Tư Dao mơ mơ màng màng, năng lượng trong cơ thể như bị rút cạn, lang thang trong không gian hỗn loạn của Tinh Hà. Cơ thể cô nhẹ bỗng nhưng đầu lại rất nặng, khó chịu rên lên một tiếng, cảm giác như cả người bị xé đôi.
Diêm Tử Ký bê nước nóng vào trong phòng, nghe thấy tiếng rên của Tư Dao, anh vội vàng đặt chậu nước xuống, chạy đến bên cạnh giường bệnh nắm tay Tư Dao, thử gọi cô dậy: “A Dao?”
Lông mày Tư Dao chau lại, đôi môi cô mấp máy như đang định nói gì đó. Diêm Tử Ký cúi người xuống để lắng nghe, nghe thấy cô đang gọi tên anh: “Tử Ký.”
Diêm Tử Ký cảm thấy rất đau lòng, anh vẫn luôn thấy áy náy với Tư Dao. Lúc kết hôn, hai người chỉ đăng ký kết hôn, đám cưới thì bỏ dở ngang chừng, kỳ nghỉ kết hôn anh nói sẽ đưa cô đi chơi nhưng lại vì có nhiệm vụ khẩn cấp trong quân đội mà phải quay về.
Sờ hai bên má gầy gò của Tư Dao, trong lòng Diêm Tử Ký cảm thấy rất khó chịu, anh cũng muốn ở bên cạnh chăm sóc cho cô nhưng anh là một quân nhân. Nếu việc gia đình và việc của đất nước xảy ra cùng lúc, anh phải lựa chọn công việc của đất nước.
Bộ quân phục đại diện cho trách nhiệm, bọn họ bảo vệ tất cả mọi miền trên tổ quốc để những gia đình được đoàn tụ. Có nhiều khi khi anh cũng mong muốn Tư Dao làm ầm ĩ lên với anh nhưng cô lúc nào cũng chiều theo ý anh, điều này càng khiến anh cảm thấy đau lòng hơn.
Diêm Tử Ký suy nghĩ đến mức ngẩn người, Tư Dao từ từ mở mắt ra, cô phải thích ứng với ánh sáng một lúc rồi mới nhìn thấy rõ. Nhìn thấy Diêm Tử Ký đang đứng bên cạnh mình, cô chớp mắt còn tưởng mình nhìn nhầm.
Sau khi nhìn thấy rõ ràng đó chính là Diêm Tử Ký, Tư Dao mới khẽ nắm lấy tay anh: “Tử Ký”.
Nghe thấy giọng nói khàn đặc của Tư Dao, Diêm Tử Ký mới hoàn hồn trở lại, anh vui mừng đứng dậy: “A Dao, em tỉnh rồi sao?”
Tư Dao khó chịu ho vài tiếng, liếm đôi môi bong tróc rồi chau mày: “Em đau họng.”
Diêm Tử Ký vội vàng bưng nước ấm tới, nhẹ nhàng đỡ cô dậy rồi từ từ để cốc vào miệng cô: “Em thấy thế nào? Để anh gọi bác sĩ tới.”
Tư Dao giữ lấy tay Diêm Tử Ký, mắt cô nhìn xung quanh đánh giá: “Đây là đâu vậy?”
“Bệnh viện”. Diêm Tử Ký ngồi xuống bên cạnh Tư Dao, giúp cô dém chặt lại chăn: “Em sốt cao hôn mê bốn ngày, anh sắp phát điên rồi.”
Tư Dao khúc khích bật cười, Diêm Tử Ký gõ nhẹ lên đầu cô: “Em vẫn còn cười được, vừa mới qua tết, mặt nước vẫn còn đóng băng, thế mà em dám nhảy xuống dưới sao?”
“Em biết nhân loại rất yếu đuối nhưng lại quên mất bản thân mình cũng không phải do máy móc chế tạo ra.” Tư Dao nghĩ đến sự khó chịu khi mắc bệnh rồi lại nói nhỏ: “Về sau em sẽ chú ý.”
Diêm Tử Ký xoa đầu cô, anh rất thương xót khi thấy cô tiều tụy như vậy: “Béo thì chậm mà gầy lại nhanh như vậy.”
“Tử Ký, anh có cần về doanh trại không?” Tư Dao lưu luyến nhìn Diêm Tử Ký.
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô, Diêm Tử Ký khom người ôm lấy cô, thở dài: “Nhiệm vụ kết thúc rồi, anh xin đại đội trưởng Lôi nghỉ bù kỳ nghỉ lúc kết hôn, khoảng thời gian này anh sẽ ở cạnh em.”
