Ánh sáng buổi sớm chiếu vào phòng ngủ, Tư Dao lười biếng nằm dựa vào lòng Diêm Tử Ký, không muốn thức dậy. Diêm Tử Ký cũng hiếm khi lười biếng như vậy, anh cũng ngủ cùng Tư Dao cho đến khi tự tỉnh dậy.
Ôm cô vợ ngoan nằm ngủ nướng thế này, Diêm Tử Ký cảm thấy rất mãn nguyện. Nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, Diêm Tử Ký xoa đầu Tư Dao rồi nói: “Nên dậy rồi.”
“Em không muốn dậy.” Tư Dao ôm chặt lấy eo của Diêm Tử Ký rồi bắt đầu làm nũng trong lòng anh: “Xin anh đấy, nằm cùng với em đi.”
Tư Dao làm nũng khiến Diêm Tử Ký phải mềm lòng, anh cưng chiều ôm chặt lấy cô rồi than thở: “Nếu đại đội trưởng Lôi biết trong kỳ nghỉ anh buông thả bản thân thế này, nhất định sẽ đá chết anh mất.”
“Ông ấy dám.” Tư Dao phồng mồm trợn má: “Ông ấy dám đá anh em sẽ đánh nhau với ông ấy.”
Thấy Tư Dao mạnh miệng như vậy, Diêm Tử Ký lật người đè cô xuống dưới, trong mắt là nụ cười trêu chọc: “Vậy anh phải cảm ơn Dao gia đã chăm sóc phải không?”
“Dao gia là Thịt Nạc gọi.” Tư Dao xấu hổ che mắt lại rồi nhìn trộm anh qua kẽ tay: “Kiều Quân nói anh là Diêm Vương vậy em sẽ là Diêm Bà của anh.”
Hai chữ Diêm Bà là Diêm Tử Ký bật cười, anh hôn lên môi của Tư Dao: “Diêm Vương và Diêm Bà, rất hợp nhau.”
Diêm Tử Ký nhìn Tư Dao chăm chú, trong lòng bắt đầu xao động, đang định hôn cô thêm thì tự nhiên điện thoại lại đổ chuông. Tư Dao cầm điện thoại lên nghe, một lát sau biểu cảm trên khuôn mặt cô dần trở nên kỳ lạ.
Cảm nhận được thái độ của Tư Dao thay đổi, Diêm Tử Ký buông cô ra rồi hỏi: “Là điện thoại của ai vậy?”
“Của Phong Thần.” Tư Dao cúp điện thoại, cô lập tức đăng nhập vào mạng tìm kiếm rồi đưa bảng top tìm kiếm cho Diêm Tử Ký xem: “Bọn họ đều nói em bị bệnh thần kinh.”
Khuôn mặt Diêm Tử Ký biến sắc, anh lập tức cầm lấy xem thử, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, có cảm giác sợ hãi khi cơn giông bão chuẩn bị ập tới.
Thông tin Tư Dao từng ở viện tâm thần bị lộ ra, hơn nữa còn có những tấm ảnh đi kèm làm chứng cứ. Tư Dao mặc áo bệnh nhân nằm bò dưới gốc cây, ánh mắt trống rỗng vô hồn như một con búp bê được chế tác tinh xảo.
Lại còn có cả đoạn video chứng cứ, là Khương Diểu trong viện tâm thần, anh ta mút kẹo mút, vẻ mặt vô cùng thất vọng: “Dao Dao bị đưa đi rồi, mọi người đều rất nhớ cô ấy, chị Tần nói là cô ấy sống rất tốt.”
Thông tin này giống như sấm nổ, nổ tung cả giới giải trí, antifan đều tập trung bên dưới Tinh Thế, hô hào đòi bệnh nhân tâm thần ra khỏi giới giải trí.
Tư Dao lắc ống tay áo của Diêm Tử Ký, sợ anh sẽ đột nhiên nổi giận: “Tử Ký, em không bị bệnh.”
Tắt trang web đó đi, ổn định lại tâm trạng, Diêm Tử Ký mới ôm lấy Tư Dao an ủi: “Anh biết, A Dao của anh là thông minh nhất.”
Điện thoại lại đổ chuông lần nữa, Diêm Tử Ký bắt máy lập tức nghe thấy giọng nói lo lắng của Diêm Kiều Quân: “Anh, bên ngoài tòa nhà đều là phóng viên, anh và Tư Dao đừng lộ mặt nhé.”
Diêm Tử Ký nghe vậy thì cau mày, anh đứng dậy bước tới cửa sổ quan sát thử, phát hiện ô tô đỗ đầy hai bên đường, chỗ nào cũng có phóng viên đang rình rập: “Anh, anh và Tư Dao chuẩn bị đi, em cho vệ sĩ tới đón hai người.”
“Không cần đâu.” Diêm Tử Ký kéo rèm cửa sổ lại, anh từ chối ý tốt của của Diêm Kiều Quân: “Bọn anh thoát thân được.”
Ngắt điện thoại xong, Diêm Tử Ký rơi vào trầm tư, anh có thể tự thuyết phục mình chuyện Tư Dao bị lộ ra bị bệnh tâm thần còn có thể là là việc ngoài ý muốn, nhưng việc phóng viên tìm tới tận nhà thì chứng tỏ chuyện này đã rất phức tạp rồi.
“Tử Ký?” Tư Dao ngồi dậy, gọi Diêm Tử Ký đang mải suy nghĩ.
Diêm Tử Ký không để lộ ra cảm xúc trong ánh mắt mình, quay người lại đưa áo cho Tư Dao: “Em đói không, anh đi làm đồ ăn cho em ăn.”
“Em muốn ăn cháo khoai lang tím.” Tư Dao nhìn Diêm Tử Ký đầy mong đợi, nhận được sự đồng ý của đầu bếp, cô nhảy nhót vui vẻ, hôn lên má anh.
“Vậy em mau mặc quần áo dậy đánh răng rửa mặt đi.” Diêm Tử Ký nhanh chóng mặc một chiếc áo tay ngắn vào rồi quay người ra khỏi phòng ngủ chuẩn bị đi xuống dưới.
Tư Dao nhìn theo bóng lưng của Diêm Tử Ký, suy nghĩ một lát rồi lấy điện máy tính ra, mặc chiến bào của Hắc Thần lên, phân tích số liệu trên mạng tìm được bài viết gốc.
Bài viết gây sự chú ý là của một phóng viên trang web nào đó, Tư Dao không hề nương tay với bọn họ, cô gài thẳng một quả bom virus, làm số liệu của toàn bộ trang web mất sạch, không còn lại chút nào.
Tư Dao không quan tâm tới những bình luận chửi bới kia, nhưng khiến lão Diêm nhà cô tức giận thì chạm vào chiếc vảy ngược kỳ lân của cô rồi. Tư Dao hack vào số liệu của phóng viên đã phát tán thông tin này, từ thông tin của anh ta, cô tìm được nguồn của bài viết.
Cuối cùng dò tới thông tin của Park Hyeling, trong mắt Tư Dao phủ đầy màu xanh lục sẫm, thổ dân trái đất không biết sống chết, lần này cô thật sự muốn báo thù!
“Sao em lại chơi máy tính rồi?” Diêm Tử Ký vào phòng giáo huấn cô: “Mau dậy ăn cơm nào.”
“À!” Tư Dao lật người, tắt máy tính rồi nhảy xuống giường, xỏ dép trong nhà rồi ra ngoài. Diêm Tử Ký thấy vậy lập tức ngăn cô lại, lấy một chiếc áo khoác bông trùm qua đầu cô: “Em mặc nhiều áo một chút.”
Tư Dao lười biếng chui vào trong nhà vệ sinh, Diêm Tử Ký bê ly sữa bò tối qua Tư Dao uống xuống lầu, lúc đi qua nhà vệ sinh, anh nói: “Ăn sáng xong phải rời khỏi đây, cần dùng đến chiếc xe bay của em rồi.”
“Được ạ!” Mặc dù cô cảm thấy nếu cứ thế xông ra ngoài thì tiện hơn.
Lần này Tư Dao đến cả mắt cũng bị bôi đen luôn rồi, cơ hội để tẩy trắng vô cùng mong manh. Thịt Nạc đều rơi vào im lặng, có những người vẫn kiên trì bảo vệ cô nhưng đã nhanh chóng bị antifan vùi dập.
Chuyện trang web làm lộ ra thông tin của Tư Dao bị đánh sập lại gây ra sóng gió trên mạng, Hắc Thần thần bí muốn đứng về phe của Tư Dao sao? Chuyện này lại thắp lên hy vọng trong lòng Thịt Nạc, tất cả sẵn sàng để chiến đấu thêm một lần nữa.
Cùng lúc đó, thông tin “Dao gia được Hắc Thần bảo vệ” gian nan leo được vào giữa “chiến trường” dưới sức tấn công cường hãn của antifan.
Diêm Tử Ký và Tư Dao vừa ăn sáng xong, ngồi chiếc xe bay tới biệt thự. Nhận được thông tin, Phong Thần và Nhạc Cảnh Dư đã đợi ở đây từ sớm, nhìn thấy Tư Dao không sao, Phong Thần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tư Dao, thông tin bệnh viện tâm thần là thật hay là giả vậy?” Phong Thần nghiêm túc hỏi.
“Là thật.” Tư Dao không hề giấu giếm, thẳng thắn nói ra sự thật. Diêm Kiều Quân trợn tròn mắt nhìn về phía Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký gật đầu nói: “Đúng là A Dao được đưa từ bệnh viện tâm thần ra.”
“Anh, anh làm vậy là dụ dỗ bắt cóc đấy.” Diêm Kiều Quân suýt nữa đã quỳ cả xuống.
Diêm Tử Ký đen mặt đạp cho Diêm Kiều Quân một cái: “Bọn anh xác định yêu nhau rồi mới kết hôn.” Mặc dù quá trình yêu nhau hơi khác người, thời gian cũng hơi ngắn.
Nhạc Cảnh Dư lo lắng nhìn Phong Thần thúc giục: “Anh nghĩ ra cách để giải quyết chuyện này chưa?”
Phong Thần im lặng hồi lâu rồi mới nhìn Tư Dao, tiếp tục hỏi: “Nguyên nhân cô vào bệnh viện tâm thần là gì?”
Hai mắt Tư Dao nhìn lên trần nhà, hồi tưởng lại. Cô sắp xếp từ ngữ rồi chậm rãi nói: “Máy bay của bố mẹ tôi gặp sự cố, bọn họ qua đời, sau đó tôi được đưa vào bệnh viện tâm thần.”
“Tình huống hiện giờ nếu cố gắng tẩy trắng thì rất khó khăn, bây giờ chỉ có cách tránh mũi dùi của dư luận thôi.” Khuôn mặt Phong Thần đơ cứng, vì muốn cười mà khóe miệng run rẩy: “Kỹ năng mà giới giải trí không thiếu nhất chính là kỹ năng diễn xuất.”
Nhạc Cảnh Dư lờ mờ hiểu được ý của Phong Thần, ngờ ngợ xác nhận lại: “Anh đang nghĩ đến chuyện đó à?”
“Mở một cuộc họp báo, diễn một vở kịch khổ nhục kế.” Phong Thần đập bàn quyết định: “Làm livestream buổi họp báo, chỉ cần đối phó được với antifan là được rồi.”
“Cậu có chắc là giải quyết được antifan không?” Tào Nguyên Huy do dự.
“Anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi à?” Phong Thần siết chặt nắm tay định đánh Tào Nguyên Huy: “Nếu lúc đầu anh nói rõ mọi chuyện cho tôi biết thì bây giờ có bị động như vậy không?”
Tào Nguyên Huy lạnh mặt liếc nhìn Phong Thần, dễ dàng đẩy Phong Thần lại: “Cậu đánh không lại tôi đâu.”
Phong Thần: “... Tào Nguyên Huy, tôi hỏi thăm ông bà ông tổ tông nhà anh.”
“Tôi thay mặt ông bà tổ tông của tôi cảm ơn cậu.” Tào Nguyên Huy trả lời nhẹ bẫng như không.
Phong Thần: “...”
Sóng gió trong giới giải trí vô cùng lớn nhưng Tư Dao lại giống như người không gặp phải chuyện gì. Cô nằm trong biệt thự chơi máy tính, lại còn chụp ảnh đăng Weibo dáng vẻ vô cùng thảnh thơi, đám antifan tức đến mức muốn xông lên tẩn cô.
Nhìn thấy bài đăng “Dao gia được Hắc Thần bảo vệ” Tư Dao cảm thấy rất kỳ lạ, từ việc điều tra thông tin về người đăng bài, cô biết cô gái đã đăng bài này tên Trương Tiêu Tiêu.
Nghe cái tên Trương Tiêu Tiêu cảm thấy rất quen tai, Tư Dao nhanh chóng nhớ ra, Trương Tiêu Tiêu chính là cô gái năm trước mà cô đã cứu. Vì chuyện này mà cô còn bị bắt vào đồn cảnh sát.
Tư Dao đọc những phản hồi bên dưới bài đăng, thấy phần lớn đều công kích cô và Trương Tiêu Tiêu. Cô cau mày không vui, cô hack thẳng vào Tieba, thay đổi số liệu, xóa bớt đám antifan đi.
Sau khi xử lý xong đám anti fan mồm thối kia, Tư Dao để lại bình luận cho Trương Tiêu Tiêu: “Em rất tốt, tôi sẽ bảo vệ em.”
Hắc Thần xuất hiện trên Tieba khiến cả đám đông lập tức tập trung lại xem, bao gồm cả những Hacker và cảnh sát. Trương Tiêu Tiêu im lặng một lát rồi trả lời bình luận: “Là Hắc Thần sao?”
Tư Dao cảm thấy khá thú vị, trả lời lại cô ấy bằng chiếc mặt cười. Trương Tiêu Tiêu ngồi trước màn hình máy tính, mắt nhìn chằm chằm vào hình mặt cười đó, kích động đến mức không khống chế được bàn phím.
“Hắc Thần, xin anh giúp đỡ Dao gia.” Trương Tiêu Tiêu run rẩy đánh xong rồi im lặng chờ đợi. Một lúc sau Hắc Thần vẫn không trả lời, Trương Tiêu Tiêu dần dần thất vọng, nước mắt tụ đầy trong hốc mắt.
“Ừm.” Trương Tiêu Tiêu tải lại trang, thông tin mới làm cô gái ngẩn người, lại có một tin nhắn mớ: “Con chó nhà tôi lén chạy vào phòng ngủ, vừa mới xử lý nó xong.”
Tư Dao vừa đẩy con chó cả người ướt nhẹp ra khỏi phòng ngủ, gọi Diêm Tử Ký ở dưới lầu để kêu ca: “Tử Ký, Đản Đản lại nhảy vào hồ bơi để ăn vụng cá nữa rồi.”
Diêm Tử Ký đang ngồi ở phòng khách nghe điện thoại, nghe vậy anh lập tức trả lời: “Nó không ăn đâu, Đường Minh đang trông rồi.”
Hắc Thần nuôi chó? Quần chúng ăn dưa vây xem đều rất bất ngờ, Trương Tiêu Tiêu lại cảm thấy rất đáng yêu: “Hắc Thần thích Dao gia sao?” Cảm thấy tính tình của Hắc Thần dễ chịu nên cũng bạo dạn hơn.
Tư Dao bĩu môi về lại trong phòng ngủ, tiếp tục ôm lấy chiếc máy tính, trả lời bình luận của Trương Tiêu Tiêu: “Đương nhiên là thích rồi, tôi thích nhất cô ấy.” Ai lại ngu tới mức không yêu chính bản thân mình chứ?
Trương Tiêu Tiêu che mặt gào lên, kích động tới mức ngã khỏi ghế, lồm cồm bò dậy rồi nhảy cẫng lên. Diêm Tử Ký lên lầu bước vào phòng, Tư Dao để lại bình luận: “Nếu bị ai bắt nạt thì cứ gọi tôi, tôi sẽ xuất hiện giúp em.”
Câu nói mang đậm chất tổng tài bá đạo mà cô để lại làm cư dân mạng khắp nơi sôi sùng sục, Tư Dao thoát khỏi Tieba, tắt máy tính rồi nhận lấy trái cây mà Diêm Tử Ký đưa: “Ai gọi điện cho anh vậy?”
“Bố chúng ta.” Diêm Tử Ký ngồi xuống bên cạnh Tư Dao: “Ông ấy rất lo lắng cho em.”
“Ông ấy ghét bỏ em sao?” Sau khi tra xong, Tư Dao biết bệnh thần kinh có ý nghĩa không tốt.
“Em đừng nghĩ linh tinh.” Diêm Tử Ký gõ lên đầu cô rồi mắng: “Bố sợ em buồn, bảo anh phải chăm sóc tốt cho em, nếu em không muốn ở lại trong giới giải trí nữa thì về nhà.”
“Em không buồn đâu.” Tư Dao nhảy lên người Diêm Tử Ký, nũng nịu lắc lư qua lại.
Bế cô vợ yêu mềm như bông, Diêm Tử Ký nở nụ cười yêu thương: “Buổi livestream họp báo ngày mai em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”
“Em không sợ.” Tư Dao lắc đầu quyết đoán: “Chiến đấu với đám thổ dân trái đất cặn bã.”
“Đắc ý.” Bị Tư Dao chọc, Diêm Tử Ký bật cười.
Tư Dao ôm lấy cổ Diêm Tử Ký từ phía sau, hôn trộm lên môi anh rồi nói: “Tử Ký, chúng ta tạo ra em bé đi.”
Ánh mắt của Diêm Tử Ký tối đen khó lường, giữ cánh tay của Tư Dao rồi lật người, ép cô xuống giường: “Anh cầu còn không được.”
“Thình thình thình!” Cửa phòng ngủ phát ra tiếng kêu.
Tư Dao nhìn Diêm Tử Ký bằng khuôn mặt vô tội: “Là Đản Đản.”
Mặt Diêm Tử Ký đen kịt, dáng vẻ hung thần tàn sát, nghiến răng gầm giọng nói: “Chúng ta hầm con chó ngáo đó đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT