòa Lâm cười hỏi khi nhìn thấy Du Ánh Tuyết.

Du Ánh Tuyết định thần lại, vặn chặt chiếc hộp trong túi: “Ừm, chị Hòa Lâm, em có thể… mượn nhà vệ sinh của chị được không?” Đôi mắt cô lóe lên sự hốt hoảng khi nói chuyện.

Dương Hòa Lâm nhìn cô, ánh mắt cô ấy di chuyển từ gương mặt sang bàn tay Du Ánh Tuyết. Xét cho cùng, sau bao nhiêu năm làm báo, Dương Hòa Lâm rất giỏi quan sát. Vẻ mặt không được tự nhiên cùng bất an của Du Ánh Tuyết, cô ấy liếc mắt đã có thể nhìn thấu. Dương Hòa Lâm cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Em vào đi, sau khi phơi xong chăn bông thì chị sẽ vào, em cứ tự nhiên nhé”

“Cảm ơn chị Hòa Lâm”

Du Ánh Tuyết nói xong bèn vội vàng đi vào nhà Dương Hòa Lâm. Nhà của Dương Hòa Lâm khác với căn nhà chỉ có bốn bức tường của cô, tuy rằng đây cũng là một ngôi nhà cũ nhưng rõ ràng là đã được cải tạo lại, đơn giản và phóng khoáng, sạch sẽ thoải mái.

Trên chiếc bàn ngắn là tất cả các loại báo, cũng như một số máy tính và máy ảnh. Du Ánh Tuyết bước đến cửa phòng vệ sinh rồi đẩy cửa vào. Sau khi đóng cửa, cô lấy hộp giấy ra, đặt lên chiếc bàn tráng men.

Cô chỉ cảm thấy tim đập càng ngày càng nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cuối cùng, cô lấy hết can đảm để xé hộp.

Sau mười lăm phút. Du Ánh Tuyết ngây người nhìn hai vạch đỏ. Mặc dù trong lòng đã sớm chuẩn bị đầy đủ nhưng khi sự thật ở trước mắt, cô vẫn có chút mơ hồ. Điều đầu tiên cô trải qua chính là sự bất an cùng bỡ ngỡ về tuổi trẻ…

Mười tám tuổi…

Bản thân cô chỉ là một cô gái núp dưới vòng tay của người khác, vậy cô có đủ sức gánh vác trách nhiệm của một người mẹ không?

Hơn nữa, không chỉ mẹ cô không đồng ý cho hai người ở bên nhau, ngay cả ông bà nội cũng chưa từng gật đầu. Nghĩ đến đây Du Ánh Tuyết cảm thấy có rất nhiều áp lực, nhất thời không biết phải làm sao với đứa trẻ này.

Nhưng… nếu bỏ nó đi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play