Nhận được câu trả lời vừa ý, Tư Dao mỉm cười, bàn tay giữ lấy cánh tay Diêm Tử Ký từ từ buông ra: “Tử Ký, em buồn ngủ quá.”
“Em buồn ngủ thì ngủ đi.” Diêm Tử Ký nhẹ nhàng che mắt cô lại rồi nói nhỏ bên tai cô: “Đợi khi nào em tỉnh lại anh sẽ làm đồ ăn ngon cho em.”
“Ừm.” Diêm Tử Ký đã hứa ở cạnh cô, Tư Dao mãn nguyện từ từ chìm vào giấc ngủ.
Bệnh của Dao gia tới nhanh mà khôi phục cũng nhanh. Sau khi tỉnh lại, cô lại nằm thêm trong bệnh viện hai ngày nữa, cơ thể đã hồi phục lại, từ sáng tới tối lúc nào cô cũng đòi về nhà.
Sau khi cầm được điện thoại, Tư Dao lên mạng biết được chuyện của Park Hyeling. Phong Thần nói với cô, Park Hyeling là ngôi sao của nước H, ở trong nước cũng rất được yêu thích, có tới mấy chục triệu fan hâm mộ.
Bố của Park Hyeling là đạo diễn, nghe nói cũng rất giỏi, cô ta cũng được bố mình nâng đỡ lên. Nhìn thấy những câu mắng chửi độc ác trên Weibo, Tư Dao cảm thấy rất ngứa tay.
“Chị dâu tới ăn hoa quả đi này.” Đường Minh bê chỗ hoa quả vừa được rửa sạch vào trong phòng.
Nhìn quả áo đỏ tươi, Tư Dao cầm lên bóp thử, thấy bóp không nát, cô đập nó xuống ván giường, thấy đập kha khá rồi mới bóp thật mạnh.
Đường Minh mắt chữ O mồm chữ A, ăn nói không để ý tới thứ bậc: “Chị dâu, chị bị sốt tới ngốc luôn rồi à?”
Tư Dao không quan tâm tới cậu ta rồi chụp ảnh quả táo vừa bị bóp nát để đăng lên Weibo: “Nếu tôi thật sự đánh cô thì cô còn sống được không?”
Sau chuyện Park Hyeling bị thương, Tư Dao yên lặng một thời gian xuất hiện trở lại, vẫn còn hung hãn như vậy khiến cho các fan đang cãi nhau cũng trợn tròn cả mắt.
Những người đầu tiên bình tĩnh trở lại chính là Thịt Nạc, bọn họ liên tục để lại bình luận bên dưới Weibo của Tư Dao: “Dao gia, chị vẫn mặc áo bệnh nhân sao, bệnh tình của chị đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Dao gia đừng sợ, chúng em yêu chị.”
Nhận được sự an ủi ấm áp từ Thịt Nạc, Tư Dao trả lời nghiêm túc: “Tôi không đánh cô ta, nếu tôi thật sự muốn đánh cô ta thì cũng sẽ đợi đến khi trời tối hoặc những lúc không có ai.”
“Đồ ngốc, anh đây bảo vệ em.” Nhạc Cảnh Dư chia sẻ bình luận.
Tư Dao xuất hiện trở lại trên Weibo lại làm đảo lộn mọi thứ, Phong Thần ngồi bên trong Tinh Thế ôm cái đầu đau như búa bổ, anh ta cảm thấy Tư Dao không khác gì cái gậy chọc phân vậy, hoàn toàn không hiểu thu mình là cái gì.
Đám antifan bình tĩnh lại đã bị Tư Dao chặn họng, cả đám chuẩn bị tinh thần để bắt đầu chiến đấu tiếp nhưng không ai có thể ngờ được lại không thể viết được bình luận, những bình luận được viết ra bị xóa ngay lập tức.
Đám antifan không hiểu chuyện gì, việc này đúng là khiến cả đám phải quỳ gối. Lúc này có người chợt đoán, không biết có phải Hắc Thần không? Hắc Thần luôn thần bí khó định như vậy, Hắc Thần từng xuất hiện để giúp Tư Dao, chẳng lẽ lần này cũng là như vậy sao?
Vậy nên bài viết “Quỳ gối cầu xin Hắc Thần cứu giúp Tư Dao đang gặp nạn” lập tức nổi lên.
Mặc kệ tình hình trên mạng rối ren, Tư Dao cất điện thoại đi, ngồi chờ Diêm Tử Ký đưa đồ ăn tới. Diêm Tử Ký đưa chiếc cặp lồng cho Tư Dao, Đường Minh nhiệt tình lấy cái bàn nhỏ tới.
Tư Dao xúc cơm rang trứng, chọc miếng xúc xích rồi phàn nàn: “Em muốn ăn thịt cơ.”
“Em vừa khỏi bệnh nên ăn đồ thanh đạm một chút.” Diêm Tử Ký chỉnh lại quần áo cho Tư Dao: “Để thêm hai ngày nữa, anh làm sườn xào chua ngọt và tôm rim cho em.”
Tư Dao phụng phịu ăn tiếp, Diêm Tử Ký xoa đầu cô: “Em ăn xong rồi chúng ta về nhà.”
“Vâng.” Tư Dao cong mắt cười vui sướng.
Phong Thần đang ngồi ở Tinh Thế theo dõi tin tức ở trên mạng, cảm giác đầu mình ngập trong đống dầu nóng, chuẩn bị bỏng tới nơi rồi.
Nhạc Cảnh Dư chau mày rót cà phê, siết chặt hai tay lại, khuôn mặt u ám: “Quan hệ công chúng của Tinh Thế cũng không có cách gì sao?”
“Hiện tại tình hình rất tệ.” Phong Thần tức giận đẩy máy tính ra và nói: “Tư Dao đen tới mức chỉ còn lại hai con mắt thôi, bây giờ muốn tẩy trắng thì chỉ còn có cách lột da.”
Mặt Nhạc Cảnh Dư đen như đít nồi, Phong Thần trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu cũng ngu lắm cơ, Park Hyeling khó dây cỡ nào mà cậu cũng không biết sao? Cậu còn dám ra tay với cô ta, IQ của cậu đúng là bị chó ăn mất rồi.”
“Cô ta muốn tát Tư Dao, tôi có thể trơ mắt đứng đó nhìn không?” Nhạc Cảnh Dư cãi lại.
“Đó là bạn gái cũ của cậu, cậu giúp người cậu thầm yêu dạy dỗ cô ta, cô ta đương nhiên thẹn quá hóa giận rồi.” Phong Thần cười mỉa mai: “Cô ta không làm gì được cậu nên đương nhiên là trút sang Tư Dao rồi.”
“Đừng nhắc tới chuyện bạn gái cũ với tôi, nếu tôi biết bộ mặt thật của cô ta thì tôi thà đi tìm “gái” còn hơn.” Nhạc Cảnh Dư vẻ mặt chán ghét cắt ngang lời Phong Thần.
“Đừng có ở đây làm tôi khó chịu nữa.” Phong Thần chán ghét xua tay đuổi người: “Mau cút ra đi.”
“Vậy Tư Dao phải làm thế nào?” Nhạc Cảnh Dư vẫn cần một đáp án.
Phong Thần đỡ trán ngả người ra sau ghế: “Còn làm thế nào nữa, Tinh Thế đã là của nhà họ Diêm rồi, cô ấy còn sợ gì nữa.”
Tư Dao cùng Diêm Tử Ký rời khỏi bệnh viện, vừa vào đến nhà cô đã ôm lấy Đản Đản lăn lộn trên sofa, khuôn mặt Tào Nguyên Huy hầm hầm nhìn cái xẻng hốt phân trước mắt. Còn Đường Minh rụt đầu lại nhịn cười.
Trong phòng có bật máy sưởi, Tư Dao thấy nóng nên muốn cởi chiếc áo khoác bông ra nhưng lại bị Diêm Tử Ký ngăn lại: “Em không được cởi, vừa mới hết cảm xong, em không thể bị cảm thêm lần nữa được.”
“Anh họ.” Đường Minh kiểm tra tin nhắn rồi nhìn về phía Diêm Tử Ký nói: “Anh họ hai nói chuẩn bị tới đây.”
“Chị cả cũng chuẩn bị tới.” Diêm Tử Ký nhìn phòng khách, xắn tay áo lên bảo Tào Nguyên Huy: “Ghép hai cái bàn này lại.”
Tư Dao ôm Đản Đản ngồi trên sofa, xem qua tin tức trong giới giải trí. Đường Minh lại gần liếc nhìn thấy liền ngồi xuống bên cạnh an ủi cô: “Chị đừng quan tâm tới mấy chuyện này, trong giới showbiz đều nói linh tinh cả thôi.”
“Nếu không muốn ở trong showbiz nữa thì tới Thịnh Thế.” Diêm Tử Ký lên tiếng: “Hoặc ở nhà anh nuôi.”
“Park Hyeling đang tuyên chiến với em.” Tư Dao đọc bài viết mới nhất trên Weibo của Park Hyeling rồi nói. Nếu đã bị tuyên chiến, chưa phân thắng thua thì làm sao có thể dừng lại được. Thắng thua của cô là phải có người thua kẻ thắng.
Diêm Tử Ký không hiểu được thâm ý của cô. Sau khi sắp xếp xong bàn ăn, anh đi tới bên cạnh cầm lấy điện thoại của Tư Dao, giả vờ dịu dàng để lừa cô: “Anh làm món cá kho tộ cho em được không?”
Sự chú ý của cô lập tức bị rời sang chuyện khác, Tư Dao nhảy nhót vui vẻ: “Em muốn ăn, muốn ăn.”
“Vậy em ngoan ngoãn đi nhặt rau giúp anh.” Anh đưa chỗ rau tới cho Đường Minh: “Cậu trông chừng cô ấy, không được để cô ấy động vào đồ ăn vặt trong tủ lạnh đâu đấy.”
Đường Minh khoa trương làm động tác giơ tay chào khi nhận lệnh, Diêm Tử Ký đeo tạp dề chuẩn bị vào phòng bếp. Tào Nguyên Huy như chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi: “Đội trưởng Diêm, lần này anh được nghỉ mấy ngày?”
“Tối nay tôi và Đường Minh sẽ về biệt thự, đem Đản Đản theo luôn.” Nửa câu cuối cùng, Tào Nguyên Huy nói hơi ngập ngừng, Diêm Tử Ký nhướng mày, hiếm khi Tào Nguyên Huy mới đùa được một lần: “Để còn tận hưởng thế giới hai người.”
Nghe hiểu ý tứ của Tào Nguyên Huy, khóe miệng Diêm Tử Ký cong lên, như cười như không: “Vậy tôi còn phải cảm ơn cậu đấy nhỉ?”
Diêm Tử Ký nói đùa vậy làm Tào Nguyên Huy lạnh toát cả sống lưng. Khuôn mặt Tào Nguyên Huy căng chặt lại, đứng thẳng người rồi lại: “Tôi sai rồi!”
Diêm Tử Ký quay người đi vào phòng bếp, Đường Minh đứng bên cạnh xem mà lắc đầu, dám lấy Diêm Vương ra làm trò đùa, haiz, đạo hạnh đúng là còn quá nông.
Trong một phòng bệnh ở nước Y, một người đàn ông im lặng ngồi xoay bút chì, sau đấy chiếc bút bị bẻ gãy. Vic cả người run rẩy, nhưng không còn cách nào khác, anh ta tiếp tục phải lấy ra một chiếc bút mới đưa đến tay người đàn ông.
“Sốt cao hôn mê bốn ngày.” Trong giọng nói ôn hòa của người đàn ông ẩn chứa sự lạnh lùng tới thấu xương: “Quy tắc ngầm, bạo lực mạng, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà bị bắt nạt thành ra như vậy.”
“Ngài nói rất phải.” Người đàn ông đang rất tức giận, Vic rất khôn ngoan, chuyện gì cũng thuận theo đối phương: “Thương hiệu WO nào xứng đáng được với tiểu thư, còn người phụ nữ kia phải thấy vinh hạnh vì được tiểu thư bắt nạt.”
“Cậu vẫn bỏ sót một chuyện.” Hai mắt người đàn ông tối tăm như đêm đen, ẩn chứa vô vàn bão tố.
“Mike.” Vic lập tức bổ sung: “Tiên sinh định giải quyết thế nào ạ?”
“Nghe nói A Dao muốn tới Băng Thành, để anh ấy đông cứng thành tượng rồi triển lãm thì sao nhỉ?” Người đàn ông xoay chiếc bút chì, trong đầu suy nghĩ gì đó.
“...” Vic im lặng vuốt phẳng bông hoa hồng trong túi: “Sẽ làm tiểu thư sợ đấy ạ.”
“Hay băm nhỏ ra cho chó của A Dao đi.” Người đàn ông nặng nề để chiếc bút lên bàn rồi đưa ra quyết định.
Vic nhìn những mẩu bút chì gãy rơi đầy trên sàn nhà, người đàn ông nhìn tấm lịch trên tường: “Sắp tới sinh nhật của A Dao rồi, chuẩn bị về Trung Quốc một chuyến thôi.”
“Vâng.” Duy Khắc gật đầu nhận lệnh rồi ra khỏi phòng.
Diêm Linh, Diêm Kiều Quân, Diêm Kiều Quân đều tụ tập ở căn nhà hai tầng đó của Diêm Tử Ký, mọi người ngồi xung quanh bàn ăn ăn một bữa cơm nóng hổi. Căn nhà tuy chật nhưng vô cùng ấm áp.
Tư Dao đang chiến đấu với món cá kho tộ mà không hề hay biết rằng có một bài viết đang từ từ lên top, được chia sẻ với tốc độ sấm sét.
“Ngôi sao mới nổi Tư Dao bị bệnh tâm thần.”
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